Bài truyền đọc của Chân sư Thăng thiên Giê-su, qua trung gian Kim Michaels ngày 8/6/2025. Bài truyền đọc này được trao truyền tại Hội nghị Hàn Quốc 2025 – Là Ki-tô Hằng sống trong đời sống hàng ngày.
Bài dịch này được dịch thẳng bằng máy thông minh nhân tạo và chưa được kiểm chứng. Xin quý vị sử dụng thận trọng và chỉ để tham khảo mà thôi.
Tôi là Đức Thăng Thiên Chân Sư Giê-su Ki-tô. Tôi có gì để nói về Quả vị Ki-tô? Chà, lẽ đương nhiên, tất cả các chân sư đã phát biểu trước tôi đều tập trung vào các khía cạnh đặc thù của Quả vị Ki-tô, và vì vậy, tôi cũng sẽ tập trung vào một khía cạnh đặc thù, đó là sự chiến thắng hay thắng lợi. Khi các con nhìn lại xuyên suốt các thời đại về phong trào Cơ đốc giáo và các giáo hội Cơ đốc giáo, các con thấy rằng nhiều, rất nhiều người mộ đạo, dù thuộc giáo hội hay giáo phái này hay giáo phái kia, đã có nhiều viễn quan khác nhau về việc Ki-tô quay trở lại trái đất trong một thị hiện chiến thắng không thể chối cãi nào đó, nơi mà tôi sẽ chinh phục tất cả tà lực, đánh tan tất cả tà lực và chinh phục tất cả những gì chống đối lại sự thị hiện vương quốc Thượng đế trên trái đất, điều mà đối với hầu hết những người Cơ đốc giáo này có nghĩa là tôi, Đấng Ki-tô, sẽ đến và chinh phục tất cả những người mà những người Cơ đốc giáo không thích. Một chủ đề mà các con thấy lặp đi lặp lại ngay cả trong những người Cơ đốc giáo ngày nay. Các con hãy nhìn sang Hoa Kỳ, có biết bao nhiêu người nghĩ rằng họ đã chiến thắng trong cuộc bầu cử, họ đang chiến thắng, và một ngày không xa Ki-tô sẽ trở lại, và họ, trong giáo phái đặc thù của họ, sẽ được nâng lên làm những người thực sự là môn đồ chân chính của Ki-tô.
Xin tôi hỏi các con một câu hỏi đơn giản: “Điều gì trong câu chuyện đời tôi ủng hộ ảo tưởng về Đấng Ki-tô chiến thắng mọi thứ này?” Các con có nhận ra hầu hết các đệ tử của tôi, hầu hết những người đã đi theo tôi, cảm thấy thế nào sau khi tôi chết trên thập tự giá không? Các con có nhận ra rằng hầu hết họ đều cảm thấy hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn thất bại không? Bởi vì họ cũng có một ảo tưởng nhất định rằng tôi sẽ không chết trên thập tự giá, mà bằng cách nào đó Thượng đế sẽ cứu tôi, và tôi sẽ chiến thắng. Về vấn đề đó, tôi cũng đã có một chút ảo tưởng đó, và chỉ khi tôi đang treo trên thập tự giá thì tôi mới hoàn toàn nhận ra và công nhận rằng: “Vâng, thân thể tôi sẽ chết trên thập tự giá, và Thượng đế sẽ không đến cứu tôi.” Vì vậy, tôi đã phải “rũ bỏ hồn ma” đó, cái ta tách biệt cuối cùng đó, cái ta đã có ảo tưởng rằng Ki-tô sẽ chiến thắng trong thế giới này. Làm sao Ki-tô có thể chiến thắng trên một hành tinh phi tự nhiên như trái đất khi Ki-tô là nền tảng cho việc thực thi quyền tự quyết? Những lời dạy mà chúng tôi đã ban cho các con giải thích điều này một cách sâu sắc hơn bao giờ hết.
Tâm Ki-tô được Đấng Sáng tạo định nghĩa bởi vì Đấng Sáng tạo biết rằng để khám phá sự viên mãn của quyền tự quyết, một số sinh thể sẽ đi vào nhị nguyên. Và Tâm Ki-tô, do đó, là cái trao cho con người cơ hội trở lại hợp nhất. Nhưng điều này phải xảy ra trong định luật của quyền tự quyết. Nếu Ki-tô xuất hiện trong một thị hiện không thể chối cãi nào đó và đánh tan kẻ thù của Thượng đế và cưỡng ép thiết lập vương quốc Thượng đế trên trái đất, điều đó có phải là một sự vi phạm định luật của quyền tự quyết do Đấng Sáng tạo thiết lập không? Chắc chắn rồi. Và Ki-tô là gì? Ồ vâng, yếu tố hợp nhất giữa Đấng Sáng tạo và tạo vật của Ngài. Nếu Ki-tô xuất hiện và cưỡng ép vương quốc Thượng đế lên con người trái đất, thì chính Ki-tô sẽ đi ngược lại ý định của Thượng đế, ý định của Đấng Sáng tạo. Nhưng Ki-tô không bao giờ có thể làm điều đó bởi vì Ki-tô được Đấng Sáng tạo định nghĩa là hợp nhất thông qua quyền tự quyết. Đấng Sáng tạo không muốn các phần nối dài của Ngài đi vào hợp nhất với Đấng Sáng tạo bằng vũ lực, mà chỉ thông qua những chọn lựa quyền tự quyết của họ. Ki-tô sẽ mãi mãi tôn trọng điều đó. Ngài không thể làm gì khác.
