15 | Trôi theo Dòng sông sự Sống

Bài truyền đọc của Chân sư Thăng thiên Mẹ Mary, qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 27/4/2005.

Cac con hãy cho phép thày cố giải thích thêm một lần nữa về cốt lõi của ngã hữu diệt hay cái mà nhiều người gọi là tự ngã con người. Điểm quan trọng nhất mà con có thể hiểu về ngã hữu diệt là nó đang tham gia vào một cuộc tìm cầu bất khả thi. Cuộc tìm cầu bất khả thi vì ngã hữu diệt sinh ra từ nhị nguyên. Ngã hữu diệt có một xung đột nội tại, một mâu thuẫn nội tại không bao giờ –  và thày quả thực muốn nói là không bao giờ – có thể giải quyết được. Ngã hữu diệt được sinh ra khi cái TA Biết quyết định nó không muốn lấy quyết định nữa. Vấn đề thực của quyết định này là cái Ta Biết chối bỏ bản sắc thật của nó, bản chất thật của nó. Cái Ta Biết chối bỏ nó là người đồng-sáng tạo với Thượng đế và do đó nó chối bỏ sự thật là bởi chính bản chất của nó, nó có giá trị và được chấp nhận dưới mắt Thượng đế. Cái Ta Biết đã chấp nhận lời dối nhị nguyên là con tách biệt khỏi Thượng đế và con không xứng đáng trở về với Thượng đế vì con đã phạm một lỗi lầm nào đó. Trên thực tế, con đã chỉ tạm bợ xa rời niệm tinh khôi khi con chấp nhận một ý niệm bản sắc thấp nhưng con luôn luôn có thể trở về viễn kiến thanh khiết đó.

15.1. Ngã hữu diệt không bao giờ trọn vẹn

Khi con chấp nhận cảm giác bất xứng này, cái Ta Biết rút lui về một cái lồng nhỏ. Cái Ta Biết không bao giờ có thể hoàn toàn ngừng tánh biết của nó. Nó có thể rút lui không lấy quyết định, nhưng nó không thể ngừng có trải nghiệm ý thức. Cái Ta Biết có thể ngừng lấy quyết định, nhưng nó không thể ngừng trải nghiệm hậu quả của các quyết định hay của việc không lấy quyết định của nó. Vì tự nhận biết đến trước ý chí, cái Ta Biết không thể chọn ngừng ý thức tuy nó có thể cố gắng tự làm tê dại để hầu như không có ý thức. Cái Ta Biết không bao giờ mất đi khao khát được trọn vẹn, khao khát trở về vương quốc Thượng đế, để nhập trở lại vào Dòng sông sự Sống và trải nghiệm đời sống dồi dào. Đây là một cơ chế an toàn không bao giờ bị khóa hoàn toàn. Dù cái Ta Biết có làm gì chăng nữa, nó sẽ luôn luôn có khao khát nội tâm được trọn vẹn, được là cái gì hơn nữa.

Khi ngã hữu diệt được sinh ra, thì nó tìm cách lấp khoảng trống được tạo ra vì cái Ta Biết không còn trải nghiệm trực tiếp Hiện diện TA LÀ của nó. Ngã hữu diệt luôn luôn tìm cách trở thành một thay thế xứng đáng cho Hiện diện TA LÀ, thay thế cho bản sắc thật vẫn được cất giữ trong tâm Ki-tô hoàn vũ. Cuộc tìm cầu trọn vẹn của con chỉ được thỏa mãn khi con hợp nhất với Hiện diện TA LÀ của con, sự hợp nhất mở cửa cho dòng chảy ánh sáng của Thượng đế tuôn chảy qua con người phàm của con. Hợp nhất này chỉ đạt được khi con chấp nhận và nhận ra con xứng đáng đối mặt Thượng đế, xứng đáng là một với Thượng đế. Cái Ta Biết giản dị đã quên mất nó xứng đáng và nó có thể trở về cái biết đó khi nó nhận ra chân lý miên viễn là bởi vì con được sinh tạo như một nối dài của Thượng đế, con tự bản chất xứng đáng là một với Thượng đế. Thực tế là con chưa bao giờ tách biệt khỏi Thượng đế, con chưa bao giờ mất đi sự xứng đáng.

Ngược lại, ngã hữu diệt không được sinh tạo bởi Thượng đế và do đó nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ xứng đáng dưới con mắt Thượng đế. Cái Ta Biết có sự xứng đáng nội tại vì nó có niệm tinh khôi trong tâm Ki-tô hoàn vũ. Đây không phải là vấn đề làm gì trong cõi vật chất để được xứng đáng; vấn đề đơn giản là chấp nhận mình xứng đáng. Ngã hữu diệt không có sự xứng đáng nội tại này và vì vậy nó không thể làm bất cứ gì để được xứng đáng. Tâm Ki-tô hoàn vũ không chứa đựng niệm tinh khôi của ngã hữu diệt và do đó ngã này không có bất cứ gì, không có thực tại gì để nó quay trở về. Ngã hữu diệt lúc nào cũng tìm cách xây đắp một cảm giác xứng đáng giả, một hình ảnh mình xứng đáng, mà nó tu bổ cho tới điểm nó tin rằng nó được chấp nhận dưới mắt của Thượng đế vì nó hội đủ  tất cả những điều kiện bên ngoài đó. Nó nghĩ rằng khi nó làm những việc vỏ ngoài cho Thượng đế, thì Thượng đế phải cho phép nó vào vương quốc của ngài.

Ngã hữu diệt sinh ra từ ảo tưởng tách biệt và do đó nó dùng tâm thức tách biệt để tìm cách tạo ra ảo tưởng hợp nhất với Thượng đế. Lẽ dĩ nhiên, cái sinh ra từ tách biệt không bao giờ có thể trở về với hợp nhất. Ngã hữu diệt cố dựng lên một hình ảnh, một con bê vàng xứng đáng dưới mắt Thượng đế và nó dùng các thứ của thế gian để xây dựng hình ảnh này. Nó đang cố gắng nói rằng nếu nó thêm vào đủ các “thứ” do tâm thức nhị nguyên tạo ra, nó sẽ xứng đáng, nó có thể xây dựng một cái đài cao vươn tới thiên đàng. Dù con thêm vào bao nhiêu số không chăng nữa, chúng không thể cộng lại thành số một, cái một với Thượng đế.

Đây là chìa khóa chính yếu để giải thoát con khỏi tù ngục của ngã hữu diệt. Cái Ta Biết có thể trọn vẹn khi chấp nhận nó là một với Thượng đế trong khi ngã hữu diệt không bao giờ có thể làm điều đó. Nó tìm cách làm hài lòng vị thượng đế xa cách, một thần tượng do chính nó tạo ra. Cái Ta Biết chỉ đơn giản cần ngừng nhảy múa chung quang con bê vàng đó và leo ngọn núi của Thượng đế, ngọn núi của sự tự thăng vượt.

15.2. Ngã hữu diệt luôn luôn cảm thấy bị đe dọa

Tâm thái cơ bản của ngã hữu diệt là nó lúc nào cũng cảm thấy bị đe dọa. Nó cảm thấy bị đe dọa vì nó tìm cách nắm chặt một ảo tưởng, ảo tưởng nó xứng đáng và có thẩm quyền, và ảo tưởng này cho nó cảm giác an toàn. Ngã hữu diệt cảm thấy là chừng nào nó có thể thuyết phục cái Ta Biết tin vào ảo tưởng này, thì nó sẽ kiểm soát được cái Ta Biết và nó sẽ sống còn. Ngã hữu diệt biết là nếu con tách mình ra khỏi ảo tưởng đó, con sẽ không cho nó năng lượng nữa và như thế nó sẽ chết. Đối với ngã hữu diệt, duy trì ảo tưởng này quả thực là vấn đề sống chết. Không may cho ngã hữu diệt, và may mắn cho con, tất cả mọi chuyện trong thế giới vật chất này lúc nào cũng đang tìm cách kéo xập ảo tưởng đó, cảm giác an toàn giả đó. Để hiểu được thế khó xử cơ bản của ngã hữu diệt, con hãy xem xét các điều sau:

  • Đấng Sáng tạo luôn luôn thăng vượt chính ngài. Thượng đế là Dòng sông sự Sống lúc nào cũng đang ở trong tiến trình trở nên hơn nữa.
  • Tâm thức nhị nguyên tách biệt khỏi Thượng đế và không là một thành phần của Dòng sông sự Sống.
  • Tâm thức nhị nguyên và ngã tách biệt không thể hiểu là Thượng đế liên tục thăng vượt chính ngài. Nó không thể trải nghiệm trực tiếp Bản thể của Thượng đế. Nó chỉ biết được Thượng đế bằng cách tạo ra một hình tư tưởng về Thượng đế.
  • Ngã hữu diệt tin rằng Thượng đế toàn hảo và nó diễn giải toàn hảo là cái gì không thể và không cần thay đổi. Nó tin là Thượng đế đứng yên và nó tìm cách tạo ra một hình ảnh không thay đổi về Thượng đế. Hình ảnh này không thể tránh trở thành một hình tượng khô chết sẽ giam hãm con trong một tầm nhìn giới hạn về Thượng đế.
  • Thượng đế đã cho con quyền tự quyết nên con có quyền mang vào một hình tượng khô chết về Thượng đế. Hình tượng không thay đổi này sẽ tự động kéo con ra khỏi Dòng sông sự Sống, và khi con còn nắm giữ hình tượng này thì con sẽ không thể thừa kế vương quốc của đấng Cha. Con không thể có đời sống dồi dào.
  • Vì Thượng đế yêu con vô điều kiện, ngài không muốn con mãi mãi đứng ra ngoài sự dồi dào của ngài. Ngài đã thiết kế vũ trụ vật chất để nó luôn luôn tìm cách phá vỡ ảo tưởng tách biệt với Thượng đế của con. Mọi khía cạnh của vũ trụ vật chất được thiết kế để thách thức ảo tưởng nhị nguyên do ngã hữu diệt tạo ra.
  • Sự thách thức chủ yếu thế giới quan nhị nguyên đến từ chính tâm thức nhị nguyên. Trạng thái tâm thức này dựa trên hai đối cực tương đối tìm cách hủy bỏ lẫn nhau. Nếu ngã hữu diệt của con đi quá xa về phía một cực tương đối, thì thế giới quan của nó không thể tránh bị thách thức bởi đối cực kia.

Một lần nữa, có một khác giệt vi tế mà trí năng không nắm được nhưng trái tim có thể hiểu được. Khi cái Ta Biết xem nó là một với Dòng sông sự Sống thì con biết một cách chắc chắn tuyệt đối là Thượng đế là thực tại tối hậu đằng sau mọi hình tướng bề ngoài. Con biết Ánh sáng Mẹ có thể khoác vào bất kỳ hình tướng nào nhưng chỉ những hình tướng biểu hiện niệm tinh khôi mới thực một cách tối hậu. Những hình tướng bất toàn chỉ hiện hữu tạm bợ và chúng không có uy lực thật trên con. Chúng dựa trên một ảo tưởng, và nếu con không chấp nhận tính chất thực của ảo tưởng đó thì nó không thể ảnh hưởng con. Ông hoàng thế gian sẽ tới và không tìm thấy gì trong con, vì con biết ông hoàng thế gian không có thật.

Khi con ở trong thực tại của Thượng đế, con biết không có đối cực, con biết không bao giờ có cái gì có thể chống lại thực tại của Thượng đế. Chỉ Thượng đế có thực tại tối hậu và trong Thượng đế không có phân rẽ, không có mâu thuẫn. Khi con dự phần vào tâm thức nhị nguyên, tức là cái biết có tốt và xấu, thì con đánh mất trải nghiệm trực tiếp về Bản thể Thượng đế, về thực tại Thượng đế. Lúc ấy con đi vào một thế giới giống như căn nhà đầy kính, nơi đó mọi thứ đều được quy định bởi hai đối cực tương đối như tốt và xấu. Ngã hữu diệt của con sinh ra từ sự tách biệt khỏi Dòng sông sự Sống và trong chính bản chất của nó, nó tin một cách tối hậu là tốt và xấu tương đối là một thực tại. Nó tin là cả hai đều thật nhưng một cái có thể tiêu hủy cái kia.

Hậu quả không thể tránh là khi con tin tốt tương đối là thực, con cũng sẽ tin là xấu tương đối là thật. Nếu con tạo ra hình tượng khô chết về Thượng đế, con không thể tránh tạo ra một hình tượng khô chết của cái đối nghịch với thượng đế tương đối của con, tức là ác quỷ tương đối. Trong thế giới nhị nguyên, không gì có thể hiện hữu mà không có cái đối nghịch. Ngáy nào con tin là hình ảnh tương đối của con về Thượng đế là thật, con cũng sẽ tin hình ảnh về ác quỷ là thật. Có thể nói ác quỷ cũng “thật” như cái tốt tương đối, nhưng khi con bước ra ngoài tâm thức nhị nguyên, con thấy chỉ có Thượng đế là thật và tất cả những gì kém hơn cái tốt tuyệt đối của Thượng đế đều không thật. Nó không có hiện hữu khách quan mà chỉ hiện hữu trong tâm những sinh thể có tự nhận biết bị giam hãm trong tâm thức nhị nguyên. Nó chỉ có uy lực trên con  khi con cho nó uy lực, nếu con cho nó “tính thực tại” trong thế gian quan của con.

