Đồng-sáng tạo một cách có ý thức

Bài giảng của chân sư thăng thiên Đại thượng sư qua trung gian Kim Michaels, ngày 9/12/2012.

TA LÀ Đại thượng sư. Chúng ta hãy tóm lược thông điệp mà thày muốn trình bày trong quyển sách này.

Lẽ đương nhiên, thông điệp chính là con là một người đồng-sáng tạo với Thượng đế. Con được thiết kế để đồng-sáng tạo. Và con đồng-sáng tạo như thế nào? Con đồng-sáng tạo vì con có tự nhận biết. Nhờ có tự nhận biết, con có khả năng hình thành một hình ảnh trong tâm – hình ảnh về một cái gì mà con không kinh nghiệm qua giác quan vật lý và tâm thức vỏ ngoài. Nói cách khác, con có thể hình thành một hình tư tưởng, một khuôn đúc tư tưởng của một cái gì chưa hiện hữu như một biểu hiện vật lý.

Lẽ đương nhiên, hình tư tưởng mà con hình thành bị hạn chế bởi trí tưởng tượng của con. Và trí tưởng tượng của nhiều người bị hạn chế bởi những gì họ thấy, những gì họ kinh nghiệm qua giác quan vật lý và tâm vỏ ngoài của họ. Tuy thế, con là một sinh thể tự nhận biết, và con có tiềm năng hình thành bất cứ hình tư tưởng nào, bất cứ khuôn đúc tư tưởng nào, có thể hình dung được và có được.

Thượng đế đã không quy định bất cứ hạn chế nào cho sự tự nhận biết và trí tưởng tượng của con. Chúng hoàn toàn tự do, chúng vô tận và chúng không có giới hạn. Điều duy nhất có thể hạn chế trí tưởng tượng của con là những giới hạn mà con cho phép có mặt trong bầu tâm thức của con.

Như vậy, con đồng-sáng tạo bằng cách hình thành một hình tư tưởng và sau đó dùng sự tự nhận biết của mình để phóng chiếu hình này lên ánh sáng Mẫu-Vật. Khi sự phóng chiếu này đi xuyên qua cả bốn tầng của vũ trụ vật chất – tầng bản sắc, lý trí, tình cảm và vật lý – thì con đồng-sáng tạo một hình tướng vật lý. Ánh sáng Mẫu-Vật sẽ khoác lên hình tướng vật lý đó, và con thấy được nó qua giác quan và tâm thức vỏ ngoài của con.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào con bắt đầu tiến trình đồng-sáng tạo, thì con tạo ra một cái gì đó. Nếu con tạo trong thể bản sắc của mình một hình tư tưởng mình là ai, thì con không tránh được là sự tự nhận biết của con – dòng tâm thức chảy xuyên qua con – sẽ chảy qua khuôn đúc này. Và do đó, nó sẽ được phóng chiếu lên ánh sáng Mẫu-Vật trong cõi bản sắc. Lẽ đương nhiên, điều tương tự cũng áp dụng cho cõi lý trí và cõi tình cảm.

19.1 Con không thể ngừng đồng-sáng tạo

Điều thày muốn con nhận ra là lúc nào con cũng đang đồng-sáng tạo. Có thể nói là cái giá mà con phải trả như một người đồng-sáng tạo có tự nhận biết, là con không thể ngưng đồng-sáng tạo vì con không thể ngưng có ý thức. Lẽ đương nhiên, con có thể nhìn vào hành tinh trái đất và thấy là nhiều người đã dùng nhiều cách, trong đó có hóa chất, để khiến mình mất ý thức hay thay đổi trạng thái tâm thức, và như vậy họ không thật sự có ý thức.

Tuy nhiên, dù con đang ngủ hay đang không có ý thức vật lý, nhưng tâm tình cảm, lý trí và bản sắc của con không ngủ và không mất ý thức. Con lúc nào cũng tạo ra hình tư tưởng ở một tầng nào đó của bản thể của con, và dòng chảy tâm thức từ Hiện diện TA LÀ sẽ chảy xuyên qua các hình ảnh này, và do đó chúng được phóng chiếu lên ánh sáng Mẫu-vật ở tầng này. Do đó, dù con đang không sáng tạo một cấu trúc vật lý có thể thấy được bằng giác quan, nhưng con vẫn đang đồng-sáng tạo một cấu trúc tình cảm, một cấu trúc tư tưởng, hay một cấu trúc bản sắc hay ether.

Điểm mà thày muốn giảng trong quyển sách này là tất cả những gì con đồng-sáng tạo ở các tầng bản sắc, lý trí và tình cảm tạo ra cái mà thày gọi là phàm linh. Các phàm linh này trở thành một phần của bản thể toàn bộ của con, một phần của phần thấp của bản thể mà nhiều người gọi là hồn (soul).