Bây giờ các con, những đệ tử trực tiếp của Đức Thăng Thiên Chân Sư Giê-su Ki-tô, không phải là cái nhìn sùng bái thần tượng được các giáo hội Cơ đốc giáo đề xướng, các con có thể hỏi: “Chà, điều này áp dụng thế nào vào đời sống hằng ngày của chúng con?” Nhiều đệ tử chân sư thăng thiên trong những thập kỷ qua đã nghĩ rằng: “Khi tôi đi trên con đường Quả vị Ki-tô và đạt được một mức độ tâm thức Ki-tô, điều này có nghĩa là tôi sẽ chiến thắng trong mọi việc tôi làm.” Chẳng hạn một ví dụ: “Nếu tôi có sự thật của Ki-tô, tôi sẽ có thể thắng mọi cuộc tranh luận với người khác bởi vì tôi sẽ có sự thật, và họ sẽ không có.” Nhưng ngay cả các đệ tử chân sư thăng thiên cũng đã tạo ra nhiều ảo tưởng khác nhau về những khả năng, những khả năng đặc biệt nào họ sẽ thu hoạch được khi đi trên con đường Quả vị Ki-tô. Nhưng những ảo tưởng này đến từ đâu? Chà, như tôi đã nói, chúng không thể đến từ Tâm Ki-tô, vì vậy chúng phải đến từ tâm phản Ki-tô, tâm tách biệt, tâm thức nhị nguyên. Và chúng tôi đã giải thích gì về tự ngã? Nó muốn trở nên bất diệt, nhưng ở mức độ tức thì, nó muốn cảm thấy an toàn. Và làm thế nào nó sẽ cảm thấy an toàn? Nếu nó có thể thiết lập quan điểm nhị nguyên của mình như là chân lý tối hậu, đó sẽ là chiến thắng tối hậu cho tự ngã.
Khi các con tìm thấy con đường Quả vị Ki-tô, nghe về khái niệm Quả vị Ki-tô, các con có thể làm gì khác ngoài việc để cái nhìn của mình về điều này, sự hiểu biết của mình về điều này bị tự ngã pha màu? Và do đó, thật dễ dàng để nghĩ rằng khi các con đi trên con đường Quả vị Ki-tô, các con sẽ có sự chứng thực cho thế giới quan tâm linh của mình, hoặc sự chứng thực của giáo lý chân sư thăng thiên, và rằng thế giới bằng cách nào đó sẽ công nhận giáo lý của các con là giáo lý cao trội, giống như những người Cơ đốc giáo mơ ước về việc thế giới công nhận giáo hội của họ là giáo hội chân chính duy nhất của Ki-tô. Một lần nữa, chúng tôi không chê trách ai cả, chúng tôi chỉ chỉ ra giai đoạn mà hầu hết các đệ tử chân sư thăng thiên đều trải qua.
Điều các con thấy ở đây là các con trải qua một giai đoạn nhất định trên đường tu tâm linh, nơi các con đang nghĩ, có lẽ không ý thức, nhưng nó ở ngay bên dưới mức nhận biết ý thức, rằng bằng cách nào đó Ki-tô sẽ chứng thực cái nhìn hiện tại của các con về thế giới và về bản thân các con. Nhưng như chúng tôi đã giải thích, nếu Ki-tô chứng thực cái nhìn hiện tại của các con, điều gì sẽ xảy ra? Các con sẽ càng bị mắc kẹt hơn trong cái nhìn đó. Và cái nhìn hiện tại của các con không phải là cái nhìn tối hậu, nó bị tự ngã pha màu. Làm sao Ki-tô có thể chứng thực nó?
Và đó là lý do tại sao một số người tìm thấy một giáo lý chân sư thăng thiên, áp dụng một cách nhiệt thành vào nó, cảm thấy như họ đang tiến bộ vượt bậc, và sau đó họ đến một điểm mà họ cảm thấy như: “Ồ, mọi thứ không còn thú vị như trước nữa, mọi thứ không còn mới mẻ như trước nữa.”, họ cảm thấy như họ không đạt được sự tiến bộ mà họ nghĩ mình sẽ đạt được, họ chưa thực sự đột phá và đạt được kết quả. Và cơ chế ở đây rất đơn giản. Mục đích của việc đi trên con đường Quả vị Ki-tô là, như chúng tôi đã giải thích, không biết bao nhiêu lần, hàng chục lần, là để giải quyết tâm lý. Nhưng tự ngã của các con không muốn các con nhận ra điều này, vì vậy tự ngã vẽ ra bức tranh này rằng bằng cách làm tất cả những điều vỏ ngoài các con sẽ đạt được kết quả vỏ ngoài bởi vì nó muốn phân tâm các con khỏi việc nhìn vào tâm lý của các con.