Con hãy xem xét hậu quả của điều này. Khi con bước vào thế giới nhị nguyên, con tự động thấy mọi điều con tin bị đe dọa. Điều này không thể tránh vì mọi thứ đều có đối nghịch. Con không thể quy định một ý tưởng, một hệ thống tin tưởng mà không bị cái đối nghịch chống lại ngay lập tức. Nếu con quy định cái gì đó là tốt, ngay tức khắc có cái đối nghịch mà con xem là xấu ác. Bởi vì con tin cả hai đối nghịch tương đối đều thật, con nghĩ là thế giới quan của con có thể sẽ bị chống đối và phá hủy. Con tin là ác quỷ có thật và có khả năng đe dọa con và do đó con sẽ cảm thấy bị đe dọa bởi bất cứ gì chống lại thế giới quan của con. Đây là lý do tại sao ngã hữu diệt lúc nào cũng cảm thấy bị đe dọa và tại sao nhiều tín đồ tôn giáo cảm thấy bị ác quỷ đe dọa.

Con yêu dấu, tim thày nặng trĩu khi thấy quá nhiều người sợ ác quỷ, sợ xấu ác. Con hãy xét xem con người đối diện với mối đe dọa này khác nhau như thế nào. Nhiều tín đồ Cơ đốc sợ ác quỷ đến độ họ không dám xét đến những ý tưởng vượt quá sự diễn giải Kinh Thánh theo nghĩa đen. Thậm chí họ không dám đọc bài trong khóa học này vì sợ nó đến từ ác quỷ. Nhiều người theo phong trào Thời đại Mới cởi mở với ý tưởng mới nhưng họ giải quyết mối đe dọa của xấu ác bằng cách phớt lờ nó, từ chối ngay cả việc xem xét nó. Cả hai loại người này bị giam hãm trong khuôn nếp trốn chạy điều gì có vẻ là mối đe dọa cho cảm giác an toàn của họ. Cả hai đều sợ xấu ác và nỗi sợ ngăn cản họ nhìn nó kỹ hơn. Nếu họ sẵn sàng khắc phục nỗi sợ và chịu nhìn xấu ác kỹ hơn, họ sẽ nhận ra là xấu ác chỉ hiện hữu trong cõi của nhị nguyên. Cách tối hậu khắc phục xấu ác là tách cái Ta Biết ra khỏi ngã hữu diệt. Khi con rửa sạch bốn thể phàm của con khỏi những niềm tin nhị nguyên, ông hoàng thế gian không tìm thấy gì trong con và do đó con không cần sợ bất cứ gì trên thế gian này.

Giê-su, Phật và các lãnh đạo tâm linh khác không sợ ác quỷ vì họ đã thể nhập điều thày vừa nói. Họ đã sáng ngộ sự thực là không có gì chống lại Thượng đế, không có gì chống lại sự thật Ki-tô, Phật tánh. Tâm phản-Ki-tô nghĩ nó chống lại sự thật Ki-tô, nhưng nó giản dị ở bên ngoài và mất nối kết với thực tại Ki-tô. Phản Ki-tô bị giam hãm trong chính thế giới của nó, một thế giới không tránh bị thống trị bởi hai đối cực tương đối. Phản Ki-tô không đối nghịch với Ki-tô, nhưng đối nghịch với chính phiên bản tương đối của nó về sự thật Ki-tô. Xấu ác không đối nghịch với cái tốt tuyệt đối của Thượng đế. Xấu ác là một lực tương đối đối nghịch với tốt tương đối. Thực tại của Thượng đế và chân lý của Ki-tô vượt quá tất cả những đối cực tương đối. Một sinh thể Ki-tô không bao giờ bị lôi kéo vào cuộc chiến nhị nguyên liên tục giữa hai đối cực tương đối. Một sinh thể Ki-tô không bao giờ về phe nào trong cuộc đấu đá quyền lực của con người và đó là lý do tại sao ác quỷ không thể cám dỗ Giê-su. Một sinh thể Ki-tô trung thành với viễn kiến một, viễn kiến của mắt đơn nhất của tâm Ki-tô. Vị ấy tin rằng vương quốc Thượng đế sẽ không thị hiện bằng cách để cái tốt tương đối thay thế hay triệt tiêu cái xấu tương đối. Vương quốc Thượng đế chỉ thị hiện khi đủ số người tới hạn vươn lên trên toàn bộ đấu tranh nhị nguyên.

15.3. Ngã hữu diệt tạo các mối đe dọa nó

Cách duy nhất để con giải thoát mình khỏi ngã hữu diệt là con vượt thăng tư duy nhị nguyên của nó. Để làm được điều nay, con cần nhận ra là ngã hữu diệt sẽ không bao giờ thấy hay nhìn nhận là hình tượng khô chết của nó, thế giới quan cơ bản của nó, là một ảo tưởng. Nếu hệ thống niềm tin của nó bị chứng minh là sai trật, thì ngã hữu diệt tin rằng nó sẽ chết và đây là sự thật. Cốt lõi của ngã hữu diệt, phương thức hoạt động của nó là thế giới quan nhị nguyên và hệ tư tưởng cơ bản của nó không bao giờ có thể bị chứng minh là sai. Con không bao giờ có thể thuyết phục ngã hữu diệt là nó đang sống theo một lời dối, con không bao giờ có thể làm cho nó thấy thấu suốt tâm thức nhị nguyên đã sinh ra nó. Ngã hữu diệt sẽ mãi mãi tìm cách chứng minh các tin tưởng nhị nguyên của nó không thể sai bằng cách bảo vệ chúng khỏi các tin tưởng nhị nguyên đối nghịch, nhưng nỗ lực này của nó bất khả thi.

Vấn đề là ngã hữu diệt không có tính thực tại. Cái Ta Biết có một thực tại vượt quá ý niệm bản sắc của nó, vượt quá nội dung quả cầu cái ta. Cái Ta Biết có thể hiện hữu độc lập với bất kỳ ý tưởng nào được quy định trên thế gian này. Ngã hữu diệt không có thực tại độc lập. Đơn giản là nó không thể hiện hữu độc lập với các niềm tin nhị nguyên đã sinh ra nó. Nếu các niềm tin nhị nguyên này được chứng minh là sai, ngã hữu diệt sẽ không hiện hữu nữa. Con đừng chờ đợi ngã hữu diệt tình nguyện buông bỏ nỗ lực duy trì sự sống của nó. Điểm mấu chốt là cái Ta Biết đã tạo ra ngã hữu diệt và cái Ta Biết cần phải “khai tử” nó bằng cách tách ra khỏi nó và cho phép nó chết.

Chiến lược cơ bản của ngã hữu diệt là nó tìm cách đưa nó vào vị trí thay thế niệm tinh khôi của Bản thể con, niệm tinh khôi được cất giữ trong tâm Ki-tô hoàn vũ. Niệm tinh khôi này được trù hoạch để là đá nam châm giúp con sử dụng quyền tự quyết của con trong cõi vật chất. Nó là tảng đá của Ki-tô cho con nền tảng vững chắc để lấy quyết định thẳng hàng với các quy luật Thượng đế. Ngã hữu diệt tìm cách dùng tâm thức phản Ki-tô để đưa nó vào vị trí có thẩm quyền tối hậu, như là người đại diện cho Thượng đế, như là đấng Con trai duy nhất sinh ra từ Cha, như là Ki-tô. Nó cố gắng đưa nó vào vị trí thay thế cho sự thật Ki-tô và nó trở thành kẻ mạo danh Ki-tô nhưng lại tha hóa sự thật Ki-tô qua tâm nhị nguyên. Nó lấy sự thật Ki-tô và biến sự thật này thành tương đối, qua đó nó biến sự thật Ki-tô thành tâm thức chết thay vì tâm thức của sự sống.

Ngã hữu diệt đã tự đặt nó vào vị trí một thẩm quyền giả và nó xác nhận nó biết giỏi hơn ai hết cách điều hành cuộc đời con. Con phải cho phép ngã hữu diệt điều hành cuộc đời con. Nếu con làm vậy, con sẽ bảo đảm được cứu rỗi; nếu con không làm vậy, con sẽ bảo đảm xuống địa ngục. Vị thế thẩm quyền mà ngã hữu diệt tuyên cáo chỉ là nhà xây trên cát. Do đó, nó chỉ có thể giữ vững vị thế thẩm quyền đó bằng cách dùng sợ hãi, nỗi sợ làm con sợ không dám nhìn kỹ hơn lời tuyên cáo nó có thẩm quyền. Nếu con nhìn kỹ và xin sự hướng dẫn của cái ta Ki-tô, thì con sẽ nhìn thấu suốt lời tuyên cáo đó của ngã hữu diệt.

Thay vì thăng vượt chính nó và trở nên hơn nữa, ngã hữu diệt cố gắng nắm giữ hình ảnh nhị nguyên, hình tượng khô chết mà nó đã xây dựng. Hình tượng khô chết bị đe dọa từ trong bản chất vì nó tách ra khỏi Dòng sông sự Sống. Không gì đứng yên có thể tồn tại; nó sẽ liên tục bị đe dọa bởi dòng sông tuôn chảy của công trình sáng tạo của Thượng đế. Các mối đe dọa thực tế được hình thành như thế nào? Tâm thức nhị nguyên dựa trên việc tạo ra hai cực đoan tương đối, hai đối cực. Con có thể gọi chúng là tốt và xấu, đen và trắng hoặc bất cứ gì con muốn. Bất kể tên gì, các đối cực này đối nghịch nhau nhưng cả hai đều ở bên ngoài chân lý Ki-tô. Ngày nào con còn kẹt trong nhị nguyên, con sẽ không thoát khỏi mâu thuẫn và xung đột có sẵn trong khung tư duy này.

Ngã hữu diệt mong muốn tạo ra ảo tưởng tối hậu về trọn vẹn, về an toàn, và nó làm chuyện này bằng cách quy định một hệ thống niềm tin không thể sai trật. Trải dòng lịch sử, nhiều nền văn minh đã quy định một hệ thống niềm tin tôn giáo hay chính trị và tuyên bố nó là hệ thống tối hậu, có nghĩa là nó dựa trên một chân lý không thể sai trật hay tuyệt đối. Bất kỳ ý tưởng nào quy định trong cõi nhị nguyên đều có cái ngược lại cho nên một hệ thống niềm tin “tối hậu” sẽ bị đe dọa bởi ý tưởng ngược lại vì đó là bản chất của nhị nguyên. Những người tin theo hệ thống tin tưởng đó sẽ cảm thấy bị đe dọa bởi những người không là “tín đồ chân chính”. Điều này tạo ra nhu cầu cải đạo người khác hay ép uổng họ phải chấp nhận những niềm tin của mình. Đi tới cùng cực thì con thấy niềm tin của con được xac chứng bởi một thẩm quyền tối hậu như Thượng đế hay các lực tự nhiên, và con có quyền giết tất cả những người không chịu chấp nhận hệ thống niềm tin chân chính duy nhất của mình. Lẽ dĩ nhiên, người khác muốn sống còn nên họ sẽ tìm cách phá hủy hệ thống niềm tin tuyệt dối của con, có thể bằng cách thay thế nó bằng chính tôn giáo không thể sai trật của họ. Nếu ngã hữu diệt đi quá xa tới một cực đoan nhị nguyên để xây dựng hay bảo vệ hình tượng khô chết của nó, nó sẽ tự động sinh ra một phản ứng ngược lại tìm cách  phá hủy hình tượng giả này. Tất cả những gì ngã hữu diệt làm đều tạo ra một lực đe dọa ảo tưởng của nó, biến cuộc đời của ngã hữu diệt thành một sự đấu tranh liên lục để làm điều không thể làm được.

Ngã hữu diệt không bao giờ thấy sự đấu tranh này do chính nó gây ra vì nó không bao giờ thấy được quá tâm thức nhị nguyên. Ngã hữu diệt hoàn toàn tin chắc hình tượng khô chết của nó là đúng và các lực ngoài kia đang tìm cách tiêu hủy hệ thống niềm tin chân chính của nó. Bởi vì hình tượng của nó đúng tuyệt đối, mọi thứ khác phải giả và những lực tin vào hình tượng giả đang tìm cách tiêu hủy ngã hữu diệt và hình tượng chân chính của nó. Vũ trụ là một tấm gương nên nếu con phóng chiếu niềm tin là con bị đe dọa, tấm gương vũ trụ sẽ phản chiếu lại những hoàn cảnh quả thực đe dọa niềm tin của con. Mục đích là giúp con vượt thăng những niềm tin hiện hành của con bằng cách vươn lên hiểu biết cao hơn.

Nếu con gửi ra ngoài một xung lực dựa trên nhị nguyên, tấm gương vũ trụ sẽ phản chiếu lại những hoàn cảnh trải bày nhị nguyên và như vậy cuộc đời con không thể tránh trở thành một chuỗi vật lộn. Thông điệp là con cần thăng vượt nhị nguyên và vươn lên tâm thức Ki-tô để vũ trụ có thể phản chiếu lại cho con đời sống dồi dào. Ngã hữu diệt không thể nào hiểu khái niệm này và do đó nó đơn giản sẽ cố chấp và làm mọi điều có thể làm được để bảo vệ hình tượng khô chết của nó. Ngã hữu diệt càng trải nghiệm phản ứng đe dọa từ tấm gương vũ trụ gửi ra, thì nó càng nghĩ cần bảo vệ hình tượng của nó.

