Con có thể yêu mình không?

Bài truyền đọc này được Chân sư Thăng thiên Mẹ Mary trao truyền ngày 22 tháng 5 năm 2015 nhân một hội nghị tại Hòa Lan.

Kim: chúng ta hãy nói nhiều lần câu này: “Mẹ Mary, con yêu Mẹ.”

Tất cả: Mẹ Mary, con yêu Mẹ. Mẹ Mary, con yêu Mẹ. Mẹ Mary, con yêu Mẹ. Mẹ Mary, con yêu Mẹ. Mẹ Mary, con yêu Mẹ. Mẹ Mary, con yêu Mẹ.

[Mẹ Mary]: Các trái tim yêu dấu của thày, thày chính thực là Chân sư Thăng thiên Mẹ Mary. Thày… yêu… con. Thày yêu con, mỗi người và tất cả chúng con. Các con có tin rằng thày yêu con không?

Nhiều người: Có.

Tất cả các con có tin rằng thày yêu con không?

Tất cả: Có.

Các con có thật sự tin rằng thày yêu con không?

Tất cả: Có.

Các con có tin bằng trái tim và không bằng miệng là thày yêu con không?

Tất cả: Có.

Vậy, các con hãy trả lời thày bằng trái tim mà không bằng miệng, vì thật quá dễ để nói những lời mà người ta chờ đợi con nói, làm những việc mà người ta chờ đợi con làm, cảm nhận những chuyện mà người ta chờ đợi con cảm nhận, nghĩ những điều mà người ta chờ đợi con nghĩ, và thấy con như là người mà người ta chờ đợi con là.

Bây giờ, các con có thể tin rằng thày yêu con. Các con có thể cảm nhận là thày yêu con. Một số các con có thể cảm nhận tình yêu của thày với các con, nhưng câu hỏi lớn mà thày muốn hỏi các con tối nay là: “Các con có thể yêu mình không? Các con có thể thực sự yêu mình không? Các con có thể yêu cái “ta”, chứ không phải chính mình, không?

1.1. Hai cái ta

Các con có thấy nhu cầu phân biệt hai cái này không? Các con đều nghĩ mình là “chính mình” nhưng con cần nhận ra là có nhân cách vỏ ngoài, cái ta vỏ ngoài, và có bản thể bên trong, cái ta nội tại. Sau đó, con có thể chấp nhận con là cái “ta”, không phải nhân cách vỏ ngoài, mà là cái ta mà con là.

Vì sao thày lại muốn con phân biệt giữa hai cái ta này? Bởi vì có rất ít người trên thế gian này, và chắc chắn là rất ít người sống tại châu Âu, phân biệt giữa cái ta vỏ ngoài và cái ta thuần khiết, Bản ngã thuần khiết. Vì sao họ không phân biệt được? Bởi vì, họ đã bị lập trình bởi sa nhân – qua nhiều, nhiều kiếp – để không làm được sự phân biệt này.

Đặc tính của sa nhân là gì? Họ không phân biệt được cái ta vỏ ngoài và cái ta thực. Họ đã đồng hóa với cái ta vỏ ngoài, với cái ta tách biệt. Nếu họ phân biệt được hai cái ta, thì họ đã biết họ không phải là cái ta vỏ ngoài, họ đã biết là họ là một phần của cái Ta Một của Thượng đế. Do vậy, họ đã không hoàn toàn bị mắc kẹt vào tâm thức sa ngã.

Họ muốn tất cả các con nhìn mình như họ nhìn chính họ. Đây là định nghĩa của giáo đoàn tâm linh giả, mà các thày cũng đã gọi là thiểu số tự tôn quyền lực. Họ là những sinh thể đã từ lâu bác bỏ ý niệm Thượng đế yêu họ. Thày có thể hiện ra trước mắt họ và nói với họ là thày yêu họ, nhưng họ sẽ không thể chấp nhận được tình yêu này, vì nếu họ chấp nhận nó, thì họ sẽ bị chuyển hóa bởi tình yêu của thày. Họ không muốn bị chuyển hóa, do đó chọn lựa duy nhất của họ là bác bỏ tình yêu của thày.

1.2. Tình yêu có điều kiện là một sự gian dối

Họ đã làm gì con? Họ đã khiến con tin rằng tình yêu của thày là một tình yêu có điều kiện, nó tùy thuộc vào việc con có đáp ứng được một số điều kiện mà họ đã đặt ra hay không.  Qua đó, họ đã dựng họ thành Thượng đế vì họ đã nói: “Chúng tôi có thể quy định những điều kiện mà ngay cả Thượng đế cũng phải tuân theo trước khi Thượng đế có thể ban phát tình thương cho những người đang hiện thân trên trái đất.” Lẽ dĩ nhiên, đây là một sự gian dối, một ảo tưởng, nhưng làm sao con nhận ra điều này? Làm sao người dân châu Âu có thể nhận ra điều này khi các nhà lãnh đạo của họ, qua rất nhiều thế kỷ, đã nói với họ một điều khác?

Lẽ đương nhiên, con đã bắt đầu thấy ra điều này. Thày nhận biết điều này rất rõ, nhưng thày muốn chỉ cho con thấy là con vẫn còn một phần trong bản ngã của mình. Điều này áp dụng cho tất cả các con không chừa một ai, ngay cả vị sứ giả đang nói lên những lời này. Các con có những chỗ con không thể hoàn toàn yêu mình được trong bản thể của con. Đây là điều mà thày muốn giảng ngày hôm nay.