Do đó, khi con tạo ra một phàm linh như thế, thì ánh sáng từ Hiện diện TA LÀ – dòng tâm thức từ Hiện diện TA LÀ của con – sẽ chảy xuyên qua nó, và do đó con sẽ không ngừng đồng-sáng tạo xuyên qua phàm linh này. Điều này không có nghĩa là mỗi lúc con đều đồng-sáng tạo một phàm linh mới, nhưng nó có nghĩa là khi dòng nhận biết của con chảy xuyên qua một phàm linh nào đó, thì con sẽ củng cố phàm linh này và do đó nó trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Và do đó, giá trị của giáo lý này là nó giúp con làm điều mà thày đã giảng trong các bài trước, tức là đi trên con đường tâm linh một cách có ý thức hơn nhiều. Trong hầu hết những giáo lý đã được trao truyền xuống hành tinh này trước đây, con người chỉ được giảng một phần thực chất của con đường tâm linh. Và do đó, họ không có được khái niệm mà thày đã trao cho con, là con đã tạo ra trong quá khứ các phàm linh này và chúng đã trở thành một phần của bản thể con, và nếu con tự đồng hóa với chúng thì con không thể giải thoát mình khỏi chúng.

Vì khi con còn tự đồng hóa với một phàm linh nào đó, thì tâm thức con sẽ chảy xuyên qua nó. Điều này sẽ có hai tác dụng. Khi dòng tâm thức của con chảy xuyên qua một phàm linh, thì con không thể đồng thời thấy nó là một phàm linh và nhìn nó từ bên ngoài. Nhưng nếu con không thấy nó, thì con không thể giải thoát mình khỏi nó. Cùng một lúc, khi dòng tâm thức của con chảy xuyên qua phàm linh, thì năng lượng của con bị hút vào nó và con củng cố nó, do đó con khó rút tâm thức mình ra khỏi nó và nhìn thấy nó từ bên ngoài.

19.2. Con không phải là phàm linh

Trong kịch bản này, điều cứu chúng ta, như thày đã giải thích nhiều lần, là cái Ta Biết thật sự có khả năng phóng chiếu nó vào bất cứ chỗ nào nó muốn. Có nghĩa là bất cứ lúc nào con cũng có thể phóng chiếu mình ra khỏi một phàm linh nào đó, hoặc con có thể rút mình ra khỏi một phàm linh nào đó, để sự tự nhận biết của con không tập trung vào phàm linh và dòng tâm thức của con không chảy xuyên qua phàm linh đó.

Bây giờ khi thày nói với con điều này, thì lẽ đương nhiên con vẫn còn phàm linh trong bầu bản thể của con, bầu tâm thức của con. Con sẽ tự động rút con ra khỏi chúng chỉ vì con nghe hay đọc những dòng chữ này. Nhưng điều thày muốn nói với con là khi con có khái niệm này trong tâm và chấp nhận nó, con có thể nâng con đường tu của mình lên một mức hoàn toàn mới. Một khi con ý thức sự kiện có các phàm linh hiện hữu trong bầu tâm thức của con, thì con có thể quyết định một cách có ý thức là con sẽ bắt đầu tiến trình rút mình không tự đồng hóa với các phàm linh, nhờ vậy con có thể thấy được phàm linh từ bên ngoài.

Bây giờ thày có thể đảm bảo với con là nếu con đã sẵn sàng nhận giáo lý này, thì con đã khởi sự làm chuyện này rồi. Con đã sẵn sàng phần nào chịu nhìn vào cái đà trong chính mắt mình. Điều này có nghĩa là trong kiếp này, và có lẽ trong các kiếp trước, con đã có những trường hợp qua đó con bất thình lình nhận ra một phàm linh. Có thể là con không nhận diện đó là một phàm linh giống như thày giảng ở đây, tuy nhiên con cũng đã bỗng nhiên chuyển vọt. Con đã nhìn vào chính mình và nói: “Tôi không muốn như thế này nữa. Tôi không muốn tiếp tục lặp đi lặp lại các khuôn nếp cũ này nữa. Tôi muốn thay đổi. Tôi muốn hơn thế này.”

Và cũng có thể, con nhận ra là con đã trải nghiệm điều này trong kiếp này – khi con thấy điều gì đó một cách có ý thức – và có lẽ con đã trải nghiệm là khi con ý thức thấy có cái gì đó không phải là mình, thì gần như ngay tức khắc con có thể xoay chuyển ra khỏi nó, và nhờ vậy con không còn tự đồng hóa với nó nữa. Và lẽ đương nhiên, bước cốt yếu để tiến lên một tầng cao hơn trên con đường tâm linh là tới được điểm con không còn tự đồng hóa với phàm linh chính đại diện cho tầng tâm thức hiện tại của con.

19.3. Củng cố một phàm linh giả

Như thày đã giải thích, có 144 tầng tâm thức trên trái đất, và con có thể hình dung chúng như một cầu thang hình xoắn ốc, với mỗi bậc thang là một bậc tâm thức. Để có thể tiến cao hơn trên con đường tu, thì con phải đi từ bậc này lên bậc kia trên cầu thang này. Và cách duy nhất để đi từ bậc này lên bậc trên là con ngưng không tự đồng hóa mình với phàm linh ở bậc đó.

Như vậy, mục đích của thày khi trao truyền quyển sách này chính là để dạy con giáo lý này, để con có thể bắt đầu đi một cách có ý thức trên con đường rút ý niệm bản sắc của mình ra khỏi các phàm linh. Vì chỉ làm vậy con mới thực sự tiến bộ.