Lịch sử cho thấy nhiều trường hợp hai nhóm người xung đột hay thậm chí gây chiến tranh với nhau dựa trên hai hệ thống niềm tin tuyệt đối. Mỗi nhóm tuyên bố là họ có hệ thống niềm tin tuyệt đối và thẩm quyền tuyệt đối để triệt tiêu mọi sự chống đối niềm tin của họ. Trong nhiều trường hợp, mỗi nhóm đều tin rằng sự sống còn của toàn thể thế giới dựa trên sự sống còn của hệ thống niềm tin của họ. Trên thực tế, mỗi nhóm chỉ bảo vệ một hệ thống niềm tin tương đối, nhị nguyên, và điều này được chứng mình rõ ràng bởi sự kiện cả hai đều sẵn sàng sử dụng bạo lực. Khi con tách rời con đường tình thương thì con bước ra ngoài Dòng sông sự Sống, và do đó con đơn giản không thể đại diện cho thực tại của Thượng đế hay chân lý của Ki-tô. Khi con kháng cự xấu ác, con đã bước vào cõi nhị nguyên và như vậy con đã trở thành một thành phần của xấu ác. Giờ đây con là một phần của vấn đề thay vì là một phần của đáp án.

Tấm gương vũ trụ được thiết kế để phản chiếu lại những gì những người đồng sáng tạo gửi ra với hy vọng là họ sẽ vươn lên trên mọi hình ảnh không toàn hảo khi thấy một thị hiện không toàn hảo. Một lần nữa, thông điệp giản dị nhưng ngã hữu diệt không bao giờ hiểu được: “Nếu tôi không thích cái được gửi trả về thì tôi phải thay đổi cái tôi gửi ra.” Hay như Giê-su đã nói 2000 năm trước: “Hãy làm với người khác điều gì con muốn họ làm với con.”

Tấm gương vũ trụ được thiết kế để giúp con khắc phục bất kỳ ảo tưởng nhị nguyên nào con đang bị mắc kẹt trong đó. Khi con giới hạn tâm mình vào một hệ thống niềm tin nhị nguyên, con không thể tránh sợ những gì chống lại niềm tin của mình. Khi con gửi sợ hãi vào tấm gương vũ trụ, con sẽ thu hút đúng điều con sợ. Điều này tạo cơ hội cho con đối mặt nỗi sợ của mình và vượt lên trên nỗi sợ. Nếu con để cho ngã hữu diệt làm chủ cuộc đời con, con sẽ chỉ tìm cách tiêu hủy những gì đe dọa niềm tin của con. Điều này giam con trong cuộc tranh đấu không dứt để bảo vệ một ảo tưởng bị đe dọa bởi chính bản chất nhị nguyên của nó. Ngã hữu diệt đơn giản không nhận ra nó đang bị đe dọa bởi chính những hình ảnh nó gửi vào tấm gương vũ trụ. Nó không thể thấy được mối đe dọa đến từ chính nó. Nó không bao giờ thoát khỏi chu kỳ cứ phải bảo vệ mình chống lại những đe dọa do chính mình tạo ra và nếu con cho phép ngã hữu diệt làm chủ cuộc đời con, cuộc đời con sẽ là một cuộc đấu tranh triền miên. Con đường thoát duy nhất là cái Ta Biết tách ra khỏi ảo tưởng nhị nguyên của ngã hữu diệt và từ chối không tham gia vào cuộc đấu tranh không bao giờ dứt đó.

15.4. Giành lại quyền làm chủ đời mình

Ngã hữu diệt tự bản chất tạo ra hoàn cảnh đe dọa thế giới quan của nó. Khi tấm gương vũ trụ phản chiếu lại hình ảnh trong tâm nó, ngã hữu diệt bắt buộc phải giải quyết hoàn cảnh đó. Ngã hữu diệt giải quyết như thế nào mối đe dọa hệ thống niềm tin của nó? Thượng đế hy vọng rằng khi ngài thiết kế vũ trụ này thì khi con người nhận được những phản ứng khó chịu từ tấm gương vũ trụ, họ sẽ nhận ra họ cần thay đồi những gì họ gửi ra ngoài. Qua đó họ có thể vượt lên trên các niềm tin nhị nguyên của họ và trở về đời sống dồi dào. Hệ thống nàykhông hiệu quả khi cái Ta Biết từ chối lấy quyết định và tìm cách trốn chạy các hoàn cảnh khó khăn và cho phép ngã hữu diệt quyết định phản ứng của nó. Ngã hữu diệt hoàn toàn tập trung vào chuyện làm cho ảo tưởng của nó có vẻ thật và do đó ngã hữu diệt không bao giờ nghĩ là biết đâu chừng nó cần xét lại hệ thống niềm tin của nó. Thay vào đó, ngã hữu diệt tập trung vào việc né tránh mối đe dọa, né tránh phản ứng khó chịu từ vũ trụ. Để né tránh, nó đi vào phản ứng mà các nhà tâm lý gọi là phản ứng chạy hay đánh.

Phản ứng đầu tiên của ngã hữu diệt là chạy xa mối đe dọa, né nó, làm lơ, phủ nhận hay giải thích là mối đe dọa không quan trọng, không quá tệ bằng suy luận nhị nguyên. Tâm thức nhị nguyên lúc nào cũng có thể tìm ra luận cứ để bênh vực điều nó muốn tin. Ngã hữu diệt có thể  tránh né phần lớn các mối đe dọa bằng một luận cứ nào đó. Trong cõi vật lý, con không phải lúc nào cũng né tránh được một mối đe dọa, phủ nhận hay trốn chạy một hoàn cảnh vật lý. Khi ngã hữu diệt không thể chạy trốn mối đe dọa thì nó đi vào phản ứng đánh nhau và tìm cách tiêu hủy mối đe dọa. Trong nhiều trường hợp, điều đó có nghĩa là nó tìm cách tiêu hủy những người đại diện mối đe dọa đó. Có nghĩa là ngã hữu diệt sẽ hoặc tiêu hủy thân vật lý của họ, tức là giết những người đó, hoặc triệt tiêu họ bằng phương tiện tâm lý như ép uổng họ phải tuân phục hay khóa miệng họ bằng bạo lực vật lý hay tâm lý.

Trong nhiều trường hợp, ngã hữu diệt có thể né tránh mối đe dọa bằng phản ứng chạy hay đánh. Khi làm thế, ngã hữu diệt không thể tránh gửi ra ngoài một xung lực khác. Khi xung lực này được tấm gương vũ trụ trả về, nó sẽ khoác vào hình dạng một mối đe dọa trầm trọng hơn cho ảo tưởng của ngã hữu diệt. Đó là lý do vì sao cuộc đời con trở thành một cuộc vật lộn không ngừng và chính ngã hữu diệt mang trách nhiệm gia tốc cuộc vật lộn này. Ngã hữu diệt gửi ra ngoài một hành động tạo ra phản ứng từ tấm gương vũ trụ và hành động càng mạnh bao nhiêu thì phản ứng cũng mạnh bấy nhiêu. Điều này có thể gia tốc tới điểm toàn bộ cuộc đời của con giống như một thiếu hụt lớn lao và lúc nào con cũng đang chạy đây đó để dập tắt các ngọn lửa hay giải quyết hết khủng hoảng này đến khủng hoảng nọ. Cái Ta Biết không thể tránh trải nghiệm ít nhất một phần sự vật lộn đó. Con giản dị phải quyết định để cho tình trạng này kéo dài bao lâu và khi nào thì con lấy lại trách nhiệm cuộc đời mình và cai quản quả cầu cái ta của con.

Có những người mà cuộc đời bị hoàn toàn tiêu hao trong cuộc tìm cầu bất khả thi của ngã hữu diệt. Nếu con là một trong những người đó, có lẽ con không có nhận biết hay mong muốn theo học khóa này. Có lẽ con cũng không muốn bỏ thì giờ và sức lực đọc những cuốn sách dài này. Nhưng ngã hữu diệt sẽ không bao giờ buông bỏ cuộc tìm cầu bất khả thi của nó. Nó sẽ không bao giờ có khả năng ngưng phản ứng chạy hay đánh. Nó sẽ không bao giờ có khả năng ngưng nỗ lực chứng minh hình ảnh của nó về thế giới là đúng.

Những người có một mức độ nhận biết tâm linh nào đó đã tách được họ ra khỏi ngã hữu diệt một phần nào. Họ đã vượt lên trên những trò chơi dễ thấy nhất của ngã hữu diệt. Tỷ dụ, họ sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện giết tín đồ của một tôn giáo khác. Tuy thế còn nhiều trò chơi khác vi tế hơn của ngã hữu diệt. Con đường tâm linh là một tiến trình trong đó cái Ta Biết phải liên tục với lên tầm nhìn sáng rõ hơn của sự thật Ki-tô. Chỉ khi làm vậy con mới có thể nhìn thấu suốt và thăng vượt những tin tưởng nhị nguyên mà ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian dùng để giam hãm con đằng sau tấm màn ảo tưởng. Dù con nghĩ mình cao cấp tới đâu chăng nữa, thái độ khôn ngoan là luôn nhớ rằng ngày nào con còn ở trong vũ trụ vật chất này, thì con cần nhìn vô gương và xét xem con có cần gỡ đi một cái xà trong chính mắt con chăng.

Ngã hữu diệt tinh tế và cách duy nhất để thoát khỏi nó là thăng vượt nó, một sự thăng vượt thì không bao giờ ngừng. Nếu con không liên tục thăng vượt chính mình, ngã hữu diệt sẽ tìm ra cách thích ứng thế giới quan của nó với các niềm tin và kiến thức hiện hành của con. Nó sẽ dùng những niềm tin này, dùng ngay cả một tôn giáo đặc thù hay một hệ thống niềm tin tâm linh để xây đắp một hình ảnh là con không cần vươn lên cao hơn, con không cần thăng vượt tầng mức hiện nay của con. Đây chính là điều khiến nhiều người tâm linh đi vào ngõ cụt, ngăn cản họ tiến bộ thêm dù rằng họ rất gần điểm đột phá và biểu hiện tâm thức Ki-tô.

Cách duy nhất để thực sự trốn thoát cỗ máy chạy của ngã hữu diệt là tách cái Ta Biết hoàn toàn khỏi ngã này. Để thực hiện điều này, con cần chấp nhận là con xứng đáng đối mặt Thượng đế, con xứng đáng trở về vương quốc Thượng đế, là cảm nhận nội tại con là một với Thượng đế. Con xứng đáng là một với đấng Sáng tạo ra con và phụng sự như người đồng-sáng tạo trong cõi này. Ngã hữu diệt có một lỗ hổng đen ngay trong cốt lõi của nó. Con không bao giờ lấp đầy được một lỗ hổng đen. Ngã hữu diệt tìm cách dùng những thứ của thế gian để lấp đầy lỗ hổng đen của nó. Nó đi con đường có vẻ đúng với người nhân phàm. Nó cố tạo hình ảnh là nếu con thuộc vào tôn giáo chân chính duy nhất, nếu con tin vào giáo lý chân chính duy nhất, nếu con theo đạo sư chân chính duy nhất và nếu con có hành động vỏ ngoài này hay kia thì con sẽ xứng đáng dưới mắt Thượng đế. Đây là mối nguy hiểm vi tế có khả năng thuyết phục nhiều người theo tôn giáo hay tâm linh, đặc biệt là khi họ đã đi trên đường tu một số năm.

Nhiều người đã tìm cầu tâm linh từ nhiều thập niên và khi nhìn lại cuộc đời, họ cảm thấy họ đã học hỏi rất nhiều, họ đã hiểu rất nhiều, họ đã làm rất nhiều những điều vỏ ngoài. Họ thấy quả thực họ đã tiến lên rất cao hơn nhiều so với trước đây mười năm, hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Ngã hữu diệt rỉ vào tai họ: “Bạn đã làm đủ rồi, bạn đã leo cao đủ trên ngọn núi. Bạn có thể ngừng ở đây và hưởng quang cảnh, bạn không cần đi tiếp quãng đường tới đỉnh.” Đây là một lời cám dỗ rất vi tế và đáng tiếc thay nó đã khiến nhiều người tìm đạo chân thành ngưng bước ngay trước khi họ sẵn sàng đột phá và biểu hiện tâm thức Ki-tô. Con phải chân thành nỗ lực nhìn xuyên thấu lời cám dỗ này và vượt lên trên nó.

Chìa khóa để vượt lên trên con bê vàng nghĩ rằng thành quả vỏ ngoài khiến con xứng đáng dưới mắt Thượng đế là nhận ra con đã xứng đáng chỉ vì sự kiện Thượng đế đã tạo sinh ra con. Cái Ta Biết xứng đáng từ khi được sinh tạo và cốt lõi bản thể của con không phải là một lỗ hổng đen mà là mặt trời của Hiện diện TA LÀ. Con hiện nay có thể có cảm giác không xứng đáng hay nghi ngờ sự xứng đáng của mình. Cảm giác này là bóng tối do sự thiếu vắng ánh sáng của Hiện diện TA LÀ. Khi con để cho ánh sáng đó tỏa rạng, nó sẽ thay thế bóng tối và con sẽ biết là con xứng đáng. Cuộc đời của con sẽ thay đổi, khiến cuộc tìm cầu lấp lỗ hổng đen của tự ngã hữu diệt chuyển đổi thành đời sống dồi dào, khiến thiếu hụt chuyển thành thặng dư. Khi con cảm thấy ánh sáng vô hạn của Thượng đế chảy xuyên qua bản thể của con, con sẽ tự nhiên tập trung vào việc cho người khác thay vì lấy từ người khác.