Thày đã khiến các con phân biệt giữa cái ta nội tại và cái ta vỏ ngoài, cái ta tách biệt. Các thày có lý do khi làm điều này. Các thày nhận ra rằng, vì sự lập trình nặng nề mà các con đã trải qua, các thày không thể khiến các con khởi sự bằng cách thương yêu cái ta vỏ ngoài. Các con đã bị lập trình, đã bị điều kiện hóa, để nghĩ rằng tình yêu của Thượng đế là một tình yêu có điều kiện. Con nghĩ rằng con không thể nào yêu cái ta vỏ ngoài, rằng Thượng đế không thể nào yêu cái ta vỏ ngoài.

Các con nhìn thày như Mẹ Mary, như một sinh thể đã thăng thiên, như một đại diện của Mẹ Thiêng liêng, và trong tâm con nâng thày lên cao hơn con, trên phương diện địa vị hay ít ra là trình độ tâm thức. Có thể nói là thày, lẽ dĩ nhiên, cao hơn các con vì thày đảm trách một vai trò trong đại đoàn hoàn vũ cao hơn vai trò mà bất cứ sinh thể chưa thăng thiên nào có thể nắm giữ. Thày dĩ nhiên cũng đã thăng thiên, do đó tâm thức thày cao hơn tâm thức các con. Nhưng thày không cao hơn các con theo nghĩa của sa nhân, và các phán xét giá trị của họ. Thày là một với cái Tâm Một, cái Tất cả, và các con cũng là một với Tâm Một đó. Các con đã bị lập trình bởi những kẻ đã chối bỏ sự thực này để con chối bỏ mình là một với Tâm Một, do đó trong tâm con đã nâng thày lên cao hơn con.

1.3. Một cái nhìn mới về cái ta vỏ ngoài

Con có thể nhìn vào ý niệm thày giữ niệm tinh khôi (immaculate concept) về con, và con có thể cảm nhận hay nghĩ rằng thày nhìn vào viễn quan cao nhất, tiềm năng cao nhất mà con có thể đạt được, vào trạng thái khi con đạt được quả vị Ki-tô hoàn toàn. Con có thể nghĩ đó là điều thày thấy và yêu. Nhiều người trong các con có một ý muốn, thường tiềm ẩn, muốn che giấu cái ta nhân gian của con khỏi mắt thày, vì con nghĩ nếu thày thấy sắc thái đó của cái ta nhân gian, thì thày không thể nào yêu cái ta nhân gian đó. Con cũng có thể nghĩ là thày sẽ kết án con, ruồng bỏ con, mắng mỏ hay phát vào mông con (hay bất cứ điều gì khác mà con hình dung một bà mẹ hay làm). Con yêu dấu, con thấy chăng là qua bài giảng này thày muốn thách đố quan niệm đó của con về con và về thày.

Quả đúng là con cần khởi sự con đường tu bằng cách nhận ra con hơn cái ta vỏ ngoài, nhân cách vỏ ngoài. Con cần bắt đầu tách mình ra khỏi nhân cách vỏ ngoài vì đó là cách con kết nối với cái ta cao hơn của mình. Hầu hết các con đã bắt đầu tiến trình này. Một số các con đã có những tiến triển khả quan. Điều mà thày muốn cho các con ở đây là bước kế tiếp. Đây là điểm con bắt đầu nhìn cái ta vỏ ngoài một cách khác. Con không xem nó như kẻ địch của sự tăng triển tâm linh của mình. Con không xem nó như một cái gì xấu, tà ác hay ô uế đến độ thày sẽ lên án con vì con đã có nó.

Các thày đã làm một việc chính đáng khi cho con cảm tưởng là tự ngã của con đang chống trả sự tăng trưởng tâm linh của con, và con cần vượt lên trên nó, thăng vượt nó. Trong một số lần giảng trước, các thày đã trao cho các con khái niệm “kẻ đứng trên ngưỡng cửa” là kẻ cần phải bị trói buộc và tiêu trừ. Đây đều là những khái niệm có giá trị. Ở đây thày không chối bỏ những gì đã được giảng trước đây, nhưng thày muốn nói cho con biết là có nhiều giai đoạn trong tiến trình tiết lộ tuần tự, tiến trình đi trên con đường tâm linh một cách tuần tự.

Sẽ có một lúc con cần phải chất vấn giáo lý mà con đã dùng ở một tầng thấp hơn trên con đường tâm linh. Con sẽ không thấy giáo lý đó sai hay không có giá trị. Con nhận ra là bất cứ giáo lý nào được giảng ra bằng ngôn từ đều có giới hạn. Nó có thể hiểu được dễ dàng theo cách là nó chỉ có thể dẫn con tới một tầng mức nào thôi. Có thể nói là giáo lý có thể dẫn con tới một tầng nào đó, nhưng nó không thể dẫn con đi xa hơn. Nó cũng có thể trở nên một vòng khép kín giữ con ở lại một tầng nào đó. Thày muốn cho các con một cái nhìn mới về chính mình – về cái ta vỏ ngoài và cái ta nội tại của con. Con có thể gặp những hoàn cảnh trong đời sống hàng ngày khiến con bị xáo trộn. Con có thể bị khó chịu, con có thể nổi giận, con có thể sợ hãi, hay con có thể có khuôn nếp cảm xúc nào khác. Con cảm thấy đây không phải là tiềm năng cao nhất của mình, không phải là cách cư xử lý tưởng của mình. Con cảm thấy là con không muốn thày thấy con trong hoàn cảnh đó. Nhiều người trong các con đã chia cuộc đời thành từng ngăn. Một hình thức cực đoan của hiện tượng này là hiện tượng có nhiều tín đồ Cơ đốc giáo – như người ta thường hay nói – đi lễ nhà thờ và xưng tội mỗi Chủ nhật, và sau đó ra ngoài đời và gây tội sáu ngày còn lại trong tuần với lương tâm an ổn. Hầu hết các người đang đầu thai đều đã ít nhiều làm chuyện này. Một cách nói là họ phân biệt đạo và đời. Con tách việc tìm đạo ra khỏi đời sống hàng ngày.