Thày có thể nói với con rằng có nhiều triệu người trên trái đất này đã tìm hiểu tâm linh trong một thời gian dài, có thể là trong nhiều thập niên hay trong nhiều kiếp. Có thể họ đã học giáo lý tâm linh hay thực hành kỹ thuật tâm linh. Nhưng thày có thể nói với con là có một số trong những người này chưa đi qua tiến trình mà thày vừa mô tả.

Quả thật là có nhiều người tâm linh đã đi qua tiến trình ngưng tự đồng hóa mình với một phàm linh – buông bỏ phàm linh này – và vượt lên nó. Nhưng quả thật cũng có nhiều người đang đi trên con đường tâm linh hay đang tham gia vào các phong trào tôn giáo, họ đã học một giáo lý, đã thực tập một kỹ thuật hay nghi thức tôn giáo nào đó, nhưng họ chưa tới chỗ tự giải thoát mình khỏi phàm linh. Và do đó, một chuyện rất đơn giản đã xảy ra. Thay vì thăng vượt phàm linh, tất cả những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để học và thực hành tâm linh thực sự đã củng cố phàm linh ở tầng đó của đường tu và tầng đó của tâm thức.

Như vậy, con có thể thấy một người, giả dụ là người đó tìm thấy con đường tâm linh ở tầng tâm thức 56. Người đó có thể đã thực tập chuyên cần một kỹ thuật nào đó và đã học giáo lý tâm linh trong nhiều năm. Nhưng người đó chưa thực sự thăng vượt phàm linh, chưa buông bỏ phàm linh của tầng tâm thức 56. Thay vào đó, người đó đã hướng sự nhận biết của mình xuyên qua phàm linh này. Và điều này có nghĩa là khi người đó tập trung sự nhận biết của mình trên con đường tâm linh và trên giáo lý tâm linh, thì người đó đã thực sự dạy dỗ phàm linh ở tầng 56, để nó có vẻ trở nên tâm linh hơn. Điều này cho người đó cảm tưởng là đã tiến bộ trên con đường tâm linh, nhưng thật ra không phải cái Ta Biết của người đó tiến bộ; mà chỉ là phàm linh của người đó tiến bộ mà thôi. Như thày đã cố giải thích, phàm linh không cần tiến bộ tâm linh, vì nó không bao giờ lên được Thiên đàng. Chỉ có cái Ta Biết mới lên được Thiên đàng, và con chỉ lên được cõi tâm linh khi con ngưng tự đồng hóa mình với bất kỳ phàm linh nào thuộc cõi vật lý, hay đúng hơn, thuộc cõi vật chất, bao gồm các cõi bản sắc, lý trí, tình cảm và vật lý.

Như vậy con thấy là con có thể đi trên con đường tu giả trong một thời gian dài và bị các thày giả – và chính tự ngã và các phàm linh của con – lừa gạt, khiến con thực sự nghĩ rằng con đang tiến triển về hướng mục đích tối hậu của sự tìm cầu tâm linh của con. Nhưng trên thực tế, con đang không tiến triển gì cả. Con, cái Ta Biết của con, đang đứng yên tại chỗ, vì con vẫn còn tự đồng hóa mình với một phàm linh.

19.4. Cảm xúc tiêu cực xuất phát từ phàm linh

Bây giờ, điều này không có nghĩa là con cần cảm thấy chán nản và nghĩ rằng con đã uổng phí nỗ lực của mình. Vì khi con ngưng tự đồng hóa mình với phàm linh này, thì lúc đó con có thể tiến nhanh lên tầng cao hơn nhờ những nỗ lực mà con đã làm. Tuy nhiên chuyện này chỉ xảy ra khi con ngưng tự đồng hóa mình với phàm linh mà con đã dạy dỗ, và sẵn sàng rũ bỏ nó. Nếu con không chịu rũ bỏ nó và cho nó chết đi, thì con sẽ tiếp tục củng cố nó, và cái Ta Biết mà con là sẽ không thể tiến lên cao hơn trên con đường tu chân chính dẫn tới thăng thiên.

Như vậy, đây quả thực là một đề tài hệ trọng mà tất cả những người tìm cầu tâm linh cần suy ngẫm nếu họ muốn đạt kết quả tốt. Nhưng một lần nữa, các thày là chân sư thăng thiên không muốn con xem bất cứ điều gì hệ trọng đến độ cảm thấy nặng chĩu. Thày không dạy con bài này để khiến con cảm thấy nặng nề. Thày không dạy con bài này để khiến con sợ là con đã làm điều gì sai hoặc cảm thấy xấu hổ vì đã không tiến bộ nhiều hơn. Thày dạy con bài này để giúp con tự giải thoát khỏi tất cả những cảm xúc này. Vì những cảm xúc này từ đâu đến? Chúng đến từ một phàm linh nào đó trong trường năng lượng của con, trong tâm con. Cái Ta Biết không cảm thấy sợ hãi, chán nản, xấu hổ, hãnh diện hay hơn người khác. Đó chỉ có thể là cảm xúc của một phàm linh, và phàm linh này đã được lập trình với một khuôn đúc tư tưởng khiến nó cảm xúc như vậy.