15.5. Hai cạm bẫy trên đường tu

Vì bản chất của tâm nhị nguyên, lúc nào cũng có một sự chia đôi khiến các thày không dễ với tới nhiều người trên trái đất. Tâm thức nhị nguyên tạo nên một thách đố đặc biệt cho người thày tâm linh. Con hãy xem xét nỗi khó khăn mà thày đối diện. Thày muốn con nhận ra con là ai và con biết, với cái biết nội tại, là cái Ta Biết hoàn toàn xứng đáng dưới mắt Thượng đế. Để giúp con khắc phục ảo tưởng con không xứng đáng, thày phải trình bày cho con sự thật con là ai. Thày phải mô tả tiềm năng cao nhất của con để con biết đỉnh của ngọn núi Thượng đế như thế nào. Nếu con không biết con đi đâu, làm sao con tránh ngưng bước trước khi tới nơi?

Ngã hữu diệt có ít nhất hai cách để ngăn chặn con chấp nhận lời dạy của thày, đó là hai đối cực nhị nguyên. Thày phải cho con mục tiêu cao nhất, tuy ở mức tâm thức hiện thời của con mục tiêu này có vẻ quá xa trên con, có vẻ vượt quá tầm với của con. Nếu con có cảm nhận bất xứng hay con nghi ngờ khả năng mình có thể vươn lên cao hơn, ngã hữu diệt sẽ tìm cách dùng giáo lý của thày để làm con nản chí không thành tâm nỗ lực nữa. Nó sẽ cố làm cho con tập trung vào những lỗi lầm con đã phạm và dùng chúng để nói con không xứng đáng đeo đuổi con đường tâm linh, con không thực sự là người tâm linh. Cố gắng làm gì khi mục tiêu quá xa tầm với của con? Cốt lõi con đường tâm linh là tự thăng vượt, vậy làm sao con có thể không xứng đáng thăng vượt chính mình? Dù con ở thấp đến đâu trên cầu thang xoắn ốc, con lúc nào cũng xứng đáng bước lên cao hơn.

Khía cạnh khác của tâm thức nhị nguyên là cảm nhận ngạo mạn, cảm nhận là vì điều kiện bên ngoài thế này hay thế khác, con giỏi hơn người khác và không cần vươn lên cao hơn. Ngã hữu diệt sẽ dùng giáo lý của thày để củng cố lòng ngạo mạn nghĩ rằng vì con đã tu tập rất nhiều trong quá khứ và vì con đã hiểu rất nhiều, con không cần bận tâm khắc phục những ảo tưởng còn lại của ngã hữu diệt. Nếu con vẫn còn hiện thân trên trái đất, hiển nhiên là có gì đó con chưa thăng vượt, bước nào đó con chưa đi. Ngày nào con còn ở trong thế gian này, con luôn luôn cần sẵn sàng đi bước kế tiếp. Cốt lõi con đường tâm linh là tự thăng vượt, vậy làm sao con có thể đạt tới điểm con không thể thăng vượt nữa? Con có thể đạt tới điểm nơi đó con không sẵn sàng đi bước kế tiếp, nhưng lúc đó con đã đặt mình ra ngoài Dòng sông sự Sống. Con không còn là người tâm linh thực sự nữa, dù ngã hữu diệt đã xây đắp ảo tưởng con là một linh hồn cao cấp vì tất cả những gì con đã làm trong quá khứ. Những gì con đã làm trong quá khứ là giúp gì được con nếu nó ngăn cản con đi bước kế tiếp.

Không có điều gì thày nói mà ngã hữu diệt không thể dùng để củng cố ảo tưởng nhị nguyên của nó và ảnh hưởng của ảo tưởng đó trên con. Nếu con cho phép ngã hữu diệt dùng giáo lý của thày để củng cố những ảo tưởng của nó, con sẽ chỉ càng bị giam hãm thêm trong các ảo tưởng này. Lẽ tất nhiên thày không muốn thấy chuyện này xảy ra. Đó là lý do tại sao thày cần con, tức là cái Ta Biết, bước lùi lại và dùng những giáo lý trong khóa học này để vươn lên trên suy luận của ngã hữu diệt. Thày cần con với lên sự thật cao hơn, viễn kiến của mắt đơn nhất, của tâm Ki-tô.

Tâm thức phản-Ki-tô quy định hai đối cực, và thày đã nói tới trung đạo. Thày không nói là để thoát khỏi các đối cực, con phải đi vào điểm giữa hai cực vì nó chỉ là sự thỏa hiệp giữa hai đối cực. Một sự thỏa hiệp giữa hai đối cực vẫn ở trong cõi của nhị nguyên. Nếu một đối cực là trắng và đối cực kia là đen, điểm ở giữa sẽ là xám. Nếu con pha trộn đen và trắng tương đối, con không tiến gần hơn điểm thấy sự thật của Ki-tô, con chỉ thấy màu xám. Con hãy tưởng tượng thời trước khi các nhà nhiếp ảnh chỉ có phim đen trắng. Tất cả những gì hiện ra trên tấm hình đen trắng đều hoàn toàn chính xác, ngoại trừ sự kiện nó không có màu sắc. Bông hoa được mô tả từng chi tiết, ngoại trừ sự kiện thiên nhiên không có hoa màu xám. Nếu con dùng quá nhiều ánh sáng thì hình hiện ra toàn màu trắng. Nếu con dùng quá ít ánh sáng, thì tấm hình sẽ hiện ra toàn màu đen. Nếu con dùng độ ánh sáng khoảng ở giữa thì tấm hình sẽ có một sự phân bố các vùng sáng và tối chính xác và giống đời thật nhưng nó vẫn không có màu sắc. Thày cần con vươn lên trên cái đen, trắng và xám của tâm thức nhị nguyên. Thày cần con để vào máy ảnh của tâm một cuộn phim màu để con thấy được màu sắc thật của tâm Ki-tô.

Thày biết điều này có vẻ như vượt quá khả năng của con, hay con có thể có cảm tưởng con đã có rồi sự thật Ki-tô từ một giáo lý vỏ ngoài. Thày kêu gọi con tránh bị giam hãm trong một trong hai đối cực đó. Con đừng nản chí và đừng phớt lờ nhu cầu đi tìm một hiểu biết cao hơn. Thày kêu gọi con bắt đầu ở mức con đang ở, bất kể con nghĩ con đang ở đâu, và đi những bước nhỏ để mở rộng hiểu biết của con. Thày yêu cầu con giữ trong tâm ý tưởng là để đạt tới mục tiêu tối hậu, con phai tiếp tực đi những bước nhỏ, con phải tiếp tục thăng vượt mức nhận biết hiện nay của con, ngày nào con còn ở trong cõi vật chất và ngay cả khi con đã đi quá cõi vật chất.

Có hai phản ứng có thể ngưng sự tiến bộ của con. Một phản ứng là niềm tin con không xứng đáng vì con có qua nhiều khiếm khuyết và hiện nay con ở quá thấp dưới mức lý tưởng. Nếu con tin điều này, thì con sẽ không cố gắng thoát khỏi tâm thức nhị nguyên. Phản ứng kia là con đã xứng đáng rồi vì con đã làm quá nhiều việc vỏ ngoài. Nếu con tin điều này, con sẽ nghĩ con không cần làm gì thêm nữa để tránh thoát tâm tức nhị nguyên vì con đã được cứu rồi rồi. Cả hai phản ứng đều sai.

Trên thực tế, con thoát khỏi cảm nhận bất xứng dễ hơn vì con nhận ra con đang thiếu gì đó. Ngày nào con còn sẵn sàng nỗ lực thì con sẽ vươn lên cao hơn. Thách đố khó khăn nhất cho người thày tâm linh là với tới những người nghĩ họ xứng đáng vì họ đã rơi vào bẫy của ảo tưởng của ngã hữu diệt cho rằng các hành động vỏ ngoài khiến họ xứng đáng. Những người này hầu như các thày không thể tới họ, như Giê-su khi xưa không thể với tới các thày thông giáo và Pha-ri-si. Điều trớ trêu là nhiều người trong số họ đã quả thực đạt được một trình độ tâm linh cao nhưng họ đã bị lừa để ngưng tăng trưởng ngay trước khi họ có thể đột phá để tới tâm thức Ki-tô. Đây là một cạm bẫy mà thày muốn thấy tất cả các học viên của khóa này tránh được.

15.6. Con đã có sẵn những gì con cần

Như một chặng giữa trên con đường chấp nhận con thực sự xứng đáng, thày yêu cầu con suy ngẫm điều thày đã nói về việc ngã hữu diệt lao mình vào cuộc tìm cầu bất khả thi để lấp lỗ hổng đen và nó làm thế bằng cách dùng những “thứ” của thế gian này. Chìa khóa để đạt đời sống dồi dào là con ngưng suy nghĩ là con cần bất cứ gì từ thế gian này, bất cứ gì ở ngoài cái ta cao của con, Hiện diện TA LÀ của con, để có thể thị hiện đời sống dồi dào, để lấy lại sự trọn vẹn của con.

Con mất cảm giác trọn vẹn vì con tách mình ra khỏi Thượng đế và qua đó con bị giam hãm trong tâm thức nhị nguyên. Con không thể làm được gì với tâm thức nhị nguyên để khiến con xứng đáng, để giúp con lấy lại cảm giác xứng đáng. Con chưa bao giờ mất đi sự xứng đáng; con chỉ đơn giản tin vào ảo tưởng con đã mất nó. Bản mẫu của bản sắc thật của con được lưu giữ trong tâm Ki-tô hoàn vũ và không bao giờ bị mất hay bị tiêu hủy bởi bất cứ gì xảy ra trên vũ trụ vật chất. Tâm thức nhị nguyên không bao giờ đụng tới bản mẫu này được.

Khi con chụp một tấm hình đen trắng của hoàng hôn, con không thấy được màu sắc tươi đẹp trên tấm hình, nhưng sự kiện này không lấy đi màu sắc của hoàng hôn thật. Sự kiện con đã thay thế bản sắc của con, cảm giác xứng đáng của con, bằng một tấm hình đen trắng không triệt tiêu bản sắc con thật sự là ai. Con không cần làm gì để được xứng đáng. Con không cần phải làm gì trên thế gian này để giành lại sự xứng đáng của con. Con cần tới điểm nhận ra con chưa bao giờ mất đi sự xứng đáng, và để giành lại sự xứng đáng, con chỉ đơn giản chấp nhận là con xứng đáng. Con phải chấp nhận là con, cái Ta Biết, đã luôn luôn và sẽ luôn luôn xứng đáng dưới mắt Thượng đế. Con xứng đáng đối mặt Thượng đế, xứng đáng là một với Thượng đế, xứng đáng là một nối dài của Thượng đế trong cõi này. Cái Ta Biết có khả năng đồng hóa nó với, đồng hóa nó là, bất cứ gì nó nghĩ và tin, bất cứ gì nó chấp nhận là thực tại. Nếu con đồng hóa với một người xứng đáng thì con là một người xứng đáng.

Chìa khóa thật để thị hiện dồi dào là ngưng nghĩ rằng con cần bất cứ gì trong thế gian này để được dồi dào. Con được thiết kế là người đồng-sáng tạo với Thượng đế. Như Giê-su đã nói: “Cha ta làm việc cho tới nay và ta làm việc” (John 5:17). Câu nói này mô tả tinh túy của quan hệ của con với Thượng đế. Con có mặt ở đây để đem ánh sáng Thượng đế vào thế gian này và để áp chồng viễn kiến Ki-tô lên Ánh sáng Mẹ. Con có mặt ở đây để là Thượng đế đang hành động, để là Thượng đế đang thị hiện. Thượng đế đã thiết kế để con làm như việc này và Thượng đế đã thiết kế để con có bên trong con tất cả mọi thứ mà con cần để hoàn thành công việc này. Quả thực đấng Cha hoàn hỷ cho con vương quốc của ngài, nghĩa là Thượng đế muốn vương quốc của ngài được thị hiện trên trái đất. Con cần phát triển sự chấp nhận vững chắc là Thượng đế sẽ cho con tất cả những gì con cần để thị hiện đời sống dồi dào cho con và góp phần vào việc thị hiện vương quốc Thượng đế trên trái đất.

Thực tế là Thượng đế có thể và sẽ cho con tất cả những gì con cần để thị hiện đời sống dồi dào và hoàn thành sứ vụ của con. Con được thiết kế với khả năng hiểu thấu suốt viễn kiến của Ki-tô và khả năng để cho ánh sáng Thượng đế chảy qua bốn thể phàm của con. Chìa khóa để thị hiện đời sống dồi dào là tách cái Ta Biết ra khỏi ngã hữu diệt và niềm tin của ngã hữu diệt là nó cần điều gì của thế gian này để xây đắp cảm giác trọn vẹn, xứng đáng, an toàn. Trọn vẹn chỉ tìm thấy được khi con là con người mà con thật sự là. Khi con biết con là ai, con sẽ tin và sẽ biết là Thượng đế sẽ cho con tất cả những gì con cần.

Ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian lúc nào cũng tìm cách ngăn cản con hoàn thành sứ vụ tâm linh của con. Chúng lúc nào cũng tìm cách ngăn cản vương quốc Thượng đế được thị hiện như một thực tại trên hành tinh này. Vũ khí cơ bản của chúng là niềm tin cho rằng con cần điều gì đó trong thế gian này để là cái mà con là, để hoàn thành sứ vụ của con. Điều con cần để thị hiện đời sống dồi dào là ánh sáng của Thượng đế và viễn quan của Ki-tô, và cả hai thứ này Hiện diện TA LÀ và cái ta Ki-tô của con có thể và sẽ cho con, chúng đã có sẵn trong quả cầu cái ta của con.

Yếu tố thứ ba mà con cần là cái Ta Biết phải có uy lực ý chí để đem ánh sáng và viễn quan xuống qua bốn thể phàm để ánh sáng có thể trở thành một thực tại thị hiện trong cõi vật chất. Điều duy nhất Thượng đế không thể cho con là uy lực ý chí này. Thượng đế cung cấp ánh sáng và tâm Ki-tô hòan vũ cung cấp viễn kiến. Điều con phải cung cấp là uy lực ý chí và đó chính là lý do tại sao ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian đang làm mọi thứ trong khả năng của chúng để làm suy yếu ý chí của con.

Vị Thượng đế cho con mọi điều con cần không phải là Thượng đế bên ngoài, sinh thể xa xăm trên trời. Nhiều tín đồ tôn giáo tới điểm nhận ra nhu cầu hướng tới Thượng đế để có tất cả những gì họ cần. Nhưng họ vẫn hướng tới Thượng đế bên ngoài, và đây là một cuộc tìm cầu bất khả thi. Chìa khóa thật là nhận ra vị Thượng đế có thể và sẽ cho con tất cả mọi điều con cần là Thượng đế bên trong. Thượng đế không làm mọi chuyện cho con; Thượng đế làm mọi chuyện xuyên qua con. Nếu con thụ động chờ Thượng đế làm cho con thì làm sao và khi nào con mới nhận lãnh vai trò đã được trù liệu cho con là người đồng sáng tạo với Thượng đế?

15.7. Tin tưởng Thượng đế cho con những gì con đang cần

Điều này đòi hỏi con nhìn đời khác đi. Trong thế giới hiện đại, tất nhiên con cần kiếm tiền để sống. Nhiều người tin rằng để được dồi dào, họ cần có việc làm và như vậy họ lệ thuộc vào một người chủ để kiếm sống. Nếu con bược lùi lại và xem xét quan niệm này thì con có thể xây dựng một tầm nhìn cao hơn. Con có thể tới chỗ hiểu biết và chấp nhận con không làm việc cho một công ty, tổ chức hay chính phủ. Con thực sự làm việc cho Thượng đế. Ngay lúc này, Thượng đế chu toàn những nhu cầu vật chất của con xuyên qua một người chủ đặc thù nhưng người chủ của con chỉ là một trung gian. Nếu con không còn làm việc cho người chủ đặc thù đó thì chắc chắn Thượng đế hoàn toàn có khả năng tìm ra một cách khác để con thị hiện những nhu cầu vật chất mà con cần. Lẽ tất nhiên con cần làm phần việc của con đề tìm ra hay thị hiện sinh kế đúng đắn.

Nếu con cho phép mình tin rằng sinh kế của con tùy thuộc vào một người chủ, tùy thuộc vào bất cứ gì trên thế gian này, cảm nhận dồi dào của con sẽ luôn luôn mong manh. Con có thể mất việc qua nhiều cách. Nếu con nghĩ sự dồi dào của con lệ thuộc vào chuyện tìm ra việc, thì khi mất việc cảm nhận dồi dào cũng mất theo. Nếu con chấp nhận con thật sự làm việc cho Thượng đế, con nhận ra rằng nguồn gốc dồi dào của con vượt quá thế gian này và do đó nó không bao giờ bị mất. Nếu Thượng đế không cho con dồi dào qua một người chủ đặc thù, thì chắc chắn tài xoay xở vô biên của Thượng đế sẽ tìm ra những cách khác để cho con điều con cần. Con có thể tin tưởng Thượng đế trong mọi chuyện nhưng niềm tin này không thể trở thành một sự lệ thuộc bệnh hoạn khiến con nghĩ rằng Thượng đế sẽ làm hết mọi việc hộ con. Có một sự khác biệt cơ bản giữa lệ thuộc bệnh hoạn và đồng-sáng tạo.

Muốn xây đắp cảm nhận Thượng đế sẽ cung cấp tất cả những nhu cầu của con đòi hỏi con sẵn sàng tin tưởng, tuy con không hiểu biết trọn vẹn hoàn cảnh của con và chưa có bằng chứng cụ thể chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tỷ dụ, con cần tin rằng nếu ngay bây giờ con không có nguồn cung cấp dồi dào, thì có một lý do đằng sau. Nguyên nhân có thể là nghiệp quá khứ của con, hay con cần học một bài học, hay có một khía cạnh nào đó trong sứ vụ thiêng liêng của con. Con không thể để sự thiếu hụt dồi dào tiêu hủy đức tin của con rằng Thượng đế sẽ cho con tất cả những gì con cần. Để phát triển đức tin này, con cần nhận ra rằng Thượng đế sẽ không cho con tất cả những gì ngã hữu diệt của con nghĩ nó cần.

Thượng đế sẽ không chu toàn những ham muốn giả không bao giờ có thể thoản mãn. Ngã tách biệt tìm cách xây dựng cảm giác an toàn bằng cách sử dụng những thứ của thế gian, và do đó nó không bao giờ nghĩ nó có đủ những thứ vật chất hay tiền. Sự thực là con luôn luôn được cung cấp đầy đủ những gì con cần để thăng vượt những giới hạn hiện thời và bước lên bước kế tiếp trên cầu thang xoắn ốc.

Con cần thoát khỏi ảo tưởng cho rằng con cần một lượng tiền bạc nào đó để hoàn thành sứ vụ thiêng liêng của con. Ngay lúc này, điều con cần làm để hoàn thành sứ vụ thiêng liêng của con là bước lên bước kế tiếp trên cầu thang xoắn ốc. Con có đúng những gì con cần để bước lên bước kế tiếp đó, con có đúng những gì con cần để thăng vượt cảm giác giới hạn hiện thời của con. Không có dối dào tiền bạc có thể đúng là điều con đang cần để khắc phục một niềm tin nhị nguyên đặc thù nào đó. Con cần tin tưởng rằng nếu con không có một điều gì đó, thì nguyên do lớn rộng hơn là con không cần nó. Con không cần nó để đi lên bước kế tiếp trên con đường tâm linh. Con có thể ngưng lo lắng về những gì con đang không có và tập trung toàn bộ chú ý vào việc có hiểu biết cao hơn sẽ cho con khả năng tận dụng những gì con đang có. Khi con chứng minh con trung tín với số ít những điều con đang có thì chắc chắn Thượng đế sẽ cho con cai quản nhiều điều khác.

15.8. Ở trong vương quốc ngay bây giờ ở đây

Có sự khác biết căn bản giữa làm. Ngã hữu diệt của con bị cuốn hút trong cuộc tìm cầu làm một số điều để được vào thiên đàng. Nó nghĩ con ở đây để làm điều gì đó cho Thượng đế, và nếu con làm đủ và làm điều đúng, thì Thượng đế sẽ phải chấp nhận ngã hữu diệt. Nếu cái Ta Biết tin ảo tưởng này, thì con sẽ bị cuốn hút trong cuộc tìm cầu làm một số điều để trở về thiên đàng. Không có gì con có thể làm để đưa con lên thiên đàng. Chỉ có một cách duy nhất để thừa kế vương quốc Thượng đế và nó đơn giản là con con người mà con là. Cái Ta Biết cần tới điểm chấp nhận bản sắc thật của nó là người đồng-sáng tạo với Thượng đế. Khi con hoàn toàn chấp nhận bản sắc này, con sẽ trong thiên đàng. Con không làm để đi vào thiên đàng, đơn giản là con đang trong thiên đàng ngay nơi con đang ở, ngay giây phút hiện tại này. Con đã khắc phục ảo tưởng con tách biệt khỏi Thượng đế và do đó con đứng bên ngoài vương quốc Thượng đế. Mọi thứ được sinh tạo từ Bản thể đấng Sáng tạo và Thượng đế ở bên trong mọi thứ đã được tạo ra. Con đang trong vương quốc Thượng đế ngay bây giờ, con chỉ đơn giản cần khắc phục ảo tưởng con tách biệt khỏi vương quốc này. Chỉ khi nào con khắc phục ảo tưởng đó, con mới ở trong vương quốc Thượng đế.

Con hãy xét một trong những vấn đề mà trạng thái tâm thức nhị nguyên đặt ra cho một người thày tâm linh. Thày đã cho con khái niệm về một con đường hay một cầu thang xoắn ốc. Để trở về thiên đàng, con đi từng bước một lên cầu thang xoắn ốc đó. Hình ảnh này không có gì sai và ở một giai đoạn nào đó của con đường tâm linh của con, nó quả thật là một hình ảnh rất hữu dụng và rất ích lợi. Nhưng sẽ có một điểm khi hình ảnh một con đường không còn hữu dụng nữa. Nó có thể trở thành một ngã bí vì cốt lõi của hình ảnh bước trên con đường hàm ý có xa cách. Con đang “ở đây” và con đi tới nơi nào khác, và để tới “đó” con phải tiếp tục mỗi lúc bước đi một bước. Khái niệm con đường hàm ý con chưa tới, con đang trên đường. Chừng nào con còn phải đi lên một bước nữa, con chưa tới mức đến tối hậu.

Sẽ có lúc con tới đỉnh của cầu thang xoắn ốc, và ở điểm này con phải buông bỏ ý tưởng con còn phải đi một quãng nữa. Con phải ngưng tin là con còn nhiều bước phải đi. Con phải ngưng tập trung vào việc đi bước kế tiếp. Sẽ tới điểm con phải đi bước cuối cùng, là nhận ra và chấp nhận không còn bước nào nữa và con đã tới. Ở một mức của con đường tu, tâm thức con tách biệt khỏi vương quốc Thượng đế. Tách biệt này được xây dựng trên một số ảo tưởng nhị nguyên mà con đã cho phép đi vào quả cầu cái ta của con. Cái Ta Biết bị cuốn hút trong các ảo tưởng, đồng hóa với các ảo tưởng này nên nó không thể ngay tức khắc tách nó ra khỏi tất cả những ảo tưởng đó. Nếu làm thế, nó sẽ mất mọi cảm nhận liên tục, mọi cảm nhận nó là ai. Con vứt bỏ từng ảo tưởng một và con dần dần giành lại bản sắc thật của con là sinh thể tâm linh tự do trang bản thể của con.

Sẽ tới điểm con cần vứt đi ảo tưởng cuối cùng, ảo tưởng đã khiến con thoạt tiên tách biệt khỏi Thượng đế. Con cần chấp nhận là bây giờ con đang ở trong vương quốc Thượng đế, con không còn trên đường đi tới một nơi xa xôi mà con thực sự đã tới. Nếu tâm con vẫn còn tập trung vào hình ảnh con đường, con có thể nghĩ con phải tiếp tục đi từng bước kế tiếp. Con duy trì cảm giác khoảng cách. Con nghĩ thực sự có một khoảng cách con  ần vượt qua thay vì nhận ra vấn đề thật là cảm giác khoảng cách. Cảm giác khoảng cách này là một ảo tưởng chỉ hiện hữu trong tâm của con. Con đã luôn luôn ở trong vương quốc Thượng đế mà không nhận ra mình đang ở đó.

Bước cuối cùng trên cầu thang xoắn ốc là con bước ra khỏi cầu thang và chấp nhận là lúc nào con cũng đang ở trong vương quốc Thượng đế vì không có chỗ nào khác. Vương quốc Thượng đế thực sự ở nơi con đang ở. Để tới vương quốc Thượng đế, con phải đi trên một con đường. Nhưng con không đến vương quốc Thượng đế cho tới khi con rời bỏ con đường và chấp nhận con đangở trong vương quốc, ngay bây giờ, ngay ở đây.

Ở trong vương quốc Thượng đế không có nghĩa là sự tự thăng vượt chấm dứt. Vương quốc Thượng đế là Dòng sông sự Sống luôn luôn trong tiến trình trở nên hơn nữa. Một lần nữa, đây là một sự phân biện vi tế mà ngã hữu diệt không thể hiểu thấu. Mục tiêu của bước đi trên con đường tâm linh không phải là tới một điểm tối hậu, nơi mọi tiến bộ ngưng lại. Vấn đề mà con đối mặt là con đã đi xuống tâm thức nhị nguyên, có nghĩa là con đã tách mình ra khỏi Dòng sông sự Sống. Sự tăng triển của con đã ngừng hay chậm lại nhưng Dòng sông sự Sống thì vẫn tiếp tục đi tới vì dòng sông không bao giờ ngừng tiến bộ. Mục đích của con đường tâm linh là dẫn qua các bước đưa con trở về Dòng sông sự Sống. Con bây giờ tìm cách trở về điểm trong dòng sông nơi đáng lẽ con ở đó nếu con không rơi vào tâm thức nhị nguyên. Khi con tới bước cuối cùng của con đường tâm linh, con trầm mình trong Dòng sông sự sống. Khi đó con chảy theo và ở trong Dòng sông sự Sống thay vì con ở đằng sau và cố gắng bắt kịp. Dòng sông sự Sống không phải là con đường vì không có những bước rõ ràng, nó chỉ là dòng chảy trơn tru không bao giờ ngưng nghỉ của Bản thể Thượng đế trong đó mọi sự sống là một tổng thể không phân chia.

