Bị ảnh hưởng bởi tâm thức chết

Bài giảng của chân sư thăng thiên Đại thượng sư qua trung gian Kim Michaels, ngày 6/12/2012.

TA LÀ Đại thượng sư. Trong bài này chúng ta hãy tìm hiểu thêm về tâm thức chết. Thầy cần con nhìn lại cuộc đời mình. Thầy cần con bắt đầu nhận ra là tâm thức chết đã ảnh hưởng con bằng nhiều cách, có khi hiển nhiên, có khi không hiển nhiên. Con có thể nghĩ – và đây là một chuyện thông thường nơi con người trên trái đất, ngay cả những người tâm linh – là tâm thức chết có tính chất thụ động. Con có thể đã tin rằng không còn gì nữa sau khi chết. Chết giống như một giấc ngủ ngàn thu, như quả thực nhiều khoa học gia duy vật đã nói.

Tuy nhiên thày có thể bảo đảm với con là tâm thức chết không phải là một lực thụ động. Nó là một lực cực kỳ hung hãn, nhưng nó thực sự có khả năng ngụy trang, cho nên hầu hết mọi người không nhận ra là họ bị nó tấn công 24 tiếng mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần, 365 ngày mỗi năm trong suốt cả đời họ. Và ngay cả trong tất cả mọi kiếp đầu thai của họ trên hành tinh này, là nơi tâm thức chết ảnh hưởng tất cả mọi thứ, đến độ rất khó tìm được một điều gì không bị nó ảnh hưởng. Do đó, dĩ nhiên là hậu quả sâu sắc và vi tế nhất của tâm thức chết là khi mọi người bị nó bao trùm trong một thời gian quá dài như vậy thì họ không còn một khung tham chiếu (frame of reference) nào cho họ biết là có một cái gì bên ngoài tâm thức chết. Và họ cũng không thấy được cái đó, không kinh nghiệm được nó trong đời sống hàng ngày của họ.

13.1. Kinh nghiệm nội tại về Thánh linh

Đây dĩ nhiên là một chức năng chủ yếu của tôn giáo, hay đúng hơn, của tâm linh. Đó là dẫn con người tới chỗ trải nghiệm trực tiếp Thánh linh (Holy Spirit) từ trong nội tâm, trải nghiệm tâm thức của sự sống, Dòng sông sự Sống. Để con người không những biết bằng trí năng là có cái gì ở ngoài tâm thức chết nhưng thực sự trải nghiệm điều đó. Chỉ khi nào con trải nghiêm có cái gì ở ngoài tâm thức chết, thì con mới thực sự có được một khung tham chiếu. Hiểu biết trí thức không thể chuyển đổi tâm thức của con; con chỉ chuyển đổi tâm thức khi con có kinh nghiệm nội tại trực tiếp là có cái gì vượt quá tâm thức chết.

Do đó, điều đáng lý xảy ra là tất cả các tôn giáo thật phải dẫn con người đi trên một con đường giúp họ tuần tự nâng cao tâm thức qua nhiều mức độ. Trên con đường đó, họ sẽ vứt bỏ một số ảo tưởng của tâm thức chết, cho tới khi rốt cuộc họ trải qua một buổi lễ hay một nghi thức và có kinh nghiệm thoát khỏi trạng thái tâm thức bình thường bị tâm thức chết ảnh hưởng rất nặng, và trải nghiệm cái gì hơn nữa.

Cái hơn nữa này, con cũng có thể nghe thấy trong giọng nói của thày, hay con “nghe” thấy giữa hai giòng chữ khi con đọc bài giảng này. Và con biết qua lời thày giảng là có cái gì hơn nữa, là thày LÀ HƠN NỮA. Con biết là thày hơn tâm thức chết, và vì thày không ở trong tâm thức chết, nên thày không bị bó buộc phài tuân theo nó. Thày hoàn toàn không có ý định tuân theo nó, và thày sẽ không tuân theo nó. Do đó, nếu con có những kỳ vọng mà con phóng chiếu lên thày và bảy vị Thượng sư, là các vị thày tâm linh, thì các thày sẽ không giúp được con, trừ phi con chịu xét lại những kỳ vọng này. Và trừ phi con chịu, như một hành động tiên quyết trong khóa học này, để cho các thày phá tan các kỳ vọng của con bằng cách không làm theo chúng, thách đố chúng, và cố ý vượt lên trên chúng. Con có thấy chăng đây là một điều cơ yếu, một điều hoàn toàn cơ yếu, trên con đường tâm linh? Con không thể tự mình thoát khỏi tâm thức chết một khi con đã bị bao trùm trong nó. Tâm con đã trở thành một hệ thống đóng. Vì tác dụng tối hậu của tâm thức chết là nó là một hệ thống đóng cắt đứt khỏi năng lực ban sự sống của Dòng sông sự Sống, của Thánh linh.