Bây giờ khi các con tìm thấy đường tu tâm linh, các con được ban cho một thời kỳ hồng ân nhất định. Chúng tôi có truyền rải một ánh sáng nhất định cho các con, để các con cảm thấy rằng mình đang thực sự tiến bộ. Nhưng nếu các con không neo trụ vào đường tu nội tâm và ý thức công nhận nhu cầu giải quyết tâm lý, thì sẽ đến một điểm mà chúng tôi phải rút lại ánh sáng đó. Nói cách khác, Ki-tô ở đó cho các con lúc ban đầu, ở đó với các con, nhưng nếu các con không đi vào đường tu nội tâm và bắt đầu giải quyết tâm lý, Ki-tô phải rút lui khỏi các con bởi vì nếu không thì Ki-tô sẽ chứng thực cái nhìn của các con về việc đường tu vỏ ngoài là đủ, và điều đó Ki-tô sẽ không làm. Nếu các con cảm thấy như thế này, các con đã hơi trì trệ một chút. Chỉ có một lối thoát duy nhất, đó là bắt đầu nhìn vào tâm lý, thực sự nhìn vào “cái xà trong mắt mình”.
Bây giờ có một hiện tượng trên đường tu mà tôi muốn các con chú ý. Các con có thể nói, để cho các con một ví dụ về điều này, hãy lấy những đệ tử và môn đồ của tôi đã có mặt trong phiên tòa của tôi, những người đã theo tôi khi tôi đi trên Con đường Đau khổ qua các đường phố Giê-ru-sa-lem, mang theo thanh ngang của thập tự giá, những người đã đứng đó, chứng kiến tôi bị đóng đinh, hy vọng vào một phép lạ, và rồi thấy tôi “rũ bỏ hồn ma”, trút hơi thở cuối cùng, thấy mũi giáo đâm vào sườn tôi và đi đến nhận ra: “Giê-su đã chết, ngài đã chết trên thập tự giá.” Đây là điều các con gọi là một sự thức tỉnh phũ phàng. Một số người gọi nó là trải nghiệm “đập đầu vào bê tông”, nơi các con đập đầu vào bê tông và nhận ra rằng bê tông sẽ không nhượng bộ. Đây là một thị hiện vật lý không thể chối cãi làm tan vỡ cái nhìn lý trí của các con về những gì nên và không nên xảy ra. Đó là một trải nghiệm gây sốc.
Không phải là hoàn toàn không thể tránh khỏi việc các con có những trải nghiệm gây sốc như vậy trên con đường Quả vị Ki-tô. Không phải tất cả mọi người đều có chúng, nhưng hầu hết mọi người sẽ có một số trải nghiệm gây sốc này bởi vì điều xảy ra là những kỳ vọng của các con, những hình tư tưởng của các con gặp gỡ thực tại của Tâm Ki-tô. Bây giờ trong một số trường hợp, điều này xảy ra bởi vì những kỳ vọng của các con gặp gỡ thực tại của bát cung vật lý, các hoàn cảnh vật lý. Nhưng đó không thực sự là điều tôi đang nói ở đây. Điều tôi đang nói là các con có một kỳ vọng nhất định, và bây giờ các con nối kết với Tâm Ki-tô, và nếu Tâm Ki-tô ban cho các con một khung tham chiếu cho phép các con thấy rằng kỳ vọng hoặc cái nhìn của các con, hình tư tưởng của các con đã lạc lõng với thực tại của Ki-tô, và các con có thể có trải nghiệm này rằng các con thấy sự không thật của hình tư tưởng của mình bởi vì Cái Ta Biết, khi gặp gỡ Tâm Ki-tô, bước ra ngoài hình tư tưởng và nhìn vào nó từ bên ngoài. Nó thấy ảo tưởng. Nó thấy sự không thật. Điều xảy ra với nhiều người lúc ban đầu khi họ lần đầu tiên có những trải nghiệm kiểu này là Cái Ta Biết bước ra khỏi một cái ta tiềm thức cụ thể và thấy sự không thật của cái nhìn được phóng chiếu bởi cái ta đó. Nhưng nó vẫn là Cái Ta Biết bị pha màu bởi một cái ta tiềm thức khác. Và điều này thường khiến các đệ tử thấy rằng họ đã bám víu vào một ảo tưởng mà họ đã tin một lời dối, nhưng họ bị pha màu bởi một cái ta khác mà bây giờ chê trách các con vì đã tin vào lời dối.
Các con cảm thấy toàn bộ trải nghiệm như một sự thức tỉnh rất phũ phàng nơi các con đang gặp gỡ thực tại của Ki-tô để thấy một ảo tưởng, nhưng các con vẫn bị pha màu bởi một ảo tưởng khác, và do đó, các con tự chê trách mình vì đã tin vào ảo tưởng đó. Cũng có, xuyên suốt các thời đại, những người Cơ đốc giáo đã chân thành phấn đấu để hiện thân giáo lý của Ki-tô đã có những trải nghiệm này. Một số đã đi đến chỗ xem mình là kẻ có tội: “Ồ tôi là một kẻ có tội khốn khổ bởi vì tôi đã thấy ảo tưởng này, và tôi không thấy rằng phản ứng của tôi bị pha màu bởi một ảo tưởng khác.”