1.4. Thăng vượt sự tự phán xét

Các con đều có một thủ tục, hay ít nhất là đa số các con có một thủ tục, đọc bài chú bài thỉnh. Nhiều người trong các con đã thu xếp thời gian, vào một không gian riêng biệt để đọc bài chú và bài thỉnh. Khi con cảm thấy con ở trong một khung cảnh được kiểm soát trong đó con đang làm một sinh hoạt tâm linh, thì con muốn có thày bên cạnh và nhìn con. Khi con đang la mắng con cái hay đang mất hài hòa trong sở làm, thì con mong muốn thày không có đó, thày không thấy các chuyện đó. Vì sao con lại có sự phân biệt này? Con có nghĩ là thày có sự phận biệt này chăng? Con có nghĩ là thày có thể đứng đây và nói là thày yêu con và tình yêu của thày vô điều kiện, vậy mà khi con làm một số chuyện không phù hợp với những gì con nghĩ một người tâm linh phải làm, thì thày sẽ không còn thương yêu con nữa? Đúng đó, đó là điều nhiều người trong các con nghĩ vì đó là cách tự ngã nghĩ. Đó là cách cái ta vỏ ngoài đã được lập trình để nghĩ. Nó chỉ có thể thấy tình yêu có điều kiện.

Thày không phân biệt như vậy. Thày không có phán xét giá trị, ít ra là theo nghĩa con gọi phán xét giá trị. Thày muốn cho con khái niệm là con cần nhìn vào chính mình, nhìn vào cái ta vỏ ngoài của mình, nhìn cách con hành xử hàng ngày, một cách khác. Con hãy thử phá bỏ sự phân biệt để con cho phép mình thoát khỏi khuynh hướng phán xét mình. Con hãy thử hỏi tại sao con phán xét, tại sao con có ý tưởng là trong cương vị một người tâm linh, một đệ tử chân sư thăng thiên, thì con phải cư xử cách này hay cách khác, và con không bao giờ được làm điều này hay điều nọ.

Con yêu dấu, con hiểu rằng thày đã từng đầu thai trên trái đất. Con có thể có một hình ảnh tuyệt vời về thày dựa trên những hình vẽ thày ngồi ôm trong lòng hài nhi tinh khôi là Chúa Hài đồng. Con có thể nghĩ rằng, dựa trên các hình ảnh tôn vinh này, khi thày hiện thân trên trái đất – khi Giê-su còn thơ ấu, khi có trẻ em khác trong nhà – thì nhà của thày lúc nào cũng sạch sẽ tuyệt hảo, trật tự tuyệt hảo, và thày không bao giờ lớn tiếng với các con. Con có thể nghĩ vậy, nhưng đây không phải là sự thật. Lúc đó, thày ở trong kiếp đầu thai cuối của thày, giống như nhiều người trong các con hiện nay. Lúc đó thày đã đạt được thành quả tâm linh đáng kể, nhưng thày bảo đảm với con là đã có những lúc thày mất bình tĩnh. Có những lúc thày bực bội các con, bực bội Joseph, và đã có những lúc thày to tiếng la mắng.

Điều này có thể khiến con ngỡ ngàng, nhưng thày muốn cho con thấy là thày lúc đó là một con người đang đầu thai trong một hành tinh rất dày đặc trong một tình huống rất căng thẳng. Các con cũng đang ở trong một hoàn cảnh rất căng thẳng vì đây là những thập niên rất căng thẳng khi Thời đại Song ngư chuyển tiếp sang Thời đại Bảo bình. Thày có thể bảo đảm với các con là bất cứ ai đang là một người tâm linh, đang cố gắng đạt được một tầng tâm thức cao hơn, đều bị một áp lực to lớn, một mức độ phóng chiếu to lớn, trong thời này.

Có những lực không muốn con thành công. Họ không muốn con nâng tâm thức mình lên. Họ không muốn con thể hiện quả vị Ki-tô. Họ khẩn thiết muốn con bám chặt vào ý tưởng cho rằng – vì con có khuyết điểm nào đó, vì con đã phạm một lỗi lầm nào đó hôm qua hay 30 năm về trước – nên con không xứng đáng đại diện các chân sư thăng thiên, con không xứng đáng thể hiện quả vị Ki-tô hay đứng lên đòi hỏi bất cứ điều gì có thể cải thiện đời sống trên trái đất. Họ khẩn thiết muốn con bám chặt ảo tưởng đó.