13.2. Từ tách biệt đến duy nhất

Tâm thức chết bao gồm vô số phàm linh giả, vô số phàm linh tách biệt, và chúng không thể nhìn thấy Thánh linh. Nếu chúng thấy và nhìn nhận Thánh linh, thì ngay tức khắc chúng sẽ không còn tồn tại như phàm linh tách biệt. Con yêu dấu, con có thấy điều này chăng? Con có ít nhất thoáng thấy điều này chăng? Con không thể cùng một lúc vừa tách biệt vừa hợp nhất được. Con không thể nào vừa có ổ bánh vừa ăn nó.

Đây là một bước ngoặt cơ yếu trên con đường tâm linh khi con nhận ra là nếu con muốn một cái gì hơn cái con hiện có, thì con không thể tiếp tục ở trong trạng thái tâm thức hiện tại của mình. Con không thể tiếp tục thoải mái nếu con muốn tăng triển tâm linh. Vì tâm thức chết quả thực có thể khiến con người thoải mái đến độ họ tin chắc rằng nếu họ tiếp tục làm những gì họ đang làm ngay lúc này – và tiếp tục tin những gì họ đang tin ngay lúc này, và tiếp tục đi nhà thờ mỗi chủ nhật – thì Thượng đế sẽ giản dị phải cứu rỗi họ và đưa họ lên thiên đàng.

Tuy nhiên, tâm thức chết cũng có thể, lẽ dĩ nhiên, khiến con người vô cùng bất an. Và điều này sẽ xảy ra do định luật thứ nhì của nhiệt động học, chính là vòng xoắn ốc tự củng cố qua đó mọi sự sẽ tự củng cố, cho dù đó là lực tách ra hay bên ngoài cái Duy nhất. Do đó, tâm thức chết sẽ phải trở nên càng ngày càng cực đoan cho tới khi nó khiến con càng ngày càng cảm thấy bất an.

Tuy thế, điều gì cũng có hai mặt alpha và omega, và có người sẽ thoải mái trong khi người khác sẽ trở nên vô cùng bất an. Và dĩ nhiên là những người đang thoải mái sẽ không muốn thay đổi, phải không con? Vì tại sao họ lại phải thay đổi, khi họ đang thoải mái nghĩ rằng một ngày nào đó Giê-su sẽ từ trên trời hiện xuống và cứu rỗi họ? Hoặc là một vị cứu tinh nào khác sẽ tới làm công việc của họ thay cho họ.

13.3. Một phương cách khác với vật lộn

Do đó, sau khi con người đã thoải mái trong một thời gian, thì tất nhiên là sau đó họ sẽ bắt đầu bị cuốn vào vòng xoắn hướng hạ, và vòng xoắn này sẽ gia tăng cường độ cho tới khi họ không còn chịu nổi nữa và nhận ra rằng: “Tôi không thể tiếp tục như thế này, chuyện gì đó phải thay đổi!” Sau đó, họ bắt đầu nhìn sự việc một cách thiết thực, và nói: “Tôi có thể thử kiểm soát thế giới chung quanh tôi, nhưng phải chăng là tôi đã làm chuyện này rồi và chẳng được kết quả gì, chỉ bị kẹt cứng như hiện nay. Tôi cảm thấy chẳng đi được đâu hết và cuộc đời của tôi là một sự vật lộn không ngừng, vì tôi lúc nào cũng phấn đấu chống lại cái gì đó bên trong tôi.” 

Sau đó họ tỉnh ngộ và nói: “Có phương cách nào khác vật lộn này chăng? Có lối sống nào khác việc tìm cách thay đổi một người hay một chuyện bên ngoài mình? À, quả thực là có. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi quyết định nhìn vào tấm gương và lấy cái đà ra khỏi mắt mình và thay đổi tâm thức của mình?”