Và một số các con có thể nhận ra những tình huống này, và một số các con không thể. Nhưng lý do tôi đưa ra điều này là điều tôi lý tưởng muốn thấy là các con đạt đến một điểm mà việc gặp gỡ thực tại của Ki-tô không phải là một cú sốc, và nó không khiến các con phải tự chê trách mình. Bây giờ trong khi các con đang đi trên con đường đó từ mức 48 đến mức 96, các con đang gặp gỡ thực tại của Ki-tô, nhưng thường thì các con không có sự thức tỉnh phũ phàng này bởi vì các con chỉ được ban cho đủ để giúp các con tiến lên từ một mức này sang mức tiếp theo. Nhưng khi các con tiến gần hơn đến mức 96 và để đi xa hơn mức 96, các con phải gặp gỡ Tâm Ki-tô trong thực tại không bị lọc của nó, và nếu các con vẫn có một cái ta tiềm thức tự phán xét mình, tự chỉ trích mình, tự hạ thấp mình vì không toàn hảo, thì đây có thể là một trải nghiệm rất khó chịu. Nhưng nếu các con có thể làm việc trên những cái ta này, thì nó không nhất thiết phải là một trải nghiệm khó chịu. Và lý tưởng là khi các con đi xa hơn mức 96 đó, các con sẽ gặp gỡ Ki-tô trong một thị hiện ngày càng thuần khiết hơn, nhưng nó sẽ không khiến các con phải tự hạ thấp mình bởi vì các con sẽ đơn giản nhìn vào ảo tưởng mà các con có, sử dụng khung tham chiếu đó của Tâm Ki-tô để buông bỏ ảo tưởng và thay vì tự hạ thấp mình vì đã có ảo tưởng, các con thay vào đó cảm thấy niềm vui rằng các con đã thăng vượt ảo tưởng.
Nhưng làm thế nào các con có thể thực hiện sự chuyển tiếp đó? Chà, các con cần nhìn vào các cái ta tiềm thức khiến các con tự chê trách mình, nhưng các con cũng, với một tâm ý thức, cần thực hiện một sự chuyển đổi mà chúng tôi đã đề cập trước đây, nhưng đó là một sự chuyển đổi khó thực hiện bởi vì điều các con thực sự phải đạt đến là nhận ra điều này: “Chuyện này không nhắm vào tôi.” Các con cần khắc phục sự trọng tâm vào bản thân đó bởi vì sau đó trọng tâm vào bản thân là gì? Chà, các con có thể nói, khi các con nói về tự ngã được sinh ra từ sự tách biệt, các con có thể nói rằng ngay cả khi các con tái kết nối, và các con đi trên con đường từ mức 48 đến mức 96, các con vẫn đang mang theo các yếu tố của cái ta tách biệt đó, nhưng để vượt qua khai ngộ ở mức 96, các con phải buông bỏ điều đó. Nói cách khác, tự ngã vẫn đang cố gắng pha màu con đường của các con, nghĩ rằng nó sẽ nhận được gì đó từ đó, rằng các con sẽ nhận được gì đó từ đó như một cái ta tách biệt.
Cho đến mức 96, các con thực sự có thể tin rằng các con đang đi trên con đường Quả vị Ki-tô như một sinh thể tách biệt, và rằng các con có thể đạt được Quả vị Ki-tô như một sinh thể tách biệt, và do đó, làm điều gì đó như một sinh thể tách biệt, thậm chí giành chiến thắng như một sinh thể tách biệt. Và điều đó cho các con một trọng tâm vào bản thân, nhưng nó cũng cho các con sự nhị nguyên tất yếu nơi có chiến thắng, nhưng cũng có mất mát bởi vì trong nhị nguyên không thể có chiến thắng mà không có mất mát, và khi các con gặp gỡ Tâm Ki-tô cho các con thấy một ảo tưởng mà các con đã có, thì các con có thể cảm thấy như mình đã thua, và đó là điều gây ra cú sốc và sự khó chịu. Các con cần thực hiện sự chuyển đổi ý thức, và sự chuyển đổi đó là gì? Chà, tôi đã nói về trọng tâm vào bản thân, nhưng nó còn hơn thế nữa, nó thực sự là một quyết định. Và tôi đã nói về những người đang tìm kiếm một phần thưởng trong thế giới này trái ngược với những người đang tìm kiếm một phần thưởng ở thiên đường, và ý nghĩa của điều này là cái ta tách biệt, tự ngã, sẽ nghĩ rằng con đường Quả vị Ki-tô sẽ cho các con một phần thưởng nào đó trong thế giới này và để khắc phục điều này, các con phải đưa ra quyết định ý thức đó. Các con không muốn phần thưởng của mình trong thế giới này, các con muốn phần thưởng của mình trong trạng thái thăng thiên.