Thày muốn con nhìn vào cái ta vỏ ngoài của mình một cách khác. Như thày có giảng, có một giai đoạn trên con đường tu khi con cần nhìn tự ngã, cái ta vỏ ngoài, như một cái gì đang chống trả sự tăng triển của con, đang kềm giữ sự tăng triển đó, và con cần phải đối phó với nó. Con cần thỉnh cầu để năng lượng được chuyển hóa. Con cần thấy ra những ảo tưởng. Con có thể cần kêu gọi Đại thiên thần Michael trói buộc kẻ đứng trên ngưỡng cửa, trói buộc tự ngã của con, trói buộc đủ loại tà lực đang tấn công con qua tự ngã và kẻ đứng trên ngưỡng cửa.

Đây đều là những bước tu tập chính đáng, nhưng khi con đã làm xong những bước này và đã vươn lên tầng cao hơn, thì hành động này không còn là hành động xây dựng nữa. Không phải là cái ta vỏ ngoài và tự ngã của con không còn chống trả việc con đi trên con đường tu. Chúng vẫn tiếp tục làm chuyện này – nếu con chó phép chúng. Đây chính là điều thày muốn nói với các con: “Hãy ngưng cho phép chúng”.

1.5. Khiến tự ngã trở nên vô hiệu

Cách làm điều này là con nhìn cái ta vỏ ngoài, tự ngã của mình, không như kẻ địch cũng không như một đồng minh của việc tăng triển tâm linh của mình, nhưng coi nó không có ảnh hưởng gì trên việc tăng triển tâm linh của mình. Con cần nhìn vào nó và nói: “Tôi nhìn nhận là tôi có khuynh hướng này. Tôi thấy đây là một phần của cái ta vỏ ngoài của tôi, nhưng nó không phải là tôi. Nó sẽ không quy định được tôi, nó sẽ không kềm giữ được tôi trên con đường tâm linh. Nó sẽ không khiến tôi lẩn trốn Mẹ Mary.”

Con yêu dấu, con thấy chăng là thày chấp nhận hoàn toàn Luật Tự quyết và quyền tự quyết của riêng con. Nếu con nói: “Mẹ Mary, con không muốn thày nhìn vào con trong hoàn cảnh đó”, thì thày sẽ không nhìn vào con. Nhưng, con yêu dấu, nếu thày không nhìn vào con thì thày sẽ không thể giúp con. Thày không thể quay mắt không nhìn con đồng thời giữ niệm tinh khôi về con. Con quả thực đã muốn thày, không giữ niệm tinh khôi về con trong chính những hoàn cảnh mà con cần thầy làm việc đó.

Con có thấy chăng? Khi con đang ở trong trạng thái hài hòa toàn hảo và an bình toàn hảo, thì con không thực sự cần thày giữ niệm tinh khôi về con, đúng không con? Chính khi con đang bất hài hòa là lúc con cần thày giữ sự quân bình cho con. Trong những tình huống đó, rất nhiều khi con đã mặc nhiên nói: “Ôi Mẹ Mary, đừng nhìn vào con lúc này. Thày hãy để con một mình.” Con nghĩ rằng, nếu thày thấy con trong trạng thái đó, thì thày sẽ không thương yêu con.

Khi thày nói: “Thày yêu con” thì thày không phân biệt giữa cái ta vỏ ngoài và cái ta nội tại của con. Lẽ dĩ nhiên, thày biết con là ai. Thày biết cái ta nội tại là thực. Thày biết là cái ta vỏ ngoài không thực, nhưng ngay lúc này nó là một phần của toàn bản thể của con, và thày yêu con như tổng thể đó, như toàn bộ sinh thể mà con là.

Thày nhận ra một sự kiện rất giản dị, mà thày rút ra từ kinh nghiệm bản thân: khi ta đang hiện thân trong một bầu cõi chưa thăng thiên, đặc biệt là trên một hành tinh dày đặc như trái đất, thì ta không thể tránh có một cái ta vỏ ngoài. Con không thể đầu thai trên một hành tinh như trái đất mà được hoàn toàn tự do khỏi cái ta vỏ ngoài, vì nếu vậy con đã không thể chịu nổi cuộc sống ở nơi đây. Có quá nhiều chuyện đang xảy ra lúc này trên trái đất, và nếu con hoàn toàn nhìn nhận chúng, thì con giản dị không thể đương nổi việc mình đang đầu thai ở đây. Lòng từ bi của con sẽ thực sự phân tán hào quang của con vì con muốn giúp tất cả những người đang chịu đau khổ.

Cái ta vỏ ngoài gần như là một cái khiên bảo vệ giúp con có mặt trên hành tinh này. Nó giúp con sinh hoạt trong đời sống hàng ngày, nhưng nó cũng giúp con chú tâm vào việc nâng cao tâm thức của mình. Để có thể làm việc này trên một hành tinh như trái đất, con cần một cái mộc chắn chung quanh mình. Con hầu như cần miếng che mắt, như ngựa kéo xe cần che mắt, để con không thấy tất cả những chuyện đang xảy ra. Đây chỉ giản dị là một cơ chế tự vệ cần thiết.

