“Dấu hiệu từ Trời” có nghĩa là cái Ta Ki-tô đang cố liên lạc với con

Hỏi: Thưa thày Giê-su, không hiểu có chuyện “dấu hiệu từ Trời” hay không? Nếu con nhận xét thấy một số hiện tượng trong đời con, ví dụ như “thú vật quyền năng” [power animal, tức năng lượng tâm linh trong một vài truyền thống pháp sư shaman], hay liên tục nhận thấy một con số nhất định, hay như trong trường hợp của con nhận xét thấy những chiếc lông vũ, liệu đây có phải là sự xác nhận là con đang đi đúng đường? Khi một chiếc lông vũ hiện ra ở một nơi bất thường, điều này dường như đem lại an bình cho con.


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 15/11/2012.

Phải, đó đúng là dấu hiệu “từ Thượng đế”. Các dấu hiệu này có thể mang nhiều dạng khác nhau. Tuy nhiên, điều quan trọng là con cần hiểu tự thân dấu hiệu đó không phải là thông điệp. Cho nên con sẽ không bắt được thông điệp bằng cách cố diễn giải ý nghĩa của thông điệp là gì, và điểm này đã khiến cho nhiều người bị lầm lạc suốt các thời đại.

Con sẽ thấy một số người gần như bị ám ảnh phải cố tìm cho bằng được một dấu hiệu vỏ ngoài nào đó, và họ sẽ không lấy quyết định quan trọng nào nếu không nhận được dấu hiệu. Con thấy một số nền văn hóa đã đưa chuyện này đến mức cùng cực, chẳng hạn họ cố phỏng đoán ý muốn của thần linh qua việc đọc ruột những con vật được hiến tế. Thậm chí một số kẻ tầm đạo ngày nay cũng đi quá đà khi họ cố dùng tâm phân tích để bói toán qua thuật chiêm tinh, hay bói bài, hay một số biểu hiện ngoại cảnh nào đó.   

Ý ta muốn nói là điều thật quan trọng con cần hiểu là khái niệm “dấu hiệu từ Thượng đế” đã mang sẵn một sự mâu thuẫn nội tại, và nếu con không hiểu điều này thì sẽ thật dễ diễn giải sai lạc một dấu hiệu, thậm chí con còn chế tạo ra dấu hiệu trong tâm con. Ta đã có giải thích ở một nơi khác về tâm con người có xu hướng luôn tìm kiếm những khuôn mẫu quen thuộc trong những gì họ nhìn thấy.

Như ta giải thích khắp trang mạng này, con có một cái Ta Ki-tô đóng vai trò một vị thày tâm linh. Đa số mọi người không thể trực tiếp nghe thấy cái Ta Ki-tô của mình – mặc dù khả năng này có thể được trau dồi – cho nên họ nghe cái Ta Ki-tô của họ dưới hình dạng những sáng ngộ trực giác. Tiếc thay, hầu hết mọi người trong thế giới phương Tây đã không được nuôi dạy với hiểu biết về cái Ta Ki-tô hay giá trị của trực giác. Hậu quả là cái Ta Ki-tô rất khó lòng liên lạc với tâm ý thức của họ.

Nhiều người sống cả đời mà gần như không nhận được một thông điệp nào từ cái Ta Ki-tô của mình, và điều này khiến họ bỏ lỡ nhiều cơ hội quan trọng để tăng triển. Tuy nhiên khi một dòng sống bắt đầu thức tỉnh về khía cạnh tâm linh của cuộc sống thì họ sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Nếu họ chưa mài sắc khả năng trực giác đến mức có thể tiếp xúc rõ ràng với cái Ta Ki-tô, thì quả thực cái Ta Ki-tô có thể tìm cách liên lạc với tâm ý thức của họ qua một số dấu hiệu ngoại cảnh.