15.9. Con phải là mặt trời luôn tỏa sáng

Khi con còn đang đi trên con đường, con cần làm một số điều để vươn lên cao hơn, để phơi bày các ảo tưởng nhị nguyên. Sẽ tới một điểm con cần ngưng làm, con cần ngưng nghĩ rằng con cần điều gì đó bên ngoài con, con cần làm gì đó trong thế gian này. Con phải tập trung vào bên trong và tập trung để đón nhận những gì Thượng đế cho con vô điều kiện. Chìa khóa để nhận những gì Thượng đế cho con vô điều kiện là gì? Bước đầu tiên để nhận là con bắt đầu cho. Có thể có những người bị giam hãm quá sâu trong nhị nguyên và tách biệt nên họ không có khả năng cho chính họ. Khi con đạt tới một mức nào đó trên con đường tâm linh, con không thể tiến thêm nữa nếu con không bắt đầu cho. Đây chính xác là nơi nhiều người tìm cầu tâm linh bị kẹt. Cho ra với động cơ vỏ ngoài, động cơ nhị nguyên của ngã hữu diệt, không đủ. Ngã hữu diệt rất có khả năng cho nhưng nó chỉ cho để lấy về cái gì cho nó. Nó làm thế từ viễn kiến giới hạn của thế giới quan nhị nguyên của nó. Để có thể thực sự cho, con cần tách cái Ta Biết ra khỏi viễn quan này để con có thể cho từ viễn quan lớn rộng của tâm Ki-tô luôn hướng đến nhu cầu nâng cao mọi sự sống.

Khi con cho trong tâm thái đó, con cho mà không có chút vị kỷ, có nghĩa là con cho để nâng cao tổng thể thay vì chỉ làm lợi cho một thành phần, là chính con. Con cho mà không chờ đợi một phần thưởng đặc thù, thậm chí con không mong chờ bất cứ sự đền trả nào. Cách cho này sẽ nhân các ta-lăng (khả năng) của con lên và tấm gương vũ trụ sẽ tất nhiên phản chiếu trả về con đời sống dồi dào hơn. Cho chân chính nghĩa là hành động cho tách khỏi mọi quan tâm được đền đáp. Con cho vì con biết con là mặt trời, là ngọn lửa, của ánh sáng Thượng đế và bản chất của con là cho, là tỏa rạng ánh sáng. Con không cho để nhận lại điều gì. Con cho vì bản chất của con là chia sẻ con người mà con là. Trong sự cho trong sáng có sẵn phần thưởng của nó. Trong hành động cho, con cảm nhận phần thưởng được mãn nguyện bên trong. Đây là cảm giác trọn vẹn bên trong, khi con biết con có dư đủ để cho, và đây chính thực là đời sống dồi dào.

Con nhận vô điều kiện từ Thượng đế vì Thượng đế không chờ đợi con trả về bất cứ gì. Cho vô điều kiện có nghĩa là cho mà không mong chờ đáp trả. Chìa khóa để thoát khỏi cảm giác thiếu hụt đang ngăn cản con cho vô điều kiện là con nhận ra con có mặt ở đây để đem lại vương quốc Thượng đế bằng cách khuếch đại mọi thứ và qua đó các điều bất toàn chung quanh con chuyển hóa và trở nên hơn nữa. Thày đã đề cập tới phản ứng chạy hay đánh của ngã hữu diệt. Thày có nói ngã hữu diệt có thể trở nên rất vi tế ở các giai đoạn cao của con đường tu. Nhiều người tìm cầu tâm linh, nhiều người đã chân thành đi trên con đường tâm linh nhiều thập niên, vẫn còn kẹt trong một phiên bản rất vi tế của phản ứng chạy hay đánh. Họ tìm cách trốn chạy những gì có vẻ đe dọa cảm giác an toàn của họ, bất cứ gì đòi hỏi họ phải thăng vượt chính họ. Nếu không trốn chạy được, họ tìm cách ngăn cản không cho nó quấy rầy họ. Những người này không tìm cách giết người khác nhưng họ tìm cách ngăn cản người khác lay chuyển thế giới quan của họ. Khi con bị kẹt trong phản ứng chạy hay đánh này, con sẽ không thể tránh khóa dòng chảy của tình thương Thượng đế xuyên qua con.

Khi ai đó hay điều gì đó đe dọa cảm giác quân bằng của con, cảm giác con đang làm chủ tình hình, cảm giác an toàn của con, con tìm cách trốn chạy hay đánh nó. Điều này tự động khóa dòng chảy của ánh sáng và tình thương Thượng đế chảy qua bản thể con. Khi đó, con chấp nhận lời dối trá mà ông hoàng thế gian nói rằng điều kiện bất toàn này không thể thay đổi được bằng ánh sáng và tình thương của Thượng đế. Con từ chối không cho phép ánh sáng và tình thương chảy qua bản thể con và khuếch đại điều kiện đó, chuyển hóa nó lên một trạng thái cao hơn. Khi từ chối không cho ánh sáng và tình thương tuôn chảy qua con, con khóa dòng chảy của sự sống và qua đó tước đi chính cảm nhận hạnh phúc và cảm nhận dồi dào của con. Cùng chuyện này xảy ra khi con tìm cách đánh nhau với một mối đe dọa. Một lần nữa con khóa dòng chảy của ánh sáng Thượng đế, con từ chối không chuyển hóa điều kiện bất toàn để nó trở nên cái gì cao hơn. Con tìm cách ngưng người khác làm phiền con thay vì con giữ niệm tinh khôi là người kia sẽ thoát khỏi các tin tưởng nhị nguyên đã khiến họ làm những gì họ đang làm.

Dồi dào ngược lại với thiếu hụt. Khi con ở trong trạng thái dồi dào, con có nhiều hơn những gì con cần cho chính mình. Phản ứng tự nhiên là con tặng sự dồi dào của con cho người khác. Đó là vì sao Thượng đế cho chính ngài cho con. Nếu con từ chối cho, con sẽ khóa lại cảm nhận dồi dào và như vậy con rút mình ra khỏi Dòng sông sự sống. Con sẽ phóng chiếu một hình ảnh thiếu thốn vào tấm gương vũ trụ và con thử đoán xem, tấm gương không thể tránh phản chiếu gì về lại con?

Có những người trên trái đất bị giam hãm trong những phiên bản thấp hơn của phản ứng chạy hay đánh này và con thấy điều này trải bày trong những cuộc chiến tranh và tranh chấp xảy ra khắp nơi trên hành tinh này. Hầu hết người tâm linh đã vươn lên trên trò chơi tự ngã hiển nhiên này và sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện giết người khác để trả thù. Nhưng họ vẫn bị giam trong một phiên bản vi tế hơn khiến họ cho phép những bất tòan trên trái đất và những lỗi lầm của người khác khóa dòng ánh sáng và tình thương Thượng đế chảy qua bản thể họ. Nếu con muốn có đời sống dồi dào thì con phải vươn lên trên khuynh hướng để cho bất cứ gì trên thế gian này khiến con khóa dòng chảy của ánh sáng qua bản thể con. Con phải là mặt trời lúc nào cũng tỏa sáng. Con phải nhìn mọi hình tướng bất toàn như cái gì thực đã bị giam hãm trong một khuôn đúc bất toàn, trong một hình tượng khô chết. Hoặc là cái ta ý thức của người khác bị giam hãm trong tâm thức nhị nguyên hoặc là Ánh sáng Mẹ bị giam hãm trong một hình tướng bất toàn. Mục tiêu của con là giải thoát những người này và Ánh sáng Mẹ thoát khỏi mọi bất toàn. Con chỉ có một cách duy nhất để làm điều này, đó là giúp họ vượt thăng bất toàn hiện hành của họ và trở nên hơn nữa, qua đó họ tiến gần niệm tinh khôi hơn.

15.10. Ban phước lành cho mọi sự và mọi người

Con phải chọn lựa. Con có thể bị giam hãm trong phản ứng chạy hay đánh này suốt đời còn lại. Hay con có thể cố gắng rất chân thành và kiên quyết vươn lên trên phản ứng này. Tất cả những gì thày trao cho con trong khóa học này là một chìa khóa, là một bước, giúp con vươn lên trò chơi vô tận của ngã hữu diệt. Khi con áp dụng những dụng cụ này, con sẽ thực sự vươn lên cao hơn nhưng thày sẽ cho con thêm một dụng cụ nữa có thể là một bước chặng giữa rất hiệu quả để neo trụ con vào con đường dẫn tới dồi dào.

Dụng cụ này dựa trên sự việc con nhận ra rằng con ở đây để chuyển hóa mọi sự để chúng trải bày một hình ảnh toàn hảo hơn. Con không ở đây để trốn chạy các bất toàn hay để tiêu trừ bất kỳ hình tướng bất toàn nào.

Con ở đây để chuyển hóa bất toàn thành sự toàn hảo của vương quốc Thượng đế. Dụng cụ cơ yếu mà con có thể sử dụng ngay bây giờ là con tập trong mọi tình huống mà con gặp, con tìm cách ban phước lành cho mọi người trong cuộc và con tìm cách ban phước lành cho hoàn cảnh bên ngoài. Dù tình huống khó khăn thế nào, dù người khác làm gì với con hay không làm gì cho con, con luôn luôn tìm cách ban phước lành cho họ để họ có thể biết rõ hơn và do đó có thể hành động tốt hơn.

Con hãy cảnh giác khuynh hướng của ngã hữu diệt muốn giam hãm con trong phản ứng chạy hay đánh. Khi con cảm thấy cám dỗ này từ ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian, con hãy đi vào trái tim và tập trung cho phép tình thương vô điều kiện của Thượng đế chảy vào hoàn cảnh. Con hãy hình dung niệm tinh khôi là tình huống có thể chuyển hóa ra sao. Sau đó, con cố ý ban phước lành cho mọi sự và mọi người, con không mong muốn trả thù hay trừng phạt nhưng chỉ có mong muốn trong sáng thấy mọi sự tới gần hơn viễn kiến toàn hảo của tâm Ki-tô. Con có thể chế ra những lời khẳng định và hình dung nếu con muốn, nhưng đây là vài đề nghị:

Tôi ban phước lành cho hoàn cảnh này với tình thương vô điều kiện của Thượng đế sẽ hoàn nguyên tất cả trở về niệm tinh khôi, bây giờ và mãi mãi.

Tôi ban phước lành cho Ánh sáng Mẹ đằng sau những hình tướng bên ngoài này và tôi thấy ánh sáng trải bày viễn kiến toàn hảo của Ki-tô, bây giờ và mãi mãi.

Lời khẳng định khi con có xung đột với người khác:

TA LÀ và ta ban phước lành cho quý vị với tình thương vô điều kiện của Thượng đế và ta cầm giữ niệm tinh khôi cho quý vị.

TA LÀ CÁI TA LÀ và ta cai quản ở đây, bây giờ và mãi mãi!

TA LÀ Dòng sông sự Sống tràn ngập hoàn cảnh này với tình thương vô điều kiện.

TA LÀ Ki-tô đang hành động trong hoàn cảnh này

Hình dung: Con hình dung hình ảnh con ưa thích nhất của thày, Giê-su hay một thày tâm linh khác tỏa rạng ở trên hoàn cảnh.

Hình dung: Con hình dung một người hay một hoàn cảnh bao trùm bởi những lưỡi lửa hằng sống, một ngọn lửa tâm linh:

  • Lửa xanh lam có chức năng bảo vệ và đem mọi sự thẳng hàng trở lại với ý chí Thượng đế.
  • Lửa vàng kim tỏa ra minh triết của tâm Ki-tô.
  • Lửa hồng tỏa ra tình thương vô điều kiện của Thượng đế.
  • Lửa trắng có chức năng thanh tẩy.
  • Lửa xanh lục bảo tỏa ra niệm tinh khôi và chữa lành mọi bất quân bình.
  • Lửa đỏ tía và vàng kim tỏa ra bình an của Thượng đế.
  • Lửa tím chuyển hóa mọi năng lượng bất toàn và giải phóng Ánh sáng Mẹ được tự do biểu hiện một hình ảnh toàn hảo hơn.

