Luật quân bình

Khi vũ trụ vật chất được sinh tạo, ánh sáng trong bầu cõi chúng ta có một cường độ và một độ rung nhất định. Đây là cái vốn khởi đầu mà khoa học gọi là “bức xạ nền của vũ trụ”. Ý định nguyên thủy là những vị đồng sáng tạo sẽ dùng khả năng sáng tạo của mình đề nâng cao cả cường độ lẫn độ rung của ánh sáng, cho tới khi vũ trụ vật chất trở thành một thành phần của cõi tâm linh.

Nếu nhân loại đã sinh sôi khả năng của mình trong quá khứ thì địa cầu này đã không có đau khổ. Tuy nhiên vì có quyền tự quyết nên con người cũng có quyền lạm dụng khả năng sáng tạo để sản sinh ra ánh sáng ở một độ rung thấp hơn độ rung nguyên thủy. Điều này tạo ra một sự mất quân bình trong vũ trụ, và nếu muốn tăng trưởng thì trước tiên chúng ta phải khôi phục lại sự quân bình. 

Khi lần đầu bạn đi xuống vũ trụ vật chất, ban được ban cho một lượng ánh sáng nhất định cùng với quyền tự quyết muốn làm gì với ánh sáng đó thì làm. Nếu biết sử dụng ánh sáng trong tình yêu thương, bạn sẽ nâng cao độ rung cùng cường độ, và như thế bạn hòa hợp với mục đích của tạo hóa. Nhưng nếu bạn sử dụng một cách ích kỷ, hay thậm chí một cách hủy hoại bản thân, thì bạn sẽ kéo thấp độ rung và tạo ra một sự mất quân bình trong vũ trụ.

Bạn có toàn quyền làm bất cứ gì mình muốn, nhưng luật tự quyết không vận hành riêng rẽ. Nó không thể tách rời khỏi luật nhân quả. Khoa học gọi đó là luật tác động và phản ứng, còn một số giáo lý tâm linh thì gọi là nghiệp quả. Ngắn gọn, luật này nói rằng bạn phải chịu trách nhiệm về cách mình sử dụng Ánh sáng Mẫu-Vật. Nếu biết sử dụng trong tình thương, bạn sẽ nâng cao chính mình cùng mọi sự sống, và khả năng của bạn sẽ gia tăng. Nhưng nếu sử dụng ích kỷ, bạn sẽ tạo ra một món nợ đối với sự sống, và bạn sẽ không thể tiến bước cho tới khi trả hết nợ, quân bình lại nghiệp quả và thanh lọc mọi năng lượng đã bị dùng bất chính. Nói cách khác, bạn hoàn toàn tự do làm gì cũng được nhưng mỗi hành động đều có hậu quả, và bạn không thể tránh khỏi nếm mùi hậu quả.   

Mục đích của vũ trụ là để bạn phát triển khả năng tự nhận biết, nghĩa là bạn có mặt ở đây để học hỏi. Bạn học hỏi bằng cách làm một cuộc thử nghiệm rồi nhận lấy hậu quả của thử nghiệm. Nếu hành động không có hậu quả thì làm sao bạn học hỏi đây? Và nếu bạn không học từ hành động của mình thì làm sao bạn có thể phát triển khả năng tự nhận biết và hoàn thành mục đích cuộc sống?

Nói cách khác, bạn không được sinh tạo với mục đích hưởng thụ mãi mãi những thú vui nơi hành tinh này. Cái ta cao hơn của bạn cũng không muốn bị kẹt mãi trong một ý niệm bản sắc hạn chế coi mình chỉ là một kẻ tội đồ đáng thương hay một con thú thông minh. Bạn đã xuống đây để phát triển khả năng tự nhận biết để rốt cuộc sẽ thăng lên những tầng học hỏi cao hơn. Câu hỏi được đặt ra bây giờ là bạn đã học hỏi từ hậu quả việc làm của bạn như thế nào.