1.6. Vì sao con cần yêu cái ta nhân gian

Lẽ đương nhiên, thày cũng biết là khi con có cái ta vỏ ngoài, thì nó là cái nó là. Nó được sanh ra từ tâm thức nhị nguyên. Nó có mâu thuẫn nội tại, phân chia nội tại, nên con sẽ bị kéo đi nhiều hướng. Sẽ có những hoàn cảnh bên ngoài quá sức chịu đựng của con. Khi con cái của con đang la hét và không chịu nghe lời, thì con có thể cảm thấy bị choáng ngợp và cảm thấy bực tức, như thày đã từng như vậy, con yêu dấu.

Thày không biết con có hình ảnh gì về các sinh thể đã thăng thiên từ trái đất. Con có thể nghĩ rằng Giê-su là một người toàn hảo khi thày đầu thai, nhưng thày đã nói với con là Giê-su không như vậy. Giê-su có lúc bất hài hòa. Giê-su cũng có thể nổi giận. Khi người khác tới gặp Giê-su, thì Giê-su có thể rất cộc lốc, nói rất thẳng, một cách hầu như gay gắt. Thày có thể hiểu vì sao. Giê-su rất chú tâm vào nội tâm của mình, nên khi người khác xáo trộn sự chú ý của thày, thì thày gặp khó khăn bắt nhịp cầu giữa hai thế giới.

Con có thể nghĩ El Morya, hay Chân sư MORE, trong kiếp đầu thai cuối lúc nào cũng thoải mái, bình tĩnh và làm chủ tâm mình. Nếu con nhìn vào một số tiền kiếp của thày, thì con sẽ thấy là Chân sư MORE đã có những lúc bị choáng ngợp bởi năng lượng và đã phản ứng bằng nhiều cách. Các con đều nghĩ Saint Germain là Người Thần kỳ của Châu Âu. Đúng vậy, khi thày được đặc miễn để hiện thân trong một xác thân vật lý, thì thày lúc đó đã ở trong trạng thái thăng thiên, và thày lúc nào cũng thoải mái, bình tĩnh, và làm chủ tâm mình. Nhưng đó là sau khi thày đã hội đủ điều kiện để thăng thiên. Trước đó, không phải lúc nào thày Saint Germain cũng trong trạng thái hoàn toàn hài hòa.

Không có ai đã thăng thiên vì đã là người toàn hảo dựa trên một chuẩn mực nào đó do sa nhân quy định. Các thày đã thăng thiên vì đã nhận ra được là chuẩn mực sa ngã này không quy định được mình nữa, và điều này có một ý nghĩa duy nhất: bất cứ cái ta nhân gian nào còn sót lại, con cần yêu nó. Con sẽ tới điểm con cần yêu cái ta nhân gian của mình, cái ta vỏ ngoài, cái tự ngã, kẻ đứng trên ngưỡng cửa, hay bất cứ tên gì khác con dùng để gọi nó. Như thày đã nói, có một giai đoạn trên con đường tu khi con cần nhìn nó như một đối thủ chống trả sự tăng triển tâm linh của con. Con cần phải tách mình ra khỏi nó. Khi con đã phần nào tách mình ra khỏi nó, nếu lúc đó con còn nhìn nó như một đối thủ, như một kẻ địch, thì con vẫn còn để nó quy định mình. Khi con bị cái ta vỏ ngoài làm cho hoàn toàn mù lòa thì nó quy định con, nhưng khi con chống lại nó, xem nó như kẻ địch cho việc tăng triển tâm linh của mình, thì nó cũng quy định con, bằng một cách khác.

Con tới điểm nhận ra bước tới là con không còn xem cái ta vỏ ngoài như một kẻ địch nữa. Con nhận ra nó không thể quy định con, nó không thể ngưng hành trình tu tập của con. Lúc đó, nếu con không còn xem nó như một kẻ địch, thì bước hợp lý kế tiếp là con thương yêu nó. Quả thật, rất khó thương yêu cái gì mà ta coi là kẻ địch. Để con hoàn toàn giải thoát mình khỏi kẻ địch đó, thì con phải tới điểm mà Giê-su hai ngàn năm trước đây đã dạy con người làm: hãy thương yêu kẻ địch của mình. Khi đó, họ không còn quy định mình nữa.

Con yêu dấu, điều gì quy định con? Con là một sinh thể tâm linh; vậy một sinh thể tâm linh là gì? Đối với một sinh thể tâm linh đang hiện thân, lý tưởng nhất là nó là một cánh của mở cho tình thương vô điều kiện. Chuyện gì xảy ra khi con nghĩ mình có một kẻ địch và con nói: “Tôi không thể thương yêu kẻ địch này, tôi không thể biểu lộ tình yêu với kẻ địch này”? Con đang để cho kẻ địch đó cắt đứt dòng chảy của tình thương vô điều kiện chảy xuyên qua con. Con đang để cho kẻ địch đó quy định con vì lúc đó con không còn là một sinh thể tâm linh nhìn mình như là cánh cửa mở cho tình thương vô điều kiện. Con nhìn mình như một cái gì khác, một cái gì kém hơn.

Hãy thương yêu kẻ địch của mình – và con sẽ được giải thoát khỏi họ và tâm thức mà họ đại diện. Con sẽ được tự do để là người mà con là: một cánh cửa mở cho tình thương vô điều kiện. Con được tự do để chấp nhận hoàn toàn, với tất cả bản thể của mình, là Thượng đế yêu con, là thày yêu con. Và lúc đó con có thể yêu cái ta của mình. Con có thể yêu cả phần “cái ta” và phần “của mình” của bản thể của con.