Hình dung: Con hãy nhìn quá hoàn cảnh bên ngoài, người hay sự biểu hiện. Con hình dung là đằng sau hình tướng vỏ ngoài là vô tận những chấm long lanh ánh sáng trắng rực rỡ. Giống như có những hạt ánh sáng vô cùng nhỏ của ánh sáng trắng đang rung động, đang lấp lánh và tỏa chiếu. Hãy hình dung là những hình tướng vỏ ngoài đang tan vào đại dương của những hạt màu trắng lấp lánh của Ánh sáng Mẹ tinh khiết. Sau đó con hãy thấy các hạt này tạo nên một hình ảnh linh thiêng. Hình ảnh đó có thể là thày, Giê-su hay bất kỳ một thày tâm linh nào hay ngay cả một cảnh hoàng hôn đẹp. Sau đó con thấy hình ảnh thiêng liêng áp chồng lên hoàn cảnh bên ngoài và chuyển hóa nó thành niệm tinh khôi. Nếu con không nắm bắt được viễn kiến cao hơn của hoàn cảnh, thì con hãy cho phép hình ảnh thiêng liêng thay thế điều kiện bất toàn và chấp nhận là bản thể cao của con sẽ hình dung kết quả toàn hảo của tình huống. Con hãy dùng bài hình dung này cho tất cả điều kiện bất toàn, kể cả bệnh tật. Tỷ dụ, con có thể hình dung bộ phận hay phần nào của thân thể bị bệnh tan vào Ánh sáng Mẹ thanh khiết và được thay thế bởi một viễn kiến toàn hảo hơn. Con cũng có thể kết hợp bài hình dung này với một trong các lời khẳng định.

Con hãy chọn lời khẳng định hay bài hình dung nào có ý nghĩa sâu xa đối với con. Bất cứ khi nào con gặp một hoàn cảnh bất toàn, con hãy dùng lời khẳng định (nói trong đầu hay nói ra lời) hay bài hình dung để tránh bị giam hãm trong phản ứng nhị nguyên, đặc biệt là phản ứng cho rằng hoàn cảnh không thể thay đổi được nữa. Nếu con chỉ lấy ra một điều duy nhất từ khóa học này, thì điều quan trọng nhất con có thể lấy là điều sau:

  • Ban phước lành cho mọi sự và mọi người mà con gặp.
  • Ban phước lành cho mọi hoàn cảnh, ban phước lành cho mọi điều kiện, ban phước lành cho tất cả mọi người và đừng quên ban phước lành cho chính mình.
  • Không bao giờ chấp nhận bất cứ giới hạn nào là thường trực hay không thể thay đổi.
  • Luôn luôn nhìn quá điều kiện bên ngoài và với lên viễn kiến cao hơn của tâm Ki-tô.
  • Bất cứ con đang ở đâu, luôn luôn đi bước kế tiếp.
  • Bất cứ con đang biết gì, luôn luôn với lên hiểu biết cao hơn.

Thày đã nhiều lần nói với con rằng vũ trụ là một tấm gương. Nếu con ban phước lành cho mọi người và mọi sự con gặp, ngay cả khi tâm vỏ ngoài của con nghĩ họ không xứng đáng, thì tấm gương vũ trụ sẽ phản chiếu gì lại con? Nó có thể làm gì khác ngoài ban phước lành cho con? Những gì con làm với người khác, vũ trụ chắc chắn sẽ làm với con.

Con đừng bao giờ quên rằng Thượng đế không phải là một Thượng đế giận dữ. Ngài không muốn trừng phạt bất cứ ai, bất kể họ đã làm gì. Ngài muốn giải phóng họ thoát khỏi mọi bất toàn. Thượng đế biết ngài đã sinh tạo những người đồng-sáng tạo toàn hảo và do đó không có người đồng-sáng tạo xấu. Mọi lầm lỗi và bất toàn khởi lên từ tâm thức nhị nguyên cho nên đáp án duy nhất là nâng cao mọi thứ lên trên nhị nguyên. Một trong những vấn đề phổ biến nhất trên trái đất là khi ai đó làm điều gì với con, thì con phản ứng với cảm xúc tiêu cực. Con tạo nên một hình ảnh tiêu cực về người đó và con nghĩ hình ảnh này thường trực và không thể sai trật. Con nghĩ người này “xấu” và do đó xứng đáng bị phạt bằng cách ở lại trong một trạng thái giới hạn và bất toàn. Con suy luận là người kia không xứng đáng nhận tình thương của Thượng đế xuyên qua con và con khóa dòng ánh sáng chảy qua bản thể con. Thượng đế muốn tất cả những con trai và con gái của ngài thoát khỏi tâm thức nhị nguyên, trở nên hơn nữa và do đó về nhà nơi vương quốc của ngài. Thượng đế không muốn cầm giữ bất kỳ ai trong một trạng thái giới hạn.

Khi con cầm giữ bất kỳ hình ảnh giới hạn nào, hình tượng khô chết nào, hay khi con tìm cách trừng phạt người khác, thì con tách mình ra khỏi lực cơ bản của vũ trụ, ra khỏi Dòng sông sự Sống. Nếu con không tìm cách giúp người khác trở nên hơn nữa, làm sao con có thể trở nên hơn nữa? Nếu con gửi vào tấm gương vũ trụ mong muốn tiếp tục giam người khác trong giới hạn, thì tấm gương phải phản chiếu điều gì trả lại con? Làm sao con có thể thực sự tự do khi con chưa có ý muốn chân thành giải thoát người khác được tự do? Cái Ta Biết có ý muốn này nhưng ngã hữu diệt thì không. Con hãy luôn luôn ban phước lành cho tất cả mọi người và mọi sự. Con hãy trau dồi ý muốn trong sáng thấy mọi bất toàn vươn lên trên giới hạn hiện hành của chúng. Nếu con làm thế, làm sao vũ trụ không phản ánh lại cho con những điều kiện sẽ nâng con lên trên mọi giới hạn?

15.11. Hãy đổ đầy tâm con với hình ảnh thanh khiết của tâm Ki-tô

Thày không nói là con phải khóa khả năng sáng tạo của con. Vấn đề chính mà con đối diện là con thực đã khóa các khả năng này vì con không còn muốn lấy quyết định nữa. Con không bao giờ có thể ngưng đồng-sáng tạo cho nên khi con từ bỏ uy lực lấy quyết định của con, con vẫn tiếp tục đồng-sáng tạo. Khác biệt là giờ đây con đồng-sáng tạo qua các hình ảnh nhị nguyên do ngã hữu diệt tạo ra. Thày không nói là con cần tiêu diệt các hình ảnh này để con không còn hình ảnh nào trong tâm. Vì các hình ảnh nhị nguyên đã tạo ra những hậu quả bất toàn, con có thể nghĩ sẽ an toàn hơn nếu không có hình ảnh nào trong tâm, nhưng thái độ này đơn giản không xây dựng. Ngày nào con còn ở trong thân vật lý trên trái đất, tâm con, có nghĩa là cả bốn thể phàm của con, không bao giờ có thể thực sự trống rỗng và con sẽ luôn luôn đồng-sáng tạo. Thay vì tìm cách trút bỏ tất cả mọi hình ảnh ra khỏi tâm, phương cách xây dựng hơn là con trút bỏ mọi hình ảnh nhị nguyên và lấp đầy tâm với hình ảnh của tâm Ki-tô. Chỉ những hình ảnh nhị nguyên mới tạo ra hậu quả bất toàn. Nếu con đồng-sáng tạo qua những hình ảnh toàn hảo của tâm Ki-tô, con sẽ thực sự có đời sống dồi dào được phản chiếu trả lại con từ tấm gương vũ trụ.

Con có mặt ở đây để thị hiện vương quốc Thượng đế trên trái đất này. Vương quốc này hiện nay chưa hiển thị. Cách thị hiện vương quốc là con hình dung một hình ảnh chưa được thị hiện trong cõi vật chất. Khi con đem hình ảnh này xuống qua bốn thể phàm, con áp chồng hình ảnh lên Ánh sáng Mẹ và khiến ánh sáng trải bày hình ảnh. Đây là tiến trình cơ bản của sáng tạo, và Thương đế hoàn toàn không mong muốn thấy con khóa khả năng sáng tạo của con. Thượng đế muốn con dùng chúng để đồng-sáng tạo dựa trên viễn kiến chân chính của tâm Ki-tô thay vì để tự ngã sáng tạo qua viễn kiến nhị nguyên của ngã hữu diệt. Con hãy tìm cách nâng cao viễn kiến của con để con có thể tập trung vào những hình ảnh thanh khiết của tâm Ki-tô. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra khi con thanh tẩy bốn thể phàm của con. Nếu con chịu dùng các dụng cụ mà thày cho con trong khóa học này, con sẽ dần dần tiến tới mục tiêu này.

Cuộc đời con có thể coi như một trò chơi không dứt, một cuộc thi đua không dứt hay thậm chí một cuộc chiến không dứt giữa cái Ta Biết một bên và ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian ở bên kia. Kẻ thù bên trong và kẻ thù bên ngoài không ngừng tìm cách giam hãm con trong ảo tưởng là vì đang có bất toàn này hay bất toàn nọ, trong chính tâm thức của con hay trong thế giới vật chất, con phải khóa dòng chảy của ánh sáng và tình thương Thượng đế qua bản thể con. Chúng tìm cách khiến con chấp nhận những điều kiện để khóa dòng chảy ánh sáng có thể chuyển hóa mọi bất toàn. Đó là một trong những lý do khiến Giê-su dạy mọi người đừng phán xét (Matthew 7:1). Khi con phán xét với tâm vỏ ngoài, với tâm phân tích, con quy định điều kiện. Thái độ của con là nếu người khác hay hoàn cảnh không đạt những điều kiện của con, những chờ đợi của con, thì con sẽ không cho họ tình thương. Con đừng tham gia vào cuộc chiến lâu đời giữa các thượng đế giả của tâm thức nhị nguyên. Con đừng cho phép mình bị lôi kéo để thấy ngã hữu diệt, người khác hay ông hoàng thế gian là kẻ thù. Đừng chống lại xấu ác (Matthew 5:9), chỉ giản dị thăng vượt nó và tất cả những trò chơi nhị nguyên của nó.

Đã từ rất lâu, con người trên trái đất bị lập trình để tin là có một cuộc chiến cuồng đại giữa tốt và xấu. Con tìm thấy chủ đề này trong nhiều tôn giáo cổ nhưng các tôn giáo này được đưa ra khi tâm thức tập thể thấp hơn ngày nay. Con cũng thấy đề tài này trong truyện thần thoại và ngay cả trong kỹ nghệ giải trí hiện đại. Đây là một chủ đề phổ thông trong sách và phim ảnh nói tới một nhóm “kẻ xấu” bắt đầu khủng bố người dân vô tội. Lúc đầu, người hùng cố gắng tránh không đương đầu với kẻ xấu nhưng cuối cùng tình hình trở nên quá tồi tệ nên người hùng không thể nhắm mắt làm ngơ các lực xấu ác. Lúc đó người hùng dùng bạo lực để tiêu diệt bọn ác và khắc phục xấu ác.

Đây là một hình ảnh có khả năng thuyết phục và đã được lập trình vào tâm con người từ nhiều nguồn gốc khác nhau. Dù câu chuyện thoạt nghe có vẻ đúng, thày có thể bảo đảm với con là hình ảnh này phát sinh từ tâm thức phản Ki-tô. Ông hoàng thế gian biết tâm thức nhị nguyên dựa trên hai cực đoan và y khôn khéo dùng chúng để kiểm soát con người. Mưu kế này rất đơn giản và rất hiệu quả. Ông hoàng thế gian cố gắng khiến mọi người tin rằng quả thực có một trận chiến giữa thiện và ác trên hành tinh này, rằng các lực ác thật sự chống lại Thượng đế và chung có quyền lực thật sự. Mục tiêu của ông hoàng thế gian là khiến mọi người tham gia cuộc chiến chống lại điều mà họ coi là xấu ác. Như thế, họ sẽ phản ứng lại hoàn cảnh với cảm xúc tiêu cực và họ tạo ra một lượng năng lượng tha hóa vĩ đại sẽ nuôi béo các lực bóng tối.

Nhiều người tâm linh đã bị lôi kéo vào trận chiến này và cuộc đời của họ bị nuốt trọn vào cuộc đấu tranh quả thực không nâng cao tâm thức tập thể và chẳng đem vương quốc Thượng đế đến gần thị hiển vật lý. Đây là lực chính đằng sau mọi xung đột tôn giáo và những xung đột này đã tạo nên những điều tàn bạo không tưởng tượng nổi. Nếu con nhận vai trò là người đồng-sáng tạo của Thượng đế, là người bảo hộ Ánh sáng Mẹ, thì con cần tránh xa cuộc chiến muôn thuở và không giờ bao dứt giữa các lực tốt tương đối và xấu tương đối. Để tránh rơi vào cạm bẫy này, con cần thể nhập hoàn toàn ý nghĩa thâm sâu đằng sau câu nói của Giê-su: “Con đã từng nghe câu Một mắt trả một mắt và một răng trả một răng, nhưng ta nói với các con, con đừng kháng cự xấu ác, nhưng dù có ai tát má bên phải của con, thì con hãy chìa má bên kia cho người ấy” (Matthew 5:38-39).  Điều Giê-su dạy con người qua lời dạy có vẻ đơn giản này chính là phương cách bước ra ngoài tâm thức nhị nguyên, phương cách duy nhất bước ra ngoài tâm thức nhị nguyên.

