17 | Phân biện cho con biết khi nào là đủ

Chân sư Thăng thiên Amitabha qua trung gian Kim Michaels, ngày 23 tháng 6 năm 2018. Bài truyền đọc này được trao truyền nhân một hội nghị tại Kazakhstan.

TA LÀ Phật Amitabha (A Di Đà). Thày là thuốc giải của chất độc được gọi là thèm muốn, tham lam và khát ái. Lẽ tất nhiên, những cảm xúc này là biểu tượng của một hiện tượng phức tạp. Tham lam là gì? Khái ái là gì? Đa số coi khát ái là khát ái vật lý, là những ham muốn của cơ thể vật lý, và coi tham lam là sự ham muốn tiền tài, nhưng thực ra chúng hơn thế rất nhiều. Đó thực sự là cảm giác con không bao giờ thấy đủ với một thứ nào đó, và điều này phần nào là một sự nghịch lý. 

17.1. Chất độc trở thành cỗ máy chạy

Nếu con xem lại những giáo lý mà các thày đã trao truyền, thì các thày có nói là những sinh thể tự nhận biết được đấng Sáng tạo ban cho quyền tự quyết. Họ có quyền sáng tạo và có bất cứ trải nghiệm nào mà họ mong muốn, và có thể tiếp tục có những trải nghiệm đó khi họ còn mong muốn và cho tới khi họ chán ngán. Vậy tại sao ta lại nói việc con muốn càng ngày càng nhiều một thứ gì đó là một chất độc tâm linh? Có phải chăng ham muốn có càng ngày càng nhiều tiền là chuyện phải lẽ, nếu đó là trải nghiệm mà con mong muốn? Có phải chăng thèm khát tình dục, thức ăn hay bất cứ khoái lạc xác thân vật lý nào khác là chuyện phải lẽ, nếu đó là trải nghiệm mà con mong muốn? Con chỉ cần tận hưởng những thứ đó, có tối đa những gì con muốn để mau chóng tới điểm chán ngán chúng.

Có một số trường phái triết học Đông phương chủ trương có hai con đường dẫn tới giác ngộ. Một là con đường hiền giả trong đó con buông bỏ lạc thú thế gian, và con đường kia là tận hưởng các lạc thú đó cho tới khi con chán ngán. Tất cả các quan điểm này đều là quan tâm chính đáng. Tuy nhiên, chức năng của một chất độc (và đây là lý do vì sao các thày gọi chúng là chất độc) là nó giam con vào cạm bẫy. Nó giăng bẫy để con rơi vào vòng lẩn quẩn, vào cỗ máy chạy không ngừng nghỉ khiến con chạy lòng vòng, có thể con chạy càng ngày càng nhanh nhưng không thực sự đi đến đâu. Sự thực là, nếu con lấy một người đang tận hưởng các lạc thú của xác thân vật lý, thì nếu y không bị ảnh hưởng bởi chất độc tham lam và khát ái thì y quả thật có thể tới điểm chán ngán các lạc thú đó trong vòng vài kiếp sống và sau đó buông bỏ chúng.

Điểm chính là với dòng thời gian, chất độc đã được tạo ra trên trái đất bởi sa nhân. Khi con người đem chất độc đó vào người mình, thì họ không thể nào thấy đủ. Họ không thể có cảm giác thỏa thuê vì chất độc tham lam và thèm muốn ngăn chặn cảm giác thỏa thuê, cảm giác thấy đủ.

Lẽ tất nhiên, điều này liên quan đến giáo lý mà các thày đã trao truyền về các ngã mà con đã tạo ra. Con tạo ra một ngã cảm thấy thiếu khả năng khi sống trên trái đất. Một avatar thường tạo ra một ngã như vậy khi bị chấn thương nhập đời. Con cảm thấy có cái gì thiếu thốn, có cái gì trống vắng, có cái gì thiếu hụt trong con người mình. Ngã đó chủ yếu được lập trình để khỏa lấp lỗ hổng đó và nó tạo ra các ngã khác nói: “Nếu bạn có đủ tiền thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.” “Nếu bạn có đủ tình dục thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.” “Nếu bạn có đủ trọng vọng thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.” “Nếu bạn hoàn thành đủ công việc thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.” “Nếu bạn thay đổi đủ số người khác thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.” “Nếu bạn thay đổi điều kiện này hay điều kiện nọ trên trái đất thì bạn sẽ lấp đầy lỗ hổng.”

Trong trường hợp một avatar thì câu chuyện trải bày như sau: con tới trái đất để đem lại một thay đổi tích cực. Con kinh qua một chấn thương. Nó khiến con cảm thấy có lỗ hổng, trống vắng. Con tạo ra các ngã phóng chiếu tới con là nếu con có đủ điều kiện này hay điều kiện nọ, thì con sẽ cảm thấy đầy đủ.