1.7. Làm hòa với việc có cái ta vỏ ngoài

Con sẽ tới điểm phân biệt giữa cái ta vỏ ngoài và cái ta thật, giữa cái thật và cái không thật. Con không còn cần che giấu cái ta không thật khỏi mắt thày hay mắt con. Con thấy nó không thật, con thấy nó không quy định được mình, nhưng con không cảm thấy bị nó đe dọa. Con thực sự còn không quan tâm đến nó. Nó không quan trọng gì hết. Con có thể nói với trí đường thẳng là thày đang mâu thuẫn với những gì thày nói trước đây, nhưng nếu con vượt quá trí đường thẳng, thì con sẽ nhận ra là thày đang nói tới một tiến trình. Có một giai đoạn con cần tách mình ra khỏi cái ta vỏ ngoài, và con làm chuyện này bằng cách thấy mình khác cái ta vỏ ngoài. Nhưng cũng có giai đoạn con cần thăng vượt cái ta vỏ ngoài, và con yêu dấu, khác với những gì đa số các con nghĩ, điều này không có nghĩa là con không còn cái ta vỏ ngoài.

Điều đó có nghiã là con tới điểm cái ta vỏ ngoài còn sót lại chỉ đủ để giữ con hiện thân trong cõi này. Do đó, nó không đe dọa sự tăng trưởng tâm linh của con hay công việc phụng sự người khác của con. Khi con tới điểm đó thì con không cần quan tâm đến nó nữa. Con không cần phân tích nó nữa, tìm cách lột mặt nạ nó và khám phá: “Tự ngã của tôi là gì? Chuyện gì đang xảy ra? Tôi đang tin điều gì đây?” Tất cả những dụng cụ tâm linh đó đều có giá trị, nhưng con sẽ tới điểm con không cần quan tâm quá đáng đến các dụng cụ đó hay đặt trọng tâm vào chúng.

Lẽ dĩ nhiên, con cần tìm ra một điểm quân bằng. Các thày không muốn trở về trạng thái tự đồng hóa với cái ta vỏ ngoài và không nhìn ra những gì con cần khắc phục. Con có thể tới điểm con đã làm hòa với sự kiện là, khi con còn đầu thai trên trái đất, con sẽ còn một số sắc thái của cái ta vỏ ngoài. Nếu đôi khi con rơi vào khuôn nếp đó thì con không cần lên án mình.

Con đừng nên theo tư duy cuồng đại (epic mindset) và nghĩ rằng con đã phạm một lỗi lầm mà con không bao giờ có thể xóa bỏ. Và bây giờ Mẹ Mary sẽ không yêu con nữa, Mẹ Mary sẽ không tiếp xúc với con trong ba tháng, hay bất cứ điều gì khác mà con nghĩ. Con không cần tự trừng phạt mình. Con không cần ép buộc mình làm công tác chuộc tội, tỷ dụ như: “Bây giờ thì tôi phải đọc 350 câu Chào mừng Mẹ Mary vì tôi đã quát mắng các con”, hay bất cứ gì khác mà người ta thường làm. Họ nghĩ rằng bằng cách nào đó họ có thể bù đắp, và thày sẽ đột nhiên thương yêu họ trở lại sau khi họ đã làm công tác máy móc này hay thắp đủ số ngọn nến trong nhà thờ.

Con cần tới điểm nhận ra đây không phải là lối thày suy nghĩ, không phải là lối thày cảm nhận, không phải là lối thày nhìn vào con. Thày là một chân sư thăng thiên. Thày không phải là một sa nhân. Thày không nhìn con như sa nhân nhìn con. Nếu con yêu thày, thì xin con ngưng phóng chiếu lên thày là thày nhìn con giống như sa nhân nhìn con, vì thày không làm như vậy!

Thày có vẻ nghiêm khắc quá không? Đó là vì thày muốn cắt xuyên qua sự chống kháng của cái ta vỏ ngoài, vì nó sẽ không chịu nhìn nhận là thày không giống hình ảnh của thày mà sa nhân đã tạo ra. Thày là một chân sư thăng thiên. Thày từ chối tuân theo hình ảnh của sa nhân. Thày tuyệt đối từ chối. Do đó, khi thày có một vị sứ giả chịu làm cánh cửa mở, thì thày sẽ phát biểu vào cõi vật chất. Hàng tỷ người cần nghe lời này: thày là một sinh thể có tự do của Thượng đế ban cho. Thày không bị trói buộc bởi tâm thức của những người đang đầu thai hay của sa nhân, dù họ có đang đầu thai trong cõi vật lý hay không. Thày đã thoát khỏi mọi thứ đó. Thày muốn con cũng thoát khỏi các thứ đó. Con không thể hoàn toàn thoát khỏi nó – thày không thể giúp con tới mức tối đa – nếu con không nhận ra là thày không bị các thứ đó ảnh hưởng.

1.8. Chối bỏ tình yêu vô điều kiện

Tình yêu của thày không có điều kiện. Có những người tuyệt đối từ chối không chịu nhìn nhận có tình thương vô điều kiện. Ta có thể tìm thấy họ trong mọi giáo hội và phong trào tâm linh và các nơi khác. Hoặc họ là sa nhân đang đầu thai hoặc họ bị tâm thức sa ngã làm cho hoàn toàn mù lòa. Không thể có cách giải thích nào khác. Thượng đế chưa bao giờ và sẽ không bao giờ tuân theo tâm thức của sa nhân hay của những sinh thể chưa thăng thiên.

