Mọi thứ đều là khái niệm cho tới khi nó trở thành trải nghiệm

Hỏi: Câu trả lời hôm 16/11/2010 của thày Giê-su, hay hình như của ông Kim Michaels, có liệt ra 19 khái niệm. Thày mô tả các bầu cõi và cái Ta Biết như là những khái niệm. Điều này khiến con bị bối rối.

Những lời dạy trước đây nhắm vào việc thay đổi khung tham chiếu về mặt trí thức, và quan trọng hơn cả, về mặt nội tâm tâm linh. Ngôn từ được sử dụng càng ngày càng ít đi để làm điểm đo, hầu tập trung vào cái TA LÀ bên trong.

Như Shakespeare có nói “Cuộc sống là một sân khấu.” Cuộc sống trong thế giới vật chất chẳng phải là một khái niệm về các bầu cõi cá nhân lẫn tâm linh hay sao, trong khi cái Ta Biết là sự thật và cội nguồn của Duy nhất? Phải chăng thày đang nói rằng bầu cõi của Đấng Sáng tạo của chúng ta là một khái niệm về tạo vật của ngài?

Cho đến nay, con đã học được từ thày rằng cái ta đích thực của con nằm trong cái Ta Biết. Nếu cái Ta Biết là một khái niệm nằm trong bầu cõi, thì ái chà! Xin thày nói rõ cho con và mọi người rằng chúng con là nhiều hơn một khái niệm về một sinh thể tự quyết.  


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels, ngày 1/12/2010.

Mọi thứ đều là khái niệm cho tới khi nó trở thành trải nghiệm. Con liên hệ với một vật nào đó bằng cách trước tiên cho phép nó đi vào tâm vỏ ngoài, hay tâm ý thức của con, như một khái niệm.

Khái niệm là một ý tưởng mà con giữ trong tâm. Ý tưởng đó có liên hệ tới một vật mà con chưa nhìn thấy, nhưng ý tưởng và vật không là cùng một thứ.

Chẳng hạn, nếu con cầm một tờ quảng cáo du lịch về một địa điểm nghỉ mát ở nước ngoài, cái mà con nhận được từ tờ quảng cáo là một khái niệm về địa điểm du lịch. Khái niệm có thể khởi lên trong con ý muốn đi du lịch ở đó, nhưng chỉ khi nào con bước chân đến đó thì khái niệm mới được thay thế bằng trải nghiệm trực tiếp.

Chúng tôi các chân sư thăng thiên trải nghiệm tất cả mọi thứ mà chúng tôi đã nói với con về cõi thăng thiên, nhưng chúng tôi không thể nào cho con trải nghiệm đó. Cách duy nhất để giao tiếp với con – trong trạng thái tâm thức hiện thời của con – là cho con một số khái niệm, rồi hy vọng những khái niệm này sẽ đánh thức trong con ý muốn trải nghiệm trực tiếp.

Con có khả năng nắm được trải nghiệm trực tiếp này khi con ngộ ra là cốt lõi của bản thể con là sự nhận biết thuần khiết, có nghĩa là con có khả năng tự phóng chiếu mình vào cõi tâm linh – y như con đã tự phóng chiếu vào thân xác cùng kinh nghiệm sống hiện thời của con.

Chúng tôi đã giảng dạy về Hiện diện TA LÀ từ thập niên 1930, nhưng tất cả những gì chúng tôi đã trao cho mọi người đều là khái niệm. Một số học trò đã dùng các khái niệm đó để tạo ra một “lối mòn” trong tâm họ, và sau đó cái Ta Biết đã đi theo lối mòn đó cho tới khi nó trải nghiệm được sự hợp nhất với Hiện diện.

Một số học trò khác đã không sẵn lòng làm chuyện đó, cho nên đối với họ, Hiện diện TA LÀ tiếp tục là một khái niệm. Nhóm thứ nhất đã liên hệ với Hiện diện TA LÀ của họ trực tiếp qua trải nghiệm. Nhóm thứ nhì không liên hệ với Hiện diện của họ mà chỉ liên hệ với một hình tư tưởng – một khái niệm – về Hiện diện mà họ đã tạo ra trong tâm.

Khi chúng tôi trao cho con người trên địa cầu bất kỳ khái niệm nào về cõi tâm linh, luôn luôn có rủi ro là họ sẽ dùng khái niệm đó để ngăn chặn trải nghiệm. Tuy nhiên, đó chỉ là bản chất của công việc mà chúng tôi phải đương đầu.

Tất cả các con đều là những sinh thể tâm linh không bị mắc kẹt hay bị quy định trong bất kỳ hình tướng nào. Thế nhưng trong cái ngay bây giờ và ngay đây, con chính “là” cái mà con nghĩ con là. Đó là vì con đã quên mất con là sự nhận biết thuần khiết, và thay vào đó, con đã tạo ra một khái niệm về con người mà con là.

Con bị kẹt trong “thế gian” này nơi con liên hệ với hầu hết mọi thứ như là khái niệm. Cho nên cách duy nhất mà chúng tôi có thể chạm được con là qua nhiều khái niệm hơn nữa – với niềm hy vọng rằng một vài khái niệm trong số đó sẽ đánh thức trong con ý muốn trải nghiệm nhiều hơn khái niệm.