19.5. Tại sao con nhất thời cần một phàm linh

Một trong những điều mà các thày đã giảng một cách nhất quán là Hiện diện TA LÀ đã gửi cái Ta Biết xuống đầu thai trên trái đất vì nó muốn trải nghiệm thế giới vật chất từ bên trong. Và khi con bắt đầu con đường tâm linh ở tầng 48, thì con chưa biết mình là cái Ta Biết, và con chưa có khả năng giản dị là cánh cửa mở, là tấm kính trong, mà không có cá tính hay cá thể vỏ ngoài. Do đó, con cần một cái ta để có thể biểu lộ chính mình, để hòa hợp và tương tác với thân thể vật lý. Và khi con tạo ra và khoác lên cái ta này, thì con thật sự đã tạo ra một phàm linh.

Điều này không thể tránh được, đây chỉ giản dị là tiến trình đầu thai. Con không thể đầu thai như một dòng sống mới mà không tạo ra một, hay đúng hơn là nhiều phàm linh. Chuyện này hoàn toàn tự nhiên và phải phép. Nhưng chuyện có thể xảy ra là con bị mắc kẹt vào sự đồng hóa với các phàm linh đó, thay vì đi theo tiến trình cho phép một phàm linh chết đi, thăng vượt lên tầng tâm thức kế tiếp, và sau đó lại cho phép phàm linh ở tầng tâm thức này chết đi, và thăng vượt lên tầng kế tiếp và cứ tiếp tục như thế.

Nói cách khác, thay vì tiến một cách liên tục và có ý thức lên các tầng tâm thức cao hơn, thì bây giờ con lại bị mắc kẹt vào việc củng cố một phàm linh nào đó, dựa trên ảo tưởng rằng con có thể bằng cách nào đó phát triển hay kiện toàn phàm linh đó cho tới khi nó được Thượng đế chấp nhận. Và như vậy, con có ảo tưởng là con có thể nhập vào trạng thái thăng thiên mà vẫn còn tự đồng hóa với phàm linh đó, thay vì đi vào trạng thái thăng thiên bằng cách từ bỏ hồn ma cuối cùng của bất cứ phàm linh nào trong phàm ngã của con.

Như vậy, con thấy sự khác biệt cơ bản giữa con đường tu nội tâm chân chính tự thăng vượt và con đường tu giả vỏ ngoài tìm cách kiện toàn một phàm linh nào đó. Phàm linh này không phải là một linh thể có tự nhận biết đã từ trên đi xuống, mà là một phàm linh không có tự nhận biết được tạo ra ở dưới này. Và như thày đã giảng, điều này không có nghĩa là phàm linh đó không có đôi chút tâm thức, nhưng nó không có sự tự nhận biết, và đây là lý do vì sao nó không thể tự thăng vượt một cách có ý thức. Đây là khả năng cốt yếu của cái Ta Biết: khả năng tự thăng vượt một cách có ý thức.

Nhưng lẽ đương nhiên, con không thể thăng vượt ý niệm bản ngã của mình nếu con không thấy là ý niệm bản ngã này chỉ là một cái ngã, một phàm linh, nó không phải là con. Như vậy, chìa khóa mở mọi khóa là khả năng rút mình ra khỏi ý niệm bản ngã hiện tại của mình. Con đã có khả năng này rồi, nhưng con không dùng nó một cách có ý thức. Và đây thực sự là chìa khóa đưa sự tu tập của con lên một mức cao hơn, và gia tốc nó vượt quá bất cứ những gì con mơ ước trước đây. Vậy thì bây giờ con hãy để thày cho con vài hướng dẫn.

19.6. Phàm linh điều khiển tình hình thế giới như thế nào

Nếu con chấp nhận bài giảng của thày về sự hiện hữu của rất nhiều phàm linh trên trái đất, thì con có được một tầm nhìn mới về lịch sử thế giới cũng như là về sự tương tác giữa con người. Hãy để thày đưa ra một ví dụ điển hình. Nếu con nhìn vào vùng Trung đông, thì con sẽ thấy là ở đó có những người tự đồng hóa mình rất chặt chẽ với một chủng tộc hay nhóm sắc tộc. Con cũng biết là trong một thời gian dài có sự xung đột giữa người Do thái và Ả rập. Và cũng có xung đột giữa nhiều nhóm Ả rập, hoặc giữa người Do thái và người Palestine trong quốc gia Do thái. Nhưng nếu con nhìn vào lịch sử, thì con có thể thấy rằng xung đột này đã kéo dài từ rất, rất lâu. Sự thực là nó đã diễn ra từ khi có lịch sử được chép lại, vì nó đã được đề cập tới trong Cựu ước kinh, có ghi lại những tranh chấp giữa các bộ tộc khác nhau.

Như vậy con có thể thấy chăng là chuyện xảy ra tại Trung đông là những người đã và đang gây chiến với nhau đã tạo ra nhiều phàm linh tập thể? Và trải qua thời gian nhiều ngàn năm, họ đã nuôi béo những phàm linh này bằng sự chú ý và năng lượng tâm lý-tâm linh của họ, khiến các phàm linh này càng ngày càng lớn mạnh hơn tới mức chúng có thể hoàn toàn khống chế cá tính của một người trung bình.