Một trong những biểu hiện dữ dội nhất của phản-tình thương là nghĩ rằng một người đang đầu thai trên một hành tinh dày đặc như trái đất có thể quy định là Thượng đế sẽ hành xử, suy nghĩ và nhìn cuộc đời như thế nào. Đây là sự kiêu mạn tâm linh hoàn toàn và tuyệt đối. Có những sa nhân đang đầu thai trên trái đất hay ở trung giới (astral phane), hay đang có mặt trong các cõi lý trí và bản sắc của trái đất, nghĩ rằng họ là những sinh thể cao cả và tinh xảo. Như Giê-su đã nói: “Ta biết người qua quả trái của họ”.

Con chỉ cần nhìn chuyện gì đang xảy ra trên trái đất để thấy rằng đây không phải là một hành tinh cao cả lắm. Nếu trái đất không phải là một hành tinh cao cả, thì những sa nhân liên hệ với trái đất không thể quá tinh xảo – ngoại trừ trong chính tâm họ. Không phải là điều khó hiểu để nhận ra rằng trên một hành tinh có quá nhiều biểu hiện của phản-tình thương, quá nhiều chiến tranh, xung đột, thì những người đã tạo ra hoàn cảnh này không thể là những sinh thể tinh xảo. Vậy các con hãy ngưng đi theo họ.

Con hãy ngưng nghĩ rằng họ có khả năng hay thẩm quyền quy định các chân sư thăng thiên phải nghĩ hay cảm nhận như thế nào, hay các chân sư thăng thiên phải nói hay không được nói điều gì, hay các chân sư thăng thiên phải nói hay không được nói qua vị sứ giả nào.

Thày không thể giúp những ai đang phóng chiếu một hình ảnh sa ngã lên thày, dù người đó nhìn nhận thày là một chân sư thăng thiên. Thày không thể giúp người đó, vì thày không thể và không muốn vi phạm quyền tự quyết của họ, cho dù đó không phải là một quyết định có ý thức của họ. Do đó, thày không thể giữ niệm tinh khôi về họ trong những hoàn cảnh khi họ cần đến nhất. Có những người tin rằng họ là người tâm linh, và ngay cả là đệ tử chân sư thăng thiên, nhưng họ lúc nào cũng ở trong trạng thái tâm thức không phù hợp với tiềm năng cao nhất của họ. Họ cần thày giữ niệm tinh khôi cho họ, nhưng họ lại không chịu để thày làm chuyện này. Hậu quả là tâm thức họ trở nên một vòng xoắn ốc khép kín và tự củng cố. Họ tin rằng họ đang tiến bộ trên con đường tâm linh. Họ tin rằng họ sẽ thăng thiên trong kiếp sống này. Họ giống y như những tín đồ Cơ  đốc giáo tin rằng Giê-su sẽ cứu rỗi họ ở cuối kiếp sống này, và họ sẽ lên Thiên đàng vì họ đã là những tín đồ Cơ đốc giáo tốt.

1.9. Chuyển đổi tâm thức và sự thăng thiên

Nếu con không chuyển đổi tâm thức, thì làm sao con vào được cõi thăng thiên? Con yêu dấu, để thăng thiên không có điều kiện nào khác hơn là trạng thái tâm thức của con. Không có cái gì bên ngoài mà con có thể làm để hội đủ điều kiện thăng thiên. Con có hiểu điều này chăng?

Đây là hệ quả của sự kiện tình thương của Thượng đế không có điều kiện. Điều này cũng có nghĩa là không có gì con có thể làm trên trái đất, không có điều kiện nào mà con có thể quy định và làm tròn trên trái đất, có thể ép buộc Thượng đế phải cho con vào Vương quốc của ngài. Con sẽ vào Vương quốc khi con ngưng ép buộc Thượng đế phải cho con vào, và chấp nhận là Thượng đế sẽ cho con vào khi con không còn bất cứ điều kiện nào trong tâm quy định cách con hay Thượng đế phải hành xử.

Thày không muốn nói là con có thể làm bất cứ gì con muốn. Khi con là một với Hiện diện TA LÀ và cái ta cao của con, con sẽ không muốn làm hầu hết những điều mà người phàm muốn làm. Đấy không phải là vì con ép buộc mình không được làm những điều đó dựa trên một lý tưởng tâm linh nào đó. Nhưng sẽ là vì con tự nhiên chọn lựa không muốn làm những điều đó. Con không có một lượng định giả tạo nào về điều phải làm hay không được làm. Con chỉ đơn giản trôi theo dòng chảy với chính mình, với cái ta cao của mình.

1.10. Tiến lên làm việc khác thay vì phân tích

Hành tinh này là một hành tinh dày đặc. Cuộc sống ở đây sẽ có lúc hỗn độn, và tuy con đã đạt được một tầng cao trên con đường tâm linh, sẽ có những hoàn cảnh khiến con rơi xuống thấp hơn. Sẽ có lúc con vẫn cảm thấy bực bội. Sẽ có lúc con vẫn cảm thấy chán chường. Điều thày muốn nói là có một giai đoạn trên con đường tâm linh khi con cần nhìn vào những hoàn cảnh đó, nhận ra mô thức đằng sau chúng, và tiêu trừ chúng. Nhưng có một giai đoạn cao hơn khi con cần, thỉnh thoảng, cho phép mình không toàn hảo. Lúc đó, thay vì lên án mình, thay vì phân tích quá mức: “Vì sao tôi lại làm chuyện này?” thì con chỉ giản dị bỏ nó lại sau và tiến lên làm chuyện khác. Con chỉ bỏ nó lại sau và tiến lên làm chuyện khác.