Lẽ tất nhiên, cảm giác này dính liền với động lượng tập thể mà sa nhân bắt đầu tạo ra ở bầu cõi thứ tư khi họ bắt đầu sa ngã, và tiếp tục được bồi đắp cho tới ngày nay. Khi con bị chất độc đó ảnh hưởng, thì con không bao giờ cảm thấy đầy đủ. À, con có thể cảm thấy phần nào đủ trong những phút giây ngắn khi con có những trải nghiệm rất cùng cực. Như một huynh đệ của thày có nói, con có trường hợp một thể tháo gia phá kỷ lục thế giới và đoạt huy chương Thế vận hội và có cảm tưởng ngây ngất trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó lại cảm thấy không đủ. Hoặc y cần thêm nữa hoặc y rơi vào bệnh trầm cảm lúc nào cũng theo sau trạng thái ngây ngất, vì nó là đối cực của sự ngây ngất. Cái gì bay lên cao sẽ phải rơi xuống. Đó là lý do vì sao ước muốn chính đáng có một loại trải nghiệm nào đó bị tha hóa bởi chất độc để trở thành một sự tìm cầu không bao giờ dứt càng ngày ngày càng muốn nhiều hơn mà không bao giờ thấy đủ, không bao giờ khiến con người cảm thấy mãn nguyện.

17.2. Minh triết Phân biện

Có nhiều người trên trái đất bị sa vào cạm bẫy của các ham muốn (mà các avatar thường không có) lạc thú vật lý và tận hưởng một số điều trên trái đất. Vì con là một avatar nên đây không là mối quan tâm cho con. Các người kia sẽ dần dần được kéo lên khi tâm thức tập thể được nâng lên, và một số trong các người đó sẽ có thể khắc phục các ham muốn đó và tiến lên làm chuyện khác. Khi tâm thức tập thể được nâng lên thì con người quả thực sẽ có thể hòa điệu với Minh triết Phân biện và bắt đầu tự hỏi họ có bao giờ cảm thấy đủ chăng. Con cần uống bao nhiêu ly bia? Con cần có bao nhiêu túi xách tay trong tủ, vân vân và vân vân. Con thấy chăng, sự thực là bên phương Tây là nơi đã có nền văn hóa tiêu thụ từ nhiều thập niên thì đã có người bắt đầu tự đặt những câu hỏi tương tự, và lẽ tất nhiên họ đã làm vậy từ khá lâu nay.

Điều thày muốn cống hiến con, như một avatar, là sự trợ giúp của thày để con nhận được minh triết là thuốc giải độc của thày. Đó là Minh triết Phân biệt (discriminating) hay Minh triết Phân biện (discerning). Có sự khác biệt giữa phán xét giá trị và phân biệt hay phân biện. Phân biệt được dùng với ý nghĩa cao của nó, không phải là ý thường dùng ví dụ như phân biệt đối xử với ai đó dựa trên chủng tộc. Đó là lý do vì sao thày chọn dùng từ phân biện, Minh triết Phân biện.

Khi con hòa điệu với Minh triết Phân biện, thì con có thể bắt đầu tự hỏi mình những câu hỏi đó. Con có thể bắt đầu nhận diện là con có, thí dụ, trong con người mình ước muốn thấy một thay đổi nào đó trên trái đất. Con mong muốn thấy con người thức tỉnh và không chìm đắm trong một sinh hoạt khiến họ đau khổ. Khi con hòa điệu với Minh triết Phân biện, thì con có thể nhớ lại những giáo lý mà các thày đã trao truyền về quyền tự quyết, và tự hỏi xem có hợp lý chăng là con có ước muốn đem lại một thay đổi, hay thấy có sự thay đổi, khi sự thay đổi này tùy thuộc các chọn lựa của người khác.

Con có thể dùng giáo lý để hòa điệu và trải nghiệm thực tại là con không thể, trong cương vị một avatar, cho phép mình có một ngã phóng chiếu tới con là tâm thái của mình, sự an bình nội tâm của mình, tùy thuộc vào chọn lựa của người khác. Con có thể tới điểm thấy là con có một ngã đang phóng chiếu tới con là con phải giúp đem lại một sự đổi thay nào đó và con không thể cảm thấy đầy đủ khi con người vẫn còn bị đau khổ, thí dụ như bị một căn bệnh hay bị thảm tử vì chiến tranh. Điều này có nghĩa chính yếu là trong cả hai trường hợp, con không thể cảm thấy đầy đủ cho tới hết kiếp sống này. Nạn chiến tranh hay tảy trừ được một căn bệnh có thể sẽ không xảy ra khi con hết kiếp sống này, tùy theo số tuổi của con bây giờ.