Nhưng con hãy lưu ý là cái Ta Ki-tô luôn sẵn lòng cho con một sáng ngộ trực giác không tùy thuộc hay không cần đến một dấu hiệu bên ngoài. Ý ta muốn nói là nếu con có sự kết nối trực giác rõ ràng rồi thì dấu hiệu bên ngoài thật không cần thiết. Tâm ý thức của con có thể nhận được sự hướng dẫn của cái Ta Ki-tô mà không có dấu hiệu nào từ ngoài. Cho nên khi con nhận được một dấu hiệu từ ngoài, rất có thể đó là vì con chưa phát triển trực giác đến mức trực tiếp nghe thấy cái Ta Ki-tô, cho nên cái Ta Ki-tô phải dùng một dấu hiệu bên ngoài để thu hút sự chú ý của con.

Con có thấy sự phân biệt quan trọng này không? Kỳ thực cái Ta Ki-tô không đang cố gửi cho con một thông điệp qua một dấu hiệu bên ngoài, mà nó đang cố thu hút sự chú ý của con để khiến con nhận biết là con cần dùng trực giác của con hòa điệu với nó. Cái Ta Ki-tô không đang dùng dấu hiệu để bảo con: “Hãy làm chuyện này đi!” Nó dùng dấu hiệu để nói: “Hãy thức dậy và lắng nghe ta trong tim con, vì đó là nơi ta sẽ nói cho con biết những gì con cần biết!” Trong nhiều trường hợp, sự hướng dẫn mà con cần phức tạp hơn rất nhiều những gì có thể được phát biểu qua một dấu hiệu bên ngoài.

Khác biệt này thật là cơ yếu, vì giờ đây con thấy rõ là thật vô ích mà cố gắng diễn giải dấu hiệu đó bằng cái tâm vỏ ngoài phân tích hay bằng cảm xúc. Con sẽ không bao giờ có thể dùng tâm vỏ ngoài để đến được thông điệp ở đằng sau dấu hiệu. Và đây là vấn đề cốt lõi. Dấu hiệu sẽ cần thiết khi người đó bị cuốn hút quá mức vào tâm phân tích hay bị choáng ngợp bởi cảm xúc tiêu cực, và vì vậy, cái Ta Ki-tô không tài nào chạm được tâm ý thức của họ một cách trực tiếp. Phương cách duy nhất còn lại là cái Ta Ki-tô sẽ cố trao cho họ một dấu hiệu bên ngoài mà tâm ý thức để ý thấy. Tuy vậy, cái tâm phân tích năng động quá đáng của họ, hay các cảm xúc mất thăng bằng của họ, sẽ dễ dàng chụp lấy rồi cố sức diễn giải thông điệp đằng sau dấu hiệu. Điều này đã khiến cho rất nhiều người hiểu sai một dấu hiệu và sử dụng nó để biện minh cho những gì lý trí hay cảm xúc muốn nghe.

Cho nên nếu con nhạy cảm với các loại dấu hiệu, con hãy biết rõ xu hướng này và nỗ lực vượt ra khỏi tâm vỏ ngoài. Trong dài hạn, con hãy dùng các dụng cụ ta ban truyền trên trang mạng này để xây dựng sự hòa điệu của con với cái Ta Ki-tô.

Con cũng lưu ý là lời dạy này áp dụng cho mọi phương thức bói toán. Khi nào con hòa điệu thì cái Ta Ki-tô luôn luôn sẵn lòng nói cho con biết những gì con cần biết. Cho nên con thực sự không cần sử dụng bất kỳ hình thức bói toán nào để phát hiện ý muốn của Thượng đế, hay bất cứ điều gì con người có thể muốn biết.

Trong giai đoạn chuyển tiếp, việc sử dụng một số cách bói toán có thể có chút giá trị nào đó trong việc kích hoạt sáng ngộ trực giác. Nhưng con luôn luôn cần biết rằng không có một hình thức bói toán nào có thể cho con một kết quả đúng đắn qua tâm vỏ ngoài. Thay vì tìm cách mài giũa khả năng dùng bói toán, con sẽ đạt được kết quả lớn hơn gấp bội nếu con dành cùng nỗ lực này để thiết lập mối liên lạc rõ ràng với cái Ta Ki-tô của con. Ta mong lời này đã đủ cho những người khôn ngoan.