Khi con tới điểm đó thì con nhận ra là con không thể thay đổi tâm thức của mình mà vẫn thoải mái và tiếp tục tin những gì con đang tin ngay lúc này.  Bất kể những niềm tin và mong đợi mà con có về cuộc đời, về tâm linh, về tăng triển tâm linh, và về các chân sư thăng thiên, con không thể tiếp tục duy trì chúng và đồng thời tiến bộ trên con đường tu. Con có hiểu điều thày đang nói chăng?

Có nhiều người đã biết đến các chân sư thăng thiên từ mấy chục năm nay, đã học giáo lý và thực hành các nghi thức. Nhưng nhiều người trong số đó chưa bước lên con đường tu thực sự vì họ vẫn quan niệm con đường tu của các chân sư thăng thiên là một con đường vỏ ngoài, tức là họ làm một số chuyện vỏ ngoài và học giáo lý vỏ ngoài nhưng không cần nhìn vào chính họ. Họ cho rằng họ không cần thực sự thay đổi tâm thức của họ. Và do đó, đây vẫn là tâm thức chết. Con có thể biết các chân sư thăng thiên, con có thể học giáo lý của các thày và thực tập các nghi thức của các thày, nhưng con vẫn ở trong tâm thức chết.

13.4. Hạt Ngọc trai Quý giá

Con có thể nghĩ mình đã đi trên con đường tu hàng mấy chục năm, nhưng con vẫn có thể ở trong tâm thức chết. Và con sẽ tiếp tục ở trong tâm thức chết cho tới khi con làm điều mà thày đã nói trong các bài giảng trước, và nhận ra rằng con đang nhìn mọi chuyện xuyên qua một phin lọc nhận thức và phin lọc nhận thức này bị ảnh hưởng bởi tâm thức chết. Và cách duy nhất để con tăng triển vượt qua mức tâm thức hiện tại của mình là con sẵn sàng để cho một vị thày tâm linh chất vấn phin lọc nhận thức đó. Vị thày này không ở trong hộp tư duy của con và cũng không ở trong tâm thức chết. 

Đây là điều mà các thày, các Thượng sư của bảy tia sáng, có thể cống hiến cho con. Các thày có thể cho con một khung tham chiếu. Các thày có thể hứa với con là các thày sẽ chất vấn một cách có hệ thống những kỳ vọng của con. Các thày sẽ chất vấn sự thoải mái của con. Các thày sẽ chất vấn tâm thức chết. Và nếu con sẵn sàng gắng chịu được chuyện này thì các thày có thể giúp con. Và nếu con không sẵn sàng gắng chịu được chuyện này, các thày sẽ không thể giúp con. Nếu con không sẵn sàng chịu đựng thì các thày sẽ không giúp được con. Lúc đó con sẽ phải đi nơi khác. Hoặc con tiếp tục ở lại chỗ cũ, và hoàn toàn tin tưởng là con đang tu đúng và một ngày nào đó – bỗng nhiên – con sẽ thăng thiên.  

Nhưng thày có thể cho con biết là có người đã trong nhiều kiếp chờ đợi giây phút bỗng nhiên đó mà vẫn chưa thăng thiên. Và do đó, lý do các thày đã thăng thiên chính là vì các thày đã ngừng không chờ đợi giây phút bỗng nhiên đó, các thày đã ngừng không đi tìm cây gậy thần và thay vào đó bắt đầu nhìn vào chính mình. Khi con sẵn sàng thì các vị thày thật trong số các chân sư thăng thiên sẽ hiện ra trong đời con dưới hình thức này hay hình thức khác – có thể bắt đầu bằng một quyển sách, hay một giáo lý vỏ ngoài – nhưng sau đó sẽ trực tiếp ở trong tim con. Lúc đó con sẽ nghe tiếng các thày, cảm nhận các thày, cảm nhận sự hiện diện của các thày, cảm nhận sự rung động của các thày.

Và khi con cảm nhận sự rung động của một vị chân sư thăng thiên là lúc con đạt được một khung tham chiếu vượt lên trên ngôn từ và vượt lên trên mọi chuyện có thể viết vào một quyển sách. Đó thực sự là một cơ hội vô giá, là Hạt Ngọc trai Quý giá, giúp con vươn lên cao hơn và hòa điệu tâm thức của mình với rung động của các thày. Và qua đó con cho phép các thày nâng con lên, để con có thể vươn lên trên tâm thức chết. 