Nếu con nhìn vào những người đã lớn lên trong một môi trường như thế, thì con sẽ thấy rằng có nhiều người thật ra không có đời sống cá nhân. Đúng là họ có một số đặc tính cá biệt, nhưng họ tự đồng hóa rất mạnh mẽ với cái mà họ nghĩ là chủng tộc, tôn giáo, hay nhóm sắc tộc của họ. Nhưng thực sự là họ đã tự đồng hóa với phàm linh tập thể đã được tạo ra từ rất lâu nay và được củng cố suốt mấy ngàn năm qua. Và khi họ tự đồng hóa hoàn toàn với phàm linh này thì có nghĩa là phàm linh khống chế họ tới mức họ không thể nào tưởng tượng là họ có thể bước ra ngoài vòng đai được quy định bởi cái mà họ nghĩ là tôn giáo hay nền văn hóa của họ. Do đó, họ không thể tưởng tượng là họ có thể khác – hoặc hơn – hình ảnh con người mà xã hội đã gán cho họ từ khi họ lớn lên.

Và như vậy, con có thể thấy là những người này có thể sống cả cuộc đời mà không thực sự làm một chọn lựa thực sự tự do hay một hành động cá nhân tự do. Họ sống cả đời bị không chế bởi phàm linh tập thể đến độ họ quả thực là những con bò sữa bị vắt năng lượng, và năng lượng này dùng để nuôi dưỡng và củng cố phàm linh đó. Một số phàm linh này đã trở nên dũng mãnh đến độ chúng nhìn nhân loại như bò sữa để vắt năng lượng. Và đó là lý do vì sao chúng khuấy động xúc cảm của con người, khiến họ xung đột với những nhóm khác và qua đó họ – qua lòng giận dữ và thù hận của họ – đem năng lượng nuôi con quái thể, con phàm linh.

19.7. Nhận ra những phàm linh vi tế hơn

Bây giờ, lẽ đương nhiên thày nói với con điều này vì một lý do rất giản dị. Con không đang bị phàm linh tập thể khống chế đến độ không còn có được quyết định cá biệt hay hành động cá biệt. Nếu con đã bị một phàm linh như vậy khống chế – và lẽ đương nhiên, chúng có mặt ở khắp mọi nơi trên thế giới – thì con đã không thể cầm đọc quyển sách này. Quả thật là giản dị như vậy. Và con nên cảm thấy khích lệ vì điều này cho thấy là con đã khám phá ra tiến trình ngưng tự đồng hóa mình với phàm linh và nâng mình lên trên nó một cách có ý thức.

Vì sao thày lại có thể nói như vậy? Vì chắc chắn là con đã lớn lên ở một nơi có phàm linh tập thể. Có thể con có người trong gia đình hoàn toàn tự đồng hóa với nó. Có thể đa số người trong thành phố, quốc gia, nền văn hóa nơi con sống hoàn toàn tự đồng hóa với phàm linh tập thể đó. Nhưng nếu con cũng đã tự đồng hóa mình với nó thì con đã không là một người tâm linh, con đã không thể mở quyển sách này và không thể đi theo con đường tâm linh. 

Do đó, điều thày muốn nói là con đã bắt đầu tiến trình này, nhưng khi con có ý thức về nó, thì con có thể gia tốc hơn rất nhiều. Và lẽ đương nhiên đây chính là mục đích của thày khi thày cho ra mắt quyển sách này.

Dù thày có nói là con không bị phàm linh tập thể trong khu vực con sống hoàn toàn khống chế, nhưng con không nên hiểu là con không bị ảnh hưởng bởi bất cứ phàm linh nào. Trái lại, con nên cẩn thận nhận ra một khác biệt. Vì con là một người tâm linh, con không bị các phàm linh tập thể thông thường trên trái đất không chế. Con không hoàn toàn tự đồng hóa mình với phàm linh tập thể chế ngự nền văn hóa nơi con lớn lên.

Tuy nhiên, có những phàm linh tập thể khác không dễ nhận diện qua các đặc tính bề ngoài như chủng tộc, tôn giáo, nhóm sắc tộc, quốc gia, phái tính vân vân. Những phàm linh này đã tìm được cách lẩn trốn hầu hết mọi người vì họ không nhận ra chúng là phàm linh. Thày đã mô tả một trong những phàm linh này, đó là phàm linh rất hung hãn muốn chứng minh người khác sai và mình đúng. Nhưng có nhiều phàm linh tương tự. Người ta không nhận ra chúng vì chúng không liên kết với đặc tính vật lý, nhưng với những đặc tính vi tế hơn trên mặt tình cảm và lý trí mà hầu hết mọi người không nhận ra vào lúc này.

Tuy nhiên, như một người tâm linh, con có thể đã bị ảnh hưởng bởi một hay nhiều phàm linh loại này. Sự thực là nhiều người đã bị ảnh hưởng – hay bị ảnh hưởng nhiều hơn – bởi các phàm linh đó khi họ tham gia những nhóm tâm linh. Vì đúng thực là có nhiều nhóm tâm linh, tôn giáo hay Thời đại Mới đang hoạt động hiện nay bị dính liền với một loại phàm linh tập thể. Do đó rất có thể là có nhiều người đã bị trói buộc nhiều hơn với một phàm linh tập thể khi họ theo học một giáo lý tâm linh hay tham gia một tổ chức tâm linh.