Điều đó có nghĩa là các con phải từ bỏ một số điều. Các con phải từ bỏ ham muốn đạt được kết quả vật lý của con đường Quả vị Ki-tô. Các con phải từ bỏ ham muốn có một khả năng đặc biệt nào đó, để thắng các cuộc tranh luận, để có thể làm những điều, những điều kỳ diệu, chẳng hạn như nhiều người nghĩ rằng họ nên có thể làm những phép lạ giống như tôi đã làm nếu họ đạt được mức độ Quả vị Ki-tô mà tôi đã có. Nhưng như chúng tôi đã nói, phép lạ thực sự dành cho thời đại đó và mức độ của tâm thức tập thể, không cần thiết trong thời đại này. Các con thấy rằng các con phải từ bỏ toàn bộ cái nhìn bất kể nó là gì đối với các con riêng lẻ, và những người khác nhau có thể có những ảo tưởng khác nhau về phần thưởng mà Quả vị Ki-tô sẽ ban cho họ, nhưng các con phải từ bỏ toàn bộ cái nhìn rằng đi trên con đường Quả vị Ki-tô sẽ cho các con một phần thưởng nào đó trong thế giới này. Nhưng hãy suy nghĩ lại, ý tưởng muốn có một phần thưởng trong thế giới này chỉ có thể đến từ cái ta tách biệt. Nếu Tâm Ki-tô chứng thực niềm tin này, nó sẽ giữ các con mắc kẹt hơn trong cái ta tách biệt mà có thể giữ các con ở đó trong toàn bộ phần đời còn lại của kiếp đầu thai này hoặc thậm chí cho các kiếp đầu thai trong tương lai, vì vậy các con phải ý thức đi đến nhận ra điều đó: “Tôi không muốn phần thưởng của mình trong thế giới này. Tôi muốn phần thưởng của mình trong trạng thái thăng thiên.” Bất kể ảo tưởng riêng của các con về một phần thưởng có thể là gì, các con phải đối đầu với nó để đi xa hơn mức 96 nơi các con, theo một nghĩa nào đó, thực sự bắt đầu con đường Quả vị Ki-tô. Các con có thể nói các con đang đi trên con đường Quả vị Ki-tô từ mức 48 đến mức 96, nhưng đó là điều chúng ta có thể gọi là đường tu vỏ ngoài. Ở mức 96, các con neo trụ vào các khía cạnh nội tâm của con đường Quả vị Ki-tô, và đó là điều sẽ đưa các con đến mức 144. Nếu các con không từ bỏ ham muốn về một phần thưởng vỏ ngoài, các con không thể vươn lên xa hơn mức 96, và các con có thể rất dễ dàng bắt đầu đi xuống tìm kiếm để đạt được một loại quyền năng nào đó bằng cách sử dụng tâm phản Ki-tô, để các con có thể nhận được phần thưởng đó trong thế giới này mà các con sẽ không từ bỏ cái hồn ma đó mà các con sẽ không từ bỏ.
Điều đó có nghĩa là các con không thể chiến thắng bằng cách đi trên con đường Quả vị Ki-tô? Không, các con có thể có nhiều chiến thắng, các con có thể giành được tự do lớn hơn, tâm an bình lớn hơn, tự do lớn hơn để chỉ là chính mình và biểu đạt bất cứ điều gì đến với các con từ Hiện diện TA LÀ của các con. Các con có thể giành được tự do của việc là cánh cửa mở, không hơn không kém. Nhưng cuối cùng chiến thắng mà các con giành được bằng cách đi trên con đường Quả vị Ki-tô là sự thăng thiên của các con. Sự thoát ra khỏi thế giới này của các con là chiến thắng tối hậu của Ki-tô. Có thể có những chiến thắng khác. Các con có thể bị cám dỗ bằng nhiều cách khác nhau để phản ứng với thế giới này, để tham gia vào các cuộc đấu tranh và tranh luận để chứng minh người khác sai, để chứng minh mình đúng, để bảo vệ mình, và khi các con có thể buông bỏ cám dỗ này từ “ông hoàng của thế gian”, và buông bỏ cái ta thôi thúc các con phản ứng đó cũng là một chiến thắng. Mỗi khi các con buông bỏ những cái ta vi tế hơn này, các con giành được một chiến thắng.
Các con có cảm thấy có lẽ bài truyền đọc này không phải là điều các con mong đợi, rằng nó không lạc quan, không tràn đầy năng lượng như thông điệp của Saint Germain? Nó có trang nghiêm hơn, u ám hơn không? Chà, đó chính xác là ý định của tôi, vì mục tiêu của tôi là chuẩn bị cho các con cho khoảnh khắc đầu tiên tất yếu đó nơi các con gặp gỡ Tâm Ki-tô theo một cách mà các con thấy một trong những ảo tưởng của tự ngã của các con, và các con không thể phủ nhận nó. Có những người đã rất chân thành trong việc đi trên con đường như họ đã thấy, và họ đã đến khoảnh khắc của sự thật như chúng ta có thể gọi nó, và họ đã từ bỏ hoàn toàn con đường. Họ đã bị sốc đến mức này, và tôi đang tìm cách chuẩn bị cho các con để những người trong các con, những người chưa có điều đó, sẽ không rơi vào phản ứng tiêu cực đó và đối với những người trong các con đã trải nghiệm điều đó, tôi đang tìm cách giúp các con nghiền ngẫm trải nghiệm và đạt đến điểm mà các con có thể nhận ra rằng các con có thể khắc phục cảm giác rằng có điều gì đó không ổn với các con bởi vì các con đã gặp gỡ thực tại của Ki-tô.