Toàn bộ âm mưu của ông hoàng thế gian là lôi kéo con vào xung đột giữa hai đối cực tương đối để con phản ứng lại cuộc sống với cảm xúc tiêu cực và qua đó con buộc mình chặt hơn vào tranh đấu nhị nguyên. Cách duy nhất để tránh không bị lôi kéo vào vòng xoáy đi xuống này, lỗ đen này, là con đáp ứng mọi hoàn cảnh với tình thương thiêng liêng. Con không bao giờ cho phép bất cứ gì khiến con khóa lại dòng chảy của thình thương vô điều kiện chảy qua bản thể con. Con tìm cách ban phước lành cho mọi chuyện để nó được gia tốc vượt quá tình trạng bất toàn hiện hành của nó. Con tìm cách ban phước lành cho người khác để họ thăng vượt tâm thức nhị nguyên đã khiến họ xâm phạm người khác.

Xấu ác không có thực tại tối hậu. Nó không đối lập Thượng đế. Quả thực không có trận chiến giữa Thương đế và ác quỷ vì Thượng đế không nhìn nhận bất cứ đối lập nào, mắt ngài quá thanh khiết để nhìn thấy sự ác (Habakkuk 1:13) vì ngài chỉ thấy niệm tinh khôi. Trận chiến giữa tốt và xấu chỉ có thể tồn tại trong cõi nhị nguyên và nó chỉ có thể tồn tại khi con người còn tiếp tục kẹt trong tâm thức nhị nguyên và do đó tiếp tục ném củi vào lửa. Giải pháp tối hậu cho hành tinh là có đủ số lượng tới hạn người tách mình ra khỏi tâm thức nhị nguyên bằng cách tách cái ta ý thức của họ ra khỏi ngã hữu diệt. Khi một số lượng tới hạn người biểu lộ tâm thức Ki-tô thì con sẽ thấy tâm thức tập thể xoay chuyển. Lúc ấy sẽ có nhiều người hơn nắm bắt được chân lý mà thày giảng cho con ở đây, chân lý mà hiện nay vượt quá mức hiểu của hầu hết con người.

Để có một đóng góp cá nhân vào sự chuyển hóa hành tinh này, con hãy bắt đầu bằng cách có thái độ con có mặt ở đây để ban phước lành và khuếch trương mọi sự. Con không ở đây để bảo tồn mọi sự như chúng đang là hay để củng cố các bất toàn. Con không cho ánh sáng của con một cách thiếu phân biện. Con ở đây để nâng cao mọi sự để chúng thăng vượt các bất toàn. Con làm việc này bằng cách để cho ánh sáng Thượng đế tuôn chảy vô điều kiện và qua đó ánh sáng có thể làm công việc của nó theo một viễn kiến cao hơn, viễn kiến này có thể còn cao hơn những gì tâm vỏ ngoài của con có thể nắm bắt. Con không cần phán xét bằng tâm vỏ ngoài ánh sáng và tình thương phải làm gì. Con cần để cho ánh sáng tuôn chảy và làm công việc của nó. Trong một số trường hợp nó sẽ hỗ trợ người khác, trong một số trường hợp khác nó sẽ thách thức ảo tưởng của họ. Trong mỗi trường hợp, tình thương Thượng đế, ánh sáng Thượng đế sẽ khuếch trương hoàn cảnh và nâng nó lên cao hơn theo viễn kiến của Ki-tô. Viễn kiến này sẽ luôn luôn rất khác viễn kiến nhị nguyên mà ngã hữu diệt và ông hoàng thế gian muốn con chấp nhận. Đó là lý do vì sao con cần độc lập với những lực của thế gian này và để cho ánh sáng của con tỏa rạng bất kể người khác làm gì để ngăn cản con. Con không có mặt ở đây để thích nghi theo lề thói thế gian; con có mặt ở đâu để thay đổi lề thói thế gian bằng cách cư xử như con thật sự là. Như thi sĩ đã nói: “Hãy thật là chính mình…”

Chìa khóa thực của hạnh phúc, chìa khóa thực của bình an nội tâm là con khắc phục khuynh hướng phán xét mọi chuyện theo một tiêu chuẩn nhị nguyên. Con phải thoát ra khỏi cái bẫy lúc nào cũng tìm cách ép uổng vũ trụ thuận theo một số chờ mong nhị nguyên, những chờ mong không bao giờ thỏa mãn được vì chúng không thẳng hàng với sự thật của tâm Ki-tô. Nếu con muốn bình an nội tâm, nếu con muốn hạnh phúc thật sự, thì con hãy cho phép các chờ mong nhị nguyên của con chết đi từng cái một. Nói cho cùng, con có nhớ đã ký một hợp đồng trước khi xuống đầu thai, một hợp đồng bảo đảm điều gì đó cho con trong thế giới này chăng? Không có hợp đồng đó, dù ngã hữu diệt tin có hợp đồng đó. Hợp đồng của con với Thượng đế là ngài cho con quyền tự quyết và con chấp nhận hoàn toàn trách nhiệm về những hậu quả của những chọn lựa của con. Nếu con không thích những hậu quả đang được tấm gương vũ trụ phản chiếu lại cho con hiện nay, thì con chỉ cần thay đổi những gì con gửi ra ngoài. Để làm điều này, con cần buông bỏ những mong chờ nhị nguyên khiến con gửi ra ngoài những hình ảnh bất toàn. Con chỉ đơn giản buông bỏ chúng và với lên viễn kiến cao hơn của tâm Ki-tô. Khi làm thế, con sẽ khắc phục cảm nhận con có thể bị đe dọa bởi bất điều gì trên thế gian này. Con sẽ khắc phục cảm giác vật lộn.

Khi con biết con thực sự là ai và thấy mục đích lớn hơn tại sao con tới vũ trụ vật chất này, thì con sẽ thấy những chờ mong và ham muốn nhỏ mọn và vị kỷ của ngã hữu diệt vô nghĩa đến độ con tự nhiên để chúng rơi vào ngọn lựa tiêu hủy tất cả của tình thương Thượng đế. Con sẽ thực sự nói cùng với Paul: “Khi là trẻ nhỏ, tôi nói như trẻ nhỏ, tôi hiểu như trẻ nhỏ, tôi nghĩ như trẻ nhỏ: nhưng khi tôi trở thành người trưởng thành, tôi dẹp đi những thứ trẻ con” (1Corinthians 13:11). Nếu con có thể theo học khóa học dài này thì con không còn là trẻ thơ, nói theo nghĩa tâm linh. Đã tới lúc con bỏ những mong chờ và tin tưởng trẻ con của ngã hữu diệt và với lên viễn kiến cao hơn vì sao con ở trên hành tinh trái đất  trong thời đại mấu chốt này. Đã tới lúc con dẹp đi những tin tưởng nhị nguyên và sự ích kỷ phát sinh từ ngã hữu diệt. Đã tới lúc con nhìn quá chính mình và nhận ra con có mặt ở đây như một thành phần của một nhóm lớn sinh thể tâm linh đã tình nguyện đầu thai vào thời điểm này để giúp đem vương quốc Thượng đế tới trái đất. Con ở đây để hoàn thành một mục đích lớn hơn bất kỳ ham muốn nào của ngã hữu diệt.

Con sẽ chỉ tìm được mãn nguyện tối hậu, cảm nhận dồi dào tối hậu, khi con trầm mình vào Dòng sông sự Sống và cảm thấy con đang hoàn thành lý do tại sao con hiện hữu. Sẽ có điểm trên con dường tâm linh khi tới lúc con phải lấy một quyết định hệ trọng và đứng ra nhận lãnh một cách tiếp cận cuộc đời hoàn toàn khác, một cách tiếp cận không đặt trụ điểm vào cái ngã nhỏ bé mà vào cái Ta lớn hơn mà con thực sự là. Nếu con đã đọc tất cả những gì thày đã nói cho tới điểm này, thì đã tới lúc con lấy quyết định đó. Đã tới lúc con chấp nhận con không là một người nhân phàm, đã tới lúc con bắt đầu sống như sinh thể tâm linh mà con thực sự là.

Làm sao con làm được điều này? Tối hậu, con chỉ có thể làm được điều này một cách duy nhất, đó là con lao mình vô điều kiện vào Dòng sông sự Sống và cho phép dòng sông tuôn chảy qua con và đem con tới chỗ con cần tới, bất kể những mong chờ nhị nguyên, vị kỷ của ngã hữu diệt nói con phải đi đâu. Đây quả thực là thách đố tối hậu và thày không dễ buông bỏ tất cả những mong chờ cuộc đời của con phải trải bày thế nào.

Ngay cả Giê-su cũng bị khó khăn, và bằng chứng là sự trăn trở mà thày trải qua trong vườn Gethsemane một ngày trước phiên tòa xét xử. Thày chảy mồ hôi máu vì thày đang chiến đấu chống lại toàn bộ lực phản ý chí của tâm thức tập thể của nhân loại không muốn thấy Giê-su hoàn tất sứ vụ của thày và chứng minh con đường quả vị Ki-tô cho tất cả mọi người. Điều khiến thày dễ bị lực phản ý chí tập thể ảnh hưởng là lực phản ý chí của chính ngã hữu diệt của thày vẫn còn ảnh hưởng được thày phần nào. Sau khi đã vật lộn với lực này một giờ đồng hồ, cuối cùng thày nhận ra cách thoát duy nhất là thày hoàn toàn quy hàng vô điều kiện và đó là lúc thày nói: “Dù sao chăng nữa, không phải như con muốn, mà như ngài muốn” (Matthew 26:39). Chính sự quy hàng ý chí cao vô điều kiện này của thày đã hooàn toàn giải phóng Giê-su khỏi lực phản ý chí ở tầng cấp cá nhân và hành tinh. Con cũng có thể tới điểm quy hàng này khi con nhận ra ý chí cao hơn mà con cần quy hàng không phải là ý chí của một sinh thể bên ngoài. Đó là ý chí của chính Bản thể cao hơn của con, ý chí mà cái Ta Biết của con đã dùng khi nó thảo ra sứ vụ thiêng liêng của con. Điều con cần buông bỏ không phải là ý chí của con mà là ý chí nhị nguyên, khùng điên vị tự ngã của ngã hữu diệt và ý chí này quả thực ngoại lai với ý chí của chính con.

Chỉ khi nào con hoàn toàn quy hàng ý chí cao hơn của con, thì con mới có thể buông bỏ tất cả những hình tượng khô chết của ngã hữu diệt. Một lần nữa, một hình tượng khô chết là một hình ảnh đứng yên, không chảy cùng với Dòng sông sự Sống. Con hãy nhận biết một sự khác biệt rất vi tế ở đây. Ngã hữu diệt có thể có một hình ảnh đúng về Thượng đế, thế giới và chính con. Nhiều tín đồ tôn giáo tuân theo các giáo lý không sai theo nghĩa kỹ thuật, tức là các giáo lý này không phát sinh từ tâm thức phản Ki-tô. Một khi con tin giáo lý không thể sai trật và vì nó không thể sai trật nên không bao giờ thay đổi, không bao giờ có thể thay thế bằng một hiểu biết cao hơn, thì con đã biến một giáo lý tâm linh thực thành một hình tượng khô chết. Con hãy tưởng tượng con chưa bao giờ thấy một dòng sông và có người cho con xem một tấm ảnh của một dòng nước chảy xiết dữ dội. Con sẽ nghĩ dòng sông được làm bằng nước đá không bao giờ di chuyển. Nhưng thực tế là dòng sông luôn luôn chảy cho nên một tấm ảnh không bao giờ cho con một hình ảnh đúng của dòng sông. Tấm hình mô tả đúng hình ảnh dòng sông ngay đúng lúc tấm hình được chụp. Nhưng dòng sông bây giờ đã chuyển biến và hình ảnh đã thay đổi. Để hoàn toàn biết dòng sông ra sao, con cần trải nghiệm sự chuyển động không ngừng của nó. Chỉ khi nào con nhận ra dòng sông không bao giờ đứng yên, thì con mới có thể thực sự nhận ra bản chất của dòng sông.

Một giáo lý tâm linh có thể được trao truyền và đưa ra một hiểu biết đúng về Thượng đế vào thời điểm giáo lý được trao truyền. Chỉ khi nào con trải nghiệm Dòng sông sự Sống tự thăng vượt, thì con mới có thể nhận ra trọn vẹn bản chất của Thượng đế. Con chỉ có thể trải nghiệm Dòng sông sự Sống đó khi con hoàn toàn trầm mình trong đó, tuôn chảy theo nó và do đó trải nghiệm đời sống dồi dào sẽ mãi mãi trở nên hơn nữa trong vũ khúc hoàn vũ diễm lệ và vui tươi mà ngã hữu diệt không bao giờ hiểu nổi. Con hãy bỏ lại đằng sau sa mạc của ngã hữu diệt và dám lao mình vào Dòng nước Hằng sống của Dòng sông sự Sống. Con hãy dám để ngã hữu diệt chết đi để cái ta thật của con có thể tái sinh như bản sắc thật của con là một thành phần không thể tách rời của công trình sáng tạo diễm lệ tuyệt vời của Thượng đế. Con hãy theo thày và chúng ta tiến về hướng chân trời vô tận của sự tự nhận biết của Thượng đế, thực sự có thể trở thành sự tự nhận biết của con. Thượng đế là Tất cả và ở trong tất cả. Con hãy dám hơn là ngã hữu diệt và con cũng có thể là Tất cả và ở trong tất cả. Con hãy dám để ánh sáng của con tỏa rạng trước mọi người để họ thấy việc làm tốt của con và vinh danh đấng Cha của con, cũng là đấng Cha của họ, ở trong mọi sự sống.