Tuy nhiên, ngoài các phàm linh tập thể, lẽ đương nhiên là cũng có những phàm linh cá biệt mà con đã tạo ra. Và tuy con có thể đã thăng vượt một số phàm linh này, nhưng dĩ nhiên là vẫn còn các phàm linh khác đang ảnh hưởng con.

Vì sao thày lại có thể nói chắc như vậy? Thày nói vậy vì con đang đầu thai trên trái đất và đang đọc quyển sách này. Nếu con không bị phàm linh nào ảnh hưởng, thì con đã thăng thiên, và thày với con đã đối mặt nói chuyện với nhau, và thày không có nhu cầu giảng con bài này.

19.8. Tự giải thoát mình khỏi phàm linh 

Con có thấy chăng là lúc nào con cũng phải đối phó với một phàm linh nào đó cho tới khi con dứt bỏ hồn ma cuối cùng và thăng thiên? Đây giản dị là thực tế của con đường tâm linh trên trái đất. Một lần nữa, không có lý do gì để con cảm thấy chán nản, sợ hãi hay xấu hổ về chuyện này. Con chấp nhận nó là như vậy, và con quyết định sẽ mài sắc khả năng nhìn thấu suốt phàm linh càng nhanh càng tốt và nhờ vậy tự giải thoát khỏi chúng.

Dĩ nhiên đây không phải là một tiến trình mà con chỉ cần được chỉ dạy là xong. Các thày là Thượng sư có nhiều cách giúp con. Các sách mà các thày sắp công bố sẽ giúp con, cũng như là các bài giảng trước của các thày. Tuy nhiên, tiến trình này có một sắc thái cá nhân, vì con phải là người thấy được nó trong tâm thức mình.

Dĩ nhiên, con có thể nghe giảng từ bên ngoài về một phàm linh chung nào đó. Con cũng có thể có – nếu con tiếp xúc trực tiếp với một vị thày tâm linh hiện sống hay với một chân sư thăng thiên bằng trực giác – một hình ảnh mô tả làm sao phàm linh đó đã khoác lên một hình tướng cá biệt trong con. Qua đó, con biết được là con đang bị một phàm linh ảnh hưởng, và con biết đặc tính của phàm linh đó. Nhưng đây chưa phải là sự xoay chuyển tâm thức khi con rút cái Ta Biết ra khỏi phàm linh. Lúc đó con thấy được phàm linh từ bên ngoài, và con thấy được nó không phải là con. Các thày có thể mô tả cho con tiến trình này, nhưng thực sự là nó không thể dạy được. Có thể nói là nó đã được cài đặt vào cái Ta Biết của con, nhưng con phải tự mình khám phá ra nó qua sự trải nghiệm. Và chỉ khi nào con trải nghiệm nó một lần đầu – một cách hoàn toàn có ý thức – thì con mới thực sự hiểu những gì thày nói.

Có thể là con đã hiểu những điều thày nói rồi, nhưng cũng có thể con chưa hiểu. Nếu con chưa hiểu thì con không nên chán nản. Con cứ tiếp tục suy ngẫm đề tài này và dùng các dụng cụ mà các thày đã công bố và sẽ tiếp tục công bố, như vậy con càng lúc càng tiến gần chỗ con giảm thiểu lực hút từ tính (magnetic pull) của phàm linh đó. Lúc đó, cái Ta Biết sẽ tự rút nó ra khỏi phàm linh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và tưởng như tự phát.

Các con có thấy điều thày nói chăng? Sự việc cái Ta Biết chuyển động không ngừng và nhìn cuộc sống một cách có ý thức dưới nhiều góc độ khác nhau là điều tự nhiên. Đó là lý do vì sao con đã đi tìm con đường tâm linh. Đó là lý do vì sao con đã tìm ra quyển sách này. Đó là vì cái Ta Biết lúc nào cũng đi tìm một cái gì khác – một cái gì mới – dù nó không biết nó tìm cái gì.

Đây là một điều tự nhiên vì, như các thày đã giảng, cái Ta Biết là khía cạnh TA SẼ LÀ của Hiện diện TA LÀ, nó là khía cạnh nói rằng: “Ta sẽ là điều này”. Nhưng một khi nó đã trải nhiệm điều này là thế nào, thì nó sẽ nói: “Ta sẽ là điều kia”, và nó sẽ dời qua cái gì khác để trải nghiệm cái kia đó. Đây là lý do vì sao chuyện tự nhiên là con tự đồng hóa với một phàm linh nào đó và trải nghiệm cuộc sống xuyên qua phin lọc nhận thức của phàm linh đó trong một thời gian. Nhưng chuyện tự nhiên khác là con không ở lại với phàm linh đó nhưng xoay chuyển sang một tầm nhìn khác.