Các con có thể đạt đến một điểm mà các con không tự chê trách mình vì đã có ảo tưởng. Saint Germain đã nói gì? Ông ấy có tâm lý chưa giải quyết. Chà, con yêu dấu của tôi ơi, các con không thể, với tất cả những giáo lý mà các con có, nhìn vào cái nhìn sùng bái thần tượng về Giê-su Ki-tô đã được tạo ra bởi Cơ đốc giáo sao? Các con không thể quay lại và thấy rằng tôi cũng có tâm lý chưa giải quyết mà tôi phải đối phó sao? Các con thậm chí có thể thấy những gợi ý nếu các con đọc giữa các dòng kinh thánh. Các con có thể lấy một tình huống được Mẹ Mary đề cập về đám cưới ở Ca-na nơi tôi đang đứng đó do dự, tại sao tôi lại do dự? Tâm lý chưa giải quyết, còn gì nữa?
Có bao nhiêu người Cơ đốc giáo, nếu họ nghe thông điệp này, sẽ coi đó là báng bổ, nhưng sự báng bổ là gì? Đó có phải là có một cái nhìn thực tế về Giê-su Ki-tô hay một cái nhìn sùng bái thần tượng về Giê-su Ki-tô? “Ngươi sẽ không có Ki-tô nào khác trước mặt ta, và do đó, ngươi sẽ nhận ra rằng ta là con người có tâm lý chưa giải quyết, và ta đã trở thành con của Thượng đế bằng cách giải quyết tâm lý đó.” Các con là con của người và con gái của người, nhưng các con có thể trở thành con trai và con gái của Thượng đế bằng cách giải quyết tâm lý của mình, đó là con đường Quả vị Ki-tô.
Các con chuyển từ việc là con trai hoặc con gái của người sang việc là con trai hoặc con gái của Thượng đế như Phao-lô thậm chí đã nói trong một trong những lá thư của ông ấy: “Chúng ta sẽ trở thành con của Thượng đế.” Con đường Quả vị Ki-tô không phải là một con đường đau khổ được Công giáo hình dung. Nó không phải là một con đường đau đớn, nhưng sẽ có những khoảnh khắc mà các con đụng vào tảng đá của Ki-tô, và các con nhận ra rằng tảng đá của Ki-tô sẽ không di chuyển. Nó là bất khả lay chuyển và bất chấp những ảo tưởng của tự ngã của các con như Phi-e-rơ nghĩ ông ấy có thể nói cho tôi biết điều gì nên và không nên xảy ra với tôi, bất chấp những ảo tưởng đó, Ki-tô sẽ không di chuyển, rằng Ki-tô sẽ không thích nghi với những ảo tưởng của con người, và khi các con có trải nghiệm đó, các con sẽ nhận ra rằng tự ngã của các con sẽ không thay đổi thực tại và chân lý của Ki-tô, và do đó, các con bây giờ có khả năng đưa ra chọn lựa để chấp nhận Ki-tô, để đi theo Ki-tô bằng cách để lại tự ngã, “để người chết đi chôn người chết.”
Ban đầu, việc đi trên con đường Quả vị Ki-tô có thể được thực hiện mà không cần có trải nghiệm đó, nhưng về lý thuyết, các con có thể có trải nghiệm bất cứ lúc nào ngay cả dưới mức 48, các con có thể có trải nghiệm đó. Phao-lô, trên đường, gặp gỡ ánh sáng của Ki-tô và sẵn lòng công nhận rằng ông ấy là người phải thay đổi cuộc đời mình dựa trên thực tại của Ki-tô, từ bỏ cái nhìn của mình, cái nhìn sai lầm của mình về Ki-tô. Tự ngã của các con sẽ sợ khoảnh khắc này. Cái Ta Biết không cần phải như vậy, và đó là mục tiêu của tôi đối với bài truyền đọc này để chuẩn bị cho các con, Cái Ta Biết để khi các con gặp gỡ tảng đá bất khả lay chuyển của Ki-tô, Cái Ta Biết có thể chọn Ki-tô thay vì chọn tự ngã, và các con có thể cứ để cái tự ngã đó chết, khía cạnh đó của tự ngã, cái ta tiềm thức đó. Hãy để nó chết và được tái sinh vào đời sống của Ki-tô.
Các con thấy đó, khi các con có trải nghiệm mà tôi đã nói, nơi Cái Ta Biết chuyển ra khỏi bản thân, nhìn thấy ảo tưởng, nhưng vẫn bị pha màu bởi một cái ta khác, vì vậy nó tự chê trách mình vì đã có ảo tưởng, thì các con chưa được tái sinh. Các con vẫn đang mang theo một số yếu tố của tự ngã, và nó pha màu cách các con nhìn vào con đường, nhưng các con có thể ý thức xem xét lại cái nhìn của mình về con đường và đạt đến điểm đó nơi khi các con gặp gỡ tảng đá của Ki-tô, vâng, tảng đá của Ki-tô làm tan vỡ một ảo tưởng của tự ngã, nhưng các con sẵn lòng buông bỏ ảo tưởng đó, và sau đó các con nhận ra rằng Ki-tô không chê trách các con vì đã có ảo tưởng. Các con có thể có một cái ta tiềm thức chê trách các con, nhưng Ki-tô thì không. Ki-tô là Đấng Cứu chuộc có thể cứu chuộc các con khỏi tất cả những ảo tưởng hoặc tội lỗi của các con nếu các con hoàn toàn muốn bám víu vào từ đó, và khi các con nói: “Điều đó can hệ gì đến con mà con đã có một ảo tưởng, con sẽ theo Ngài.”, thì các con có thể được tái sinh vào một ý niệm bản ngã cao hơn, nhưng không cần phải tự chê trách mình vì đã có ảo tưởng.