Nếu con chưa trải nghiệm sự nhận biết thuần khiết thì cái Ta Biết sẽ chỉ đơn giản là thêm một khái niệm. Nhưng khi con trải nghiệm nhận biết thuần khiết, con thấy rõ cái Ta Biết chỉ là một cái tên. Theo một nghĩa nào đó, thật là vô nghĩa gán cho nhận biết thuần khiết một cái tên, vì nhận biết thuần khiết không thể được mô tả chính xác qua bất kỳ cái tên hay khái niệm nào. Nó chỉ có thể được trải nghiệm. Nhưng chừng nào con còn bị kẹt trong thế giới của khái niệm trí thức, thì…!

Về câu hỏi chót của con: “Xin thày nói rõ cho con và mọi người rằng chúng con là nhiều hơn một khái niệm về một sinh thể tự quyết.”

Con là nhiều hơn một sinh thể khái niệm, theo nghĩa là con vượt khỏi hình tướng. Tuy nhiên, con chính là người đã đè chồng một số khái niệm về con người của con lên trên sự nhận biết thuần khiết mà Hiện diện TA LÀ của con đã gửi vào vũ trụ vật chất như phần nối dài của nó. Cho nên con cũng là người duy nhất có khả năng gỡ con ra khỏi cái hình ảnh đó về bản thân, bằng cách con tái trải nghiệm nhận biết thuần khiết. Chừng nào con chưa tái nối kết với nhận biết thuần khiết thì trên thực tế, con không là gì hơn một sinh thể khái niệm.

Nếu con liên hệ với ý niệm bản sắc của con ở mức khái niệm, con sẽ chỉ đơn giản tạo ra thêm một khái niệm. Đó là tại sao chúng tôi đã trao cho con “khái niệm” rằng cái Ta Biết là sự nhận biết thuần khiết và do đó nó không thể bị giam hãm trong bất kỳ khái niệm nào.

Con thấy đó, sau khi chúng tôi bắt đầu ban truyền giáo lý về tự ngã, điều rõ ràng là nhiều học trò đã tìm cách khắc phục tự ngã của mình ở mức khái niệm. Nhưng như con thấy, tự ngã cũng chỉ là một khái niệm. Cho nên khi tìm cách loại bỏ khái niệm tự ngã bằng cách tạo ra một khái niệm khác – tâm linh hơn, hay ho hơn – con sẽ chỉ khiến cho tự ngã biến thái sang một hình dạng khác.

Đó là tại sao nhiều người đã đi trên đường tu tâm linh nhiều chục năm trời mà không đến gần hơn với trạng thái vô ngã. Đơn giản là họ đã tạo ra một tự ngã mới rất tài tình hiện ra như người tốt lành hay tâm linh. Những người như vậy cho rằng tự ngã này tâm linh đến độ nó chắc chắn sẽ được phép lên thiên đàng – nhưng họ lầm lẫn hoàn toàn. Ta đã có mô tả sự thể này trong câu chuyện ngụ ngôn về tiệc cưới.

Cho nên cách duy nhất để vượt qua tự ngã là tìm được một khung tham chiếu vượt khỏi thế giới khái niệm nơi tự ngã hiện hữu. Và cách duy nhất để vượt xa hơn khái niệm là tận dụng khả năng trở về với nhận biết thuần khiết của con, là nơi mà con ngộ ra là mọi khái niệm tìm thấy trên địa cầu – tất cả mọi khái niệm cấu tạo nên tự ngã của con – chỉ là không thực.

Con cũng trải nghiệm cái TA của con – tức nhận biết thuần khiết – là thực. Nó là phần nối dài của Hiện diện TA LÀ. Và đó là điều duy nhất sẽ giúp con tháo gỡ tình trạng đồng hóa của con với tự ngã.

Thật không có cách nào khác. Và mặc dù đã mô tả nó bằng nhiều cách khác nhau, các nhà thần bí thuộc mọi thời đại đã trải nghiệm sự nhận biết thuần khiết. Họ đã sử dụng nhận biết thuần khiết để đánh thức mình khỏi giấc mộng cho rằng một sinh thể tâm linh có thể bị mắc kẹt hay bị quy định bởi hình tướng.

Nếu con đối xử với cái Ta Biết như một khái niệm khác, nó sẽ chỉ giam cầm con nhiều hơn nữa. Nếu con cho phép mình trải nhiệm nhận biết thuần khiết, đó sẽ có thể là sự thức tỉnh tối hậu.

Như luôn luôn, chúng tôi chỉ có thể cống hiến một dụng cụ rồi để yên cho mọi người tự do lựa chọn cách sử dụng như thế nào. Đó là vì sao chúng tôi không ngừng nỗ lực đưa ra những dụng cụ mới để nói lên cùng một nguyên lý dưới một hình thức khác hơn, với niềm hy vọng là mỗi cách biểu đạt mới như vậy sẽ đánh thức nhiều người hơn.