19.9. Bắt phàm linh phải lộ diện 

Chỉ khi nào phàm linh thu được đủ động lượng (momentum) thì nó mới có thể tạo một lực hút từ tính trên sự chú ý của con để ép con chú tâm xuyên qua nó trong một thời gian. Đó là cách duy nhất nó có thể làm để giam con ở tầng đó trong một thời gian. Đó là lý do vì sao con thấy một phàm linh hung hãn sẽ tìm cách giữ con ở lại tầng đó một cách hung hãn. Khi con đã bắt đầu nhận ra điều này, con sẽ thực sự cảm nhận được lực hung hãn đó. Thày đoán là đa số các con, là người đang đọc quyển sách này, đã cảm thấy điều này một số lần trong đời mình.

Các con hãy nhìn lại quá khứ và sẽ dễ dàng nhận ra những lúc con cảm thấy có cái gì đang kéo con hay đẩy con về một hướng nào đó. Cái đó đang tìm cách ép con hay thuyết phục con làm điều gì mà con cảm thấy không phải – một điều mà con thực sự không cảm thấy là mình. Con sẽ thấy là con đã bị lực này ảnh hưởng con suốt cuộc đời, và con đã nhận ra nó. Vậy thì con chỉ giản dị có ý thức hơn về nó, và mỗi khi con cảm thấy sự hung hãn đó thì con biết là có một phàm linh đang ảnh hưởng con.

Nhưng thay vì con làm những chuyện mà con đã làm cho tới lúc này, tức là chạy xa khỏi nó, kháng cự lại nó hay ngay cả đánh nhau với nó, thì nay thày muốn con làm một chuyện khác. Thày muốn con chỉ giản dị nói với chính mình: “À, đây là một phàm linh đang lẩn trốn tôi. Tôi sẽ bắt nó phải lộ diện để tôi có thể thấy nó và như vậy tôi ngưng không tự đồng hóa mình với nó, để nó không còn quyền lực trên tôi nữa. Tôi sẽ dùng những dụng cụ mà Đại thượng sư và bảy vị Thượng sư đã cho tôi, để tôi có thể lôi những phàm linh đó ra khỏi nơi ẩn náu, và tôi có thể thấy chúng không phải là tôi và nhờ vậy tôi tự giải thoát mình khỏi ảnh hưởng của chúng.”

Đây là tiềm năng mà con có được khi con thực sự hội nhập các bài giảng của thày trong quyển sách này và áp dụng nó cùng với giáo lý mà con sẽ nhận được từ bảy vị Thượng sư trong những quyển sách tới. Điều thày muốn cho con ở đây là một khai thị tổng quát, và thày cũng sẽ cho con một dụng cụ tổng quát mà con có thể dùng khi con đi trên con đường từ Tia thứ Nhất qua hết bảy tia sáng cho đến khi con tới tầng tâm thức 96. Con thực sự cũng có thể dùng khai thị và dụng cụ này quá tầng 96.

19.10. Phàm linh và tự ngã

Bây giờ, trước khi thày chấm dứt bài giảng này thì có một chủ đề mà thày muốn bình luận ngắn. Khi con đọc quyển sách này, thì trong tâm con có thể dấy lên một câu hỏi: Những phàm linh mà thày nói ở đây có phải chăng chính là tự ngã (ego)? Phàm linh và tự ngã liện hệ ra sao?

Câu trả lời tùy thuộc vào tầng tâm thức của con. Ở các tầng tâm thức thấp, khi con hoàn toàn tự đồng hóa mình với một phàm linh, thì không có sự khác biệt đáng kể nào giữa tự ngã và phàm linh chủ yếu đang khống chế con. Nếu xét trên mặt thực tiễn thì chúng là một.

Tuy nhiên, khi con thăng vượt một phàm linh nào đó, thì con bỏ phàm linh đó lại. Khi năng lượng đã bị phàm linh đó tha hóa được chuyển hóa, và khi khuôn đúc tư tưởng đã bị con phá tan, thì phàm linh đó không còn nữa. Nó thực sự là đã chết. Nhưng sự sai lầm là khi con nghĩ bởi vì con đã vượt qua một phàm linh nào đó và con đã giải thoát mình khỏi phàm linh đó, thì giờ đây con được giải thoát khỏi tự ngã. Vì tự ngã không phải là phàm linh; nó hơn phàm linh.

Điều mà thày cố giảng trong quyển sách này là khi con đi trên con đường tâm linh về hướng tầng tâm thức 144, thì sẽ có một phàm linh ở mỗi tầng. Có nghĩa là khi con thắng được một phàm linh ở tầng nào đó, con sẽ chuyển lên nhìn cuộc sống xuyên qua phàm linh ở tầng kế tiếp. Thách đố lúc đó là con có thấy nhu cầu giải thoát mình khỏi phàm linh đó luôn không? Hay con lại bắt đầu quy trình củng cố phàm linh đó qua sự chú ý của con?

Nhưng dù sao chăng nữa thì cũng có một phàm linh, và điều này có nghĩa là con sẽ không hoàn toàn giải phóng khỏi phàm linh cho tới khi con tới tầng 144, đúng hơn là khi con vượt thăng tầng đó. Lý do là để con có thể dính liền với một thân thể thì con cần một loại phàm linh có khả năng hội nhập với thân thể vật lý.