Các con thấy đó, có một yếu tố của tự ngã, và có những sa nhân, từ bên ngoài sẽ, phóng chiếu vào các con rằng lý tưởng mà nói đi trên con đường Quả vị Ki-tô nên là tất cả những điều tuyệt vời và để thực sự đi trên con đường, các con không nên có bất kỳ yếu tố tự ngã hay ảo tưởng nào, và do đó, khi các con thấy rằng các con đã có một ảo tưởng nhất định, các con nên tự chê trách mình. Nhưng đây không phải là Ki-tô nói điều này. Con đường Quả vị Ki-tô là gì? Đó là một con đường không ngừng khắc phục ảo tưởng này sau ảo tưởng khác. Chúng tôi đã giải thích gì, làm thế nào các con đầu thai trên trái đất? Các con bắt đầu ở mức 144, mang một ảo tưởng, đi đến mức 143, mang một ảo tưởng khác, các con cứ mang ảo tưởng này sau ảo tưởng khác cho đến khi các con đạt đến mức 48. Làm thế nào các con trở lại? Bằng cách ý thức khắc phục những ảo tưởng đó. Các con sẽ có ảo tưởng cho đến khi các con đạt đến mức 144 và thăng thiên. Nhưng điều tôi đang nói là các con có thể đạt đến một điểm, các con cần đạt đến điểm đó ở mức 96, các con có thể đạt đến đó trước, chà, các con ngừng mong đợi ở bản thân rằng các con nên hoàn hảo mọi lúc. Đây là điều tự ngã muốn tin. Nó là, theo một nghĩa nào đó, lời dối vi tế nhất của tự ngã rằng không có gì sai với tự ngã, và nếu các con không công nhận rằng có điều gì đó sai với tự ngã, và có lẽ tự ngã có thể lén lút vào thiên đường mà Ki-tô không thấy nó, nhưng sẽ đến khoảnh khắc của sự thật nơi các con nhận ra rằng Ki-tô nhìn thấy tự ngã.
Tự ngã không bao giờ có thể lừa được Tâm Ki-tô hoặc các đại diện của Ki-tô như một chân sư thăng thiên. Tự ngã sẽ không bao giờ vào được thiên đường, và sau đó các con có thể từ bỏ toàn bộ lối suy nghĩ rằng các con có thể lừa dối để vào thiên đường, rằng tự ngã có thể tìm ra cách nào đó để lén lút dưới radar. Nhưng các con thấy đó, không có cách nào dưới radar của Tâm Ki-tô, vì trong Tâm Ki-tô, không có trên hay dưới, phải hay trái, lên hay xuống. Tâm Ki-tô ở khắp mọi nơi, nhìn thấy mọi thứ. Sự chuyển đổi ý thức mà các con có thể thực hiện để con đường của các con dễ dàng hơn rất nhiều là gì? Đó là điều này. Từ bỏ ham muốn hoặc ảo tưởng rằng các con có thể che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô. Sứ giả này đã kể câu chuyện về việc ông ấy đã đạt đến điểm đó nơi ông ấy thấy rằng cách tiếp cận của ông ấy đối với đường tu tâm linh đã bị tự ngã pha màu, và đó chỉ là phù phiếm, và ông ấy đã từ bỏ nó, và sau đó ông ấy gặp gỡ Hiện diện của tôi, hỏi tôi liệu ông ấy có muốn làm gì đó cho tôi không. Điều gì ông ấy về cơ bản đã từ bỏ ở đó? Ham muốn che giấu khỏi Ki-tô. Đó là lý do tại sao tôi có thể tiếp cận ông ấy. Nếu ông ấy vẫn còn ham muốn che giấu khỏi Ki-tô, làm sao tôi có thể tiếp cận ông ấy? Điều đó sẽ vi phạm quyền tự quyết của ông ấy.
Các con cũng có thể đạt đến điểm đó nơi các con ý thức từ bỏ ham muốn che giấu bất cứ điều gì khỏi các chân sư thăng thiên. Nhưng để đạt đến điểm đó, các con cần nhận ra rằng chúng tôi không chê trách các con, chúng tôi không phán xét các con, chúng tôi không hạ thấp các con. Chính tự ngã và các thế lực bóng tối muốn hạ thấp các con. Chúng tôi thì không. Chúng tôi đã nói điều này bao nhiêu lần rồi? Các con đã không nghe thấy bao nhiêu lần rồi? Có lẽ các con có thể nghe thấy vào lúc này không? Từ bỏ ham muốn che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô. Tại sao điều này lại quan trọng đến vậy? Con đường Quả vị Ki-tô là gì? Đó là con đường đi vào hợp nhất với Tâm Ki-tô. Làm sao các con có thể đi vào hợp nhất với Tâm Ki-tô nếu các con tìm cách che giấu bất cứ điều gì khỏi Tâm Ki-tô? Các con không thể, trong thực tế, che giấu bất cứ điều gì khỏi Tâm Ki-tô. Nhưng nếu các con nghĩ mình có thể, thì để tránh vi phạm quyền tự quyết của các con, Tâm Ki-tô phải lùi lại để các con có thể duy trì ảo tưởng của mình, nhưng sau đó các con cũng không thể đi xa hơn mức trên đường tu nơi các con cần từ bỏ ảo tưởng đó để đi đến mức tiếp theo. Các con không thấy điều này sao?