Nếu con đang đi bộ ngoài đường và trời đổ mưa và con vào nhà với nước mưa trên áo choàng, thì con có lên án mình vì có nước mưa trên áo choàng chăng?  Con có bao giờ phân tích quá đáng vì sao nước mưa lại dính trên áo choàng, hay con chỉ giản dị rũ áo, treo nó lên mắc áo, và tiếp tục công việc thường ngày của mình?

Con yêu dấu, con hãy ngưng nghĩ rằng thày đang nhìn con và phán xét con như con phán xét chính mình. Thày không phán xét bất cứ ai, nam hay nữ. Thày không phán xét bất cứ sinh thể nào, dù họ là sa nhân đen tối nhất mà con có thể tưởng tượng. Thày không phán xét. Thày yêu con mà không có điều kiện nào. Thày yêu toàn thể cái con là. Thày biết rằng một phần của tiến trình tăng triển trong một bầu cõi chưa thăng thiên, đặc biệt là trên một hành tinh dày đặc như trái đất, là con đi vào tâm thức nhân gian và sống trong đó cho tới khi con chán ngán kinh nghiệm này. Lúc ấy, con tách mình ra khỏi tâm thức đó và con nói: “Tôi không còn muốn tâm thức này nữa. Nó không phải là tôi nữa. Nó không quy định được tôi.”

Con yêu dấu, đây chỉ là một phần của con đường tâm linh. Con hãy giải thoát mình khỏi tâm thái luôn luôn phán xét, lượng định và phân tích. Con hãy hướng về điểm con thấy mình làm một điều gì không toàn hảo, nhưng thay vì lên án và phân tích việc làm của mình, thì con chỉ nhìn nó và nói: “Rồi sao?” Và sau đó con bỏ nó lại sau và tiến lên làm chuyện khác.

Bây giờ, con yêu dấu, nếu con chăm chú lắng nghe thì con sẽ nghe được tất cả các quỷ dữ trong trung giới đang chu réo lên và nói con không được chấp nhận điều mà thày đang nói: “Con không được tin lời nói này. Đây chắc chắn là một giáo lý giả. Chuyện này không thể nào đúng được.” Chúng khẩn thiết muốn con bác bỏ những điều thày nói, vì chỉ khi con từ chối tình thương vô điều kiện thì chúng mới nắm được con. Nếu con buông bỏ ảo tưởng này, thì đa số các con sẽ cảm thấy được tự do như chưa bao giờ mình được tự do. Con sẽ được tự do là chính mình.

Tại sao con lại nghĩ thày muốn con là ai khác? Tại sao con lại nghĩ là thày muốn con phải sống theo một tiêu chuẩn, một hình ảnh nào đó về người đệ tử chân sư thăng thiên, người tâm linh gương mẫu? Thày thấy là Thượng đế đã phú cho con, mỗi người trong các con, một cá tính độc đáo. Thày muốn con biểu lộ cá tính đó đến mức tối đa trong cuộc sống thường ngày của con. Thày muốn con đem lại món quà của con cho hành tinh này, món quà mà con đã quyết định mang tới trước khi con đầu thai.

Thày không muốn con tuân theo một chuẩn mực vỏ ngoài về người tâm linh gương mẫu. Thày muốn con là cái con là. Con không thể là cái con là nếu con cứ luôn luôn phê phán và phân tích và nghĩ mình phải sống theo một tiêu chuẩn vỏ ngoài hay mẫu mực nào đó. Thày không thể giữ niệm tinh khôi về con nếu con nghĩ thày là người đã áp đặt tiêu chuẩn đó lên con.

Con yêu dấu, thày xin con hãy ngưng nghĩ rằng con cần giấu giếm điều gì với thày. Thày là một bà mẹ đầy kinh nghiệm. Thày đã thấy tất cả mọi chuyện mà những con hư có thể làm, tuyệt đối tất cả mọi chuyện, khởi đầu bằng Giê-su có lúc rất hư. Con đừng nghĩ con có thể khiến thày kinh ngạc. Con đừng nghĩ con có thể khiến thày quay mặt đi không nhìn con.

Thày mong rằng có những ngôn từ mà thày có thể dùng để thày có thể với tay vào trong tâm của con và xoay mũi kim của tâm thức của con để nó vào khớp và con được tự do. Thày biết rằng những ngôn từ này không có. Do đó, thày phải cho con những ngôn từ mà con có thể nghe, và thày hy vọng là với thời gian con sẽ cho phép chúng trổ mầm và mọc lên tới điểm bông hồng của trái tim sẽ nở ra và con có thể chấp nhận tình yêu của thày đằng sau những ngôn từ đó. Đây là tình thương không chuyển tải được bằng ngôn từ và không thể bị ngôn từ hạn chế, tình yêu mà TA LÀ.

Thày yêu con. Con có sẽ yêu mình như thày yêu con chăng?