Con có thể đang cảm thấy điều thày muốn giảng ở đây hơi bí ẩn hay trừu tượng. Nhưng con có thể thấy được là có nhiều phàm linh và khi con thăng vượt một phàm linh thì phàm linh đó chết đi. Nhưng con vẫn chưa là một sinh thể thăng thiên, có nghĩa là con vẫn còn tự ngã. Ta có thể định nghĩa tự ngã là cái giữ con hiện thân và giữ con không đi vào trạng thái thăng thiên.

19.11 Các tầng của tự ngã

Bây giờ, có nhiều cách để định nghĩa tự ngã, nhưng ở đây thày không muốn bàn nhiều về từ ngữ và định nghĩa. Điều thày muốn nói là có nhiều tầng của tự ngã. Cái được nhiều người gọi là tự ngã – có nhiều thày tâm linh và tâm lý gia cũng coi đây là tự ngã – là cái mà thày gọi là tự ngã thấp, tức là tự ngã ở dưới tầng 48, tự ngã đó hung hãn và muốn kiểm soát người khác. Nhưng cũng có một tự ngã ở giữa tầng 48 và 96, và tự ngã đó chú tâm vào việc nâng nó và con lên như một sinh thể cá biệt. Sau đó cũng có tự ngã ở giữa tầng 96 và 144, tự ngã này chú tâm vào việc phụng sự người khác, nâng cao tổng thể, nhưng nó vẫn chưa làm các chuyện này hoàn toàn với sự nhận biết của một chân sư thăng thiên.

Con có thể khó nhận ra điều này. Nhiều người tâm linh đã nhận ra được tự ngã thấp, là tự ngã hung hãn, và nghĩ rằng khi họ không còn những khuynh hướng đó nữa thì họ đã giải thoát khỏi tự ngã. Cũng có người đã tới điểm nhận ra tự ngã cá biệt, và họ nghĩ rằng là khi họ vượt lên trên tự ngã này, thì họ đã giải thoát khỏi tự ngã và đã giác ngộ.

Nhưng những đệ tử có minh triết thực sự thì nhận ra là ta chưa hoàn toàn giải thoát khỏi tự ngã cho tới khi ta thăng thiên, vì cần có cái gì buộc ta lại cõi vật lý và thân thể vật lý. Nói cách khác, khi con không còn tự ngã, thì con không thể duy trì mình trong một thân thể vật lý; con trở thành một chân sư thăng thiên.

Thày không muốn đi sâu hơn vào đề tài này, vì các thày sẽ có những bài giảng khi thời gian và chu kỳ thuận tiện. Nhưng thày muốn con lấy ra được một điểm này: thay vì con nhìn cuộc sống hay con đường tâm linh như một tiến trình có một mức đến tối hậu trên trái đất – con có thể gọi đây là giác ngộ hay tên gì khác – thì con chuyển sang nhìn con đường tâm linh như một tiến trình liên tục.

Con đường tâm linh quả thực có một mục đích, mà chúng ta đã định nghĩa là điểm thăng thiên, nhìn từ tầm nhìn chưa thăng thiên. Nhưng khi con chưa bước vào cõi thăng thiên thì con theo một tiến trình trong đó con cần tự vượt thăng không ngừng. Có nghĩa là con thăng vượt một phàm linh nào đó và chiến thắng tầng tự ngã ở đó.

Do đó, nếu con coi là con chưa thoát khỏi tự ngã cho tới khi thăng thiên, thì điều này sẽ giúp con trên con đường tu. Đó là cách duy nhất để con không bị mắc bẫy những khía cạnh vi tế của tự ngã tương ứng với những tầng tâm thức cao. Các thày thực sự mong muốn các đệ tử đã nhìn nhận pháp của các thày tránh được tình trạng đã xảy ra cho một số người tâm linh, kể cả những người đã tự cho mình là đạo sư tâm linh. Vì họ đã lên tới một tầng tâm thức cao trong số 144 tầng tâm thức, nhưng họ bị ngưng ở tầng đó vì họ tưởng là họ đã đạt được trạng thái tối hậu, nơi mà họ không còn cần tự thăng vượt nữa.

Các con yêu dấu, lúc nào cũng có nhu cầu tự thăng vượt, vì tự thăng vượt là sự sống. Tự thăng vượt là Thánh linh. Và TA LÀ sự sống. TA LÀ Thánh Linh. TA LÀ Đại thượng sư.

19.12. Một dụng cụ để đối phó với phàm linh

Dụng cụ tâm linh mà thày cung cấp trong quyển sách này tương đối giản dị. Con có thể dùng nó như một lời cầu nguyện đơn giản, mà con có thể nói thầm hay nói ra tiếng. Con có thể dùng từ ngữ của riêng con hay dùng những câu sau đây:

Ôi Đại thượng sư, xin thày chỉ cho con thấy phàm linh đang kềm giữ con ngay lúc này và quyết định nào của con đã tạo ra nó.

Ôi Đại thiên thần Michael, xin thày trói chặt phàm linh này, để nó không ảnh hưởng con hay bất cứ phần nào của sự sống.

Hiện diện TA LÀ hùng mạnh, xin phá tan khuôn đúc tư tưởng đằng sau phàm linh này.

Ôi Mẹ Mary, xin giúp con hoàn toàn xuôi theo Dòng sông sự Sống.