Đó là những gì nó là. Ảo tưởng, các con sẽ không từ bỏ vì các con đang tìm cách che giấu nó khỏi Ki-tô, điều đó giữ các con mắc kẹt ở một mức độ nhất định trên đường tu. Nếu các con có thể ý thức từ bỏ ham muốn che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô, thì con đường của các con sẽ dễ dàng hơn rất nhiều vì sau đó, các con sẽ không bị sốc khi gặp gỡ sự bất khả lay chuyển của tảng đá của Ki-tô làm tan vỡ ảo tưởng đó. Các con sẽ trôi chảy đi từ một mức độ của con đường đến mức tiếp theo bởi vì các con không chống cự lại chân lý của Ki-tô. Các con đang đón nhận chân lý của Ki-tô từng chút một, từng bước một, không phải tất cả cùng một lúc, nhưng khi các con di chuyển từ bước này sang bước tiếp theo, các con đón nhận viễn quan cao hơn đó của Tâm Ki-tô giúp các con nhìn thấy ảo tưởng và từ bỏ nó.
Nhiều người trong các con đã nghĩ, bởi vì đây lại là một giai đoạn tất yếu trên con đường, rằng con đường thì dễ dàng, con đường thì tuyệt vời, và chúng tôi cũng đã cho các con ấn tượng đó là các con trở nên tự do hơn, an bình hơn. Nhưng có một thực tế là, lúc ban đầu, các con đang nghĩ rằng các con có thể che giấu một số điều khỏi Tâm Ki-tô, và nếu các con không tự nguyện xem xét điều này và buông bỏ ảo tưởng đó, các con sẽ tiến về điểm tất yếu đó bất kể các con gặp gỡ tảng đá của Ki-tô làm tan vỡ một ảo tưởng nhất định. Nhưng nếu các con có thể ý thức từ bỏ ham muốn che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô, điều này không nhất thiết phải là một cú sốc lớn đối với các con, và các con có thể nhanh chóng đạt đến một điểm mà, thay vì chống cự lại việc nhìn thấy chân lý tiếp theo, các con đón nhận nó một cách sẵn lòng và ý thức, và theo một nghĩa nào đó, các con có thể nói đó là lúc con đường Quả vị Ki-tô thực sự bắt đầu khi các con không còn tìm cách che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô.
Khi Ki-tô là tất cả những gì hiện hữu, làm sao có thể che giấu bất cứ điều gì khỏi Ki-tô? Nếu các con có thể đón nhận thực tại này, các con có thể nói: ”Tại sao tôi lại cố gắng làm điều bất khả thi? Tại sao không từ bỏ toàn bộ ham muốn đó và cứ xuôi theo Dòng sông sự Sống ban cho tôi một viễn quan cao hơn dần dần về những ảo tưởng mà tôi cần từ bỏ.” Đó là điều tôi mong muốn tất cả các con trải qua, để con đường của các con sẽ thú vị, sẽ không phải là Con đường Đau khổ, mà là con đường của niềm vui, niềm vui ngày càng lớn hơn bởi vì thật thú vị khi buông bỏ một ảo tưởng và cảm thấy tự do hơn.
Tôi đã nói rõ chưa? Nếu chưa, tôi có thể nói thêm một giờ nữa, nhưng có lẽ nếu những gì đã nói là chưa đủ, thì các con chưa hoàn toàn ở điểm mà các con có thể đón nhận điều này. Hãy nhận biết tôi không chê trách các con dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi biết rằng có những giai đoạn của con đường. Tôi biết rằng một số người sẽ sẵn sàng nghe thông điệp này, những người khác thì chưa sẵn sàng. Điều đó không sao cả. Các con đón nhận các khía cạnh khác của những gì chúng tôi đã ban cho các con tại hội nghị này, bất cứ điều gì thu hút các con, bất cứ điều gì cộng hưởng với các con, và các con tập trung vào điều đó, và có lẽ vào một lúc nào đó trong tương lai, các con có thể xem lại bài truyền đọc này khi các con đã sẵn sàng nghe nó.
Với điều này, con yêu dấu của tôi, tôi niêm các con trong ngọn lửa niềm vui mà tôi là bởi vì tôi hy vọng rằng các con có thể làm điều mà hầu hết những người Cơ đốc giáo không thể làm. Neo trụ vào ngọn lửa niềm vui mà tôi thực sự nắm giữ cho trái đất. Tôi biết rằng khi các con nhìn vào đời sống vỏ ngoài của tôi 2000 năm trước, dường như không có nhiều niềm vui trong đó, nhưng tôi bây giờ là một chân sư thăng thiên, và làm sao các con không thể vui vẻ như một chân sư thăng thiên, và tôi hy vọng các con có thể neo trụ vào con đường Quả vị Ki-tô đầy niềm vui đó.
Với điều này, tôi niêm các con trong Ngọn lửa Niềm vui đó. Tôi là Đức Thăng Thiên Chân Sư Giê-su Ki-tô.