Như vậy có nghĩa là cho đến hết kiếp sống này, con phải sống với lỗ hổng đó. Con có thể tới điểm nhận ra là con không muốn như vậy. Lúc đó, một lần nữa con có thể dùng giáo lý để nhận ra là một ngã tách biệt đã cho con cảm giác là nhu cầu đó phải được hoàn thành. Con có thể nhận diện ngã đó, tách mình ra khỏi nó và để cho nó chết đi.

Con cũng có thể dùng Minh triết Phân biện để hòa điệu, thiền quán về minh triết đó. Con có thể hình dung nó như một lưỡi dao rất mỏng, rất sắc, làm bằng một chất liệu rất cứng. Hoặc con hình dung nó như một tia laser có thể chọc thủng sự dày đặc của tâm thức nhị nguyên, và qua đó phân biện cái thật và cái không thật, cho phép con thấy đâu là một ước muốn bất khả thi, một ước muốn không thể hoàn thành.

17.3. Xem xét động cơ nguyên thủy của con

Sau đó, con có thể xem xét động cơ nguyên thủy đã thúc đẩy con tới đây, và một lần nữa, thấy là con có một ước muốn không thể hoàn thành trước khi con tới đây. Con chỉ có thể hoàn thành ước muốn đó bằng cách ảnh hưởng quyền tự quyết của người khác và điều này vừa trái luật vừa không phải là điều con muốn làm. Nếu con thực sự trụ trong Minh triết Phân biện thì con sẽ thấy là con thực sự không có một ước muốn cao khi con muốn thay đổi chọn lựa của người khác. Đó là một ước muốn trái luật, bất khả thi, không thể hoàn thành, dựa trên một trạng thái tâm thức thấp hơn trạng thái tâm thức mà con có ngày hôm nay.

Lúc đó, con có thể bắt đầu tách những ngã đó ra, tách mình ra khỏi các ngã đó, nhận diện chúng và thấy chúng như chúng là. Thường có thể có nhiều hơn một ngã. Có thể con cần vật lộn một chút với chúng, vì một lần nữa, vấn đề là: con tới đây với thiện ý. Con bị một cú sốc và bắt đầu nghi ngờ ý định của mình, nghi ngờ viễn quan nguyên thủy của mình. Con có thể cần làm việc để tới điểm có thể thấy và nhìn nhận đó là một viễn quan thấp. Viễn quan đó dựa trên một ảo tưởng và do đó con có thể buông bỏ nó. Con có thể buông bỏ cái ngã muốn biện hộ cho lý do vì sao con tới đây, muốn biện minh, giải thích, chứng thực là chuyện con làm không có gì sai trái.

Quả thực là chuyện con làm không có gì sai trái, nhưng nó dựa trên trạng thái tâm thức mà con có lúc đó, và đó không phải là trạng thái tâm thức cao nhất. Đó không phải là trạng thái tâm thức mà con có khi con thăng thiên. Bởi vì con đã trải qua một thời gian dài trên trái đất, con nay có tiềm năng vươn lên một tầng tâm thức cao hơn và qua đó vươn lên tầng tâm thức nơi con có thể thăng thiên.

Con quả thực không có thể thăng thiên từ hành tinh tự nhiên nhưng con có thể thăng thiên từ địa cầu. Đó là lý do vì sao ta có thể nói là chuyện con xuống địa cầu là điều chính đáng. Đó là một điều chính đáng trong tiến trình tăng trưởng dài hạn của con. Con chỉ cần nhận ra là lý do mà lúc đó con nghĩ đã khiến con xuống địa cầu không chính đáng, không tối hậu. Minh triết Phân biện có thể giúp con cắt đứt những bợn nhơ trong tâm mình, trong đó cũng có một ngã cảm thấy không bao giờ chán việc tạo thay đổi trên trái đất – cho tới khi tất cả mọi người được giải thoát, và điều đó tất nhiên là một công trình rất dài hạn.

Bằng cách sử dụng Minh triết Phân biện, bằng cách đọc câu chú của thày, hòa điệu với Sinh thể của thày, con có thể giải thoát mình khỏi các động lượng mà nhiều người trong các con đã mang theo mình từ hai triệu năm. Con có thể khắc phục các động lượng đó, mau chóng tiến bộ và đạt được cảm giác an bình hơn mà tất cả các thày mong con đạt được. Con yêu dấu, đây là món quà mà thày tặng con.