13.5. Tâm thức chết là một lực hung hãn

Nếu con nhìn lại cuộc đời mình thì con sẽ thấy là tâm thức chết đã ảnh hưởng con bằng nhiều cách. Con hãy nhìn hình thức rõ rệt nhất là hành động vật lý bên ngoài. Khi con là một trẻ thơ, có phải chăng là con có từng bị các trẻ em khác trêu ghẹo? Có phải chăng là con có từng bị bao vây? Có phải chăng là con có từng bị trẻ em khác tìm cách dọa nạt con hay tấn công con? Đó là những thí dụ của sự hung hãn của tâm thức chết.

Lẽ dĩ nhiên con cũng có thể thấy điều này trên bình diện rộng lớn hơn. Tội ác, tỷ dụ như có ai muốn chiếm đoạt tài sản hay giết hại con, đều là biểu hiện của tâm thức chết. Trên bình diện lớn hơn nữa là các nhà cầm quyền muốn đàn áp chính dân mình hay chinh phục các nước khác. Cả nền văn hóa chiến tranh đã có mặt trên hành tinh từ rất lâu cũng vậy.  Tại sao con phải lớn lên lo sợ là có hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử do ai đó bấm nút phóng lên và bay tới tiêu diệt con và toàn thể quốc gia của con? Đó là biểu hiện của tâm thức chết. Nỗi sợ hãi chiến tranh, sợ hãi tai ương, là biểu hiện của tâm thức chết.

Do đó, con biết là suốt đời con, con đã bị tâm thức chết ảnh hưởng dưới nhiều hình thức. Nếu con lớn lên ở các nước Tây phương – là một phần tân tiến hơn, văn minh hơn, giàu có hơn của thế giới – thì có thể con không tiếp cận những biểu hiện thấp của tâm thức chết, nhưng chắc chắn là con cũng biết đến chúng. Và con biết đó là tâm thức chết vì nó hiển nhiên là một lực hung hãn. Và điều thày muốn nói với con là quả thực tâm thức chết là một lực hung hãn.

13.6. Cảm thấy mình hơn người khác

Như vậy, con sẽ thấy ở đây một điều rất giản dị. Thày đã giảng về 144 tầng tâm thức. Thày có nói là giữa tầng 48 và 96, con đi theo con Đường của Bảy Tia sáng, con Đường của Bảy bức Màn. Thày cũng có giảng là con có thể đi xuống dưới tầng 48, xuống tầng 47 và dưới hơn, bằng cách tha hóa bảy tia sáng.

Khi con nhìn vào những người đã đi vào tiến trình tha hóa này, thì con thấy ở các tầng cao nhất, ở tầng 47 hay dưới hơn, những người đó đã tha hóa Tia thứ Nhất. Ở các tầng kế tiếp con có những người đã tha hóa Tía thứ Nhất và Tia thứ Hai. Và dĩ nhiên là ở các tầng thấp nhất là những người đã tha hóa tất cả bảy tia sáng. Đó là những người đã trở nên càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng tự tin là họ đúng, càng ngày càng sẵn sàng đàn áp và kiểm soát người khác bằng nhiều cách.

Điểm tương đồng nơi những người ở dưới tầng tâm thức 48 là họ có khuynh hướng tách mình ra khỏi người khác. Họ thích tự đặt mình vào một thành phần riêng biệt, đặc biệt hơn và cao cấp hơn người khác. Con có thể thấy nhiều khía cạnh của khuynh hướng này.

Con có thể thấy điều này nơi một số phong trào chính trị, tỷ dụ những người trong Liên bang Sô viết đã lớn lên tin rằng họ hơn những người sống ở các nước không cộng sản. Con có thể thấy cùng hiện tượng với chế độ Đức Quốc xã. Con cũng có thể thấy điều này nơi nhiều tôn giáo.

Có bao nhiêu người trong số người con biết tin rằng họ hơn người khác vì họ thuộc vào tôn giáo này hay tôn giáo nọ? Hay ngay cả vì họ thuộc vào phong trào tâm linh này hay phong trào nọ, hay ngay cả vì họ biết giáo lý của chân sư thăng thiên mà không ai khác biết đến, và do đó họ hơn những ai không thuộc vào phong trào hay không biết đến giáo lý đó.

Nhưng đó chính là tâm thức chết. Đó là mức độ thấp của tâm thức chết. Đó là chỗ con nghĩ rằng con hơn người khác vì một đặc tính thế gian nào đó. Trong Dòng sông sự Sống con còn không có thì giờ để xem xét người này giỏi hơn người kia vì chuyện này hoàn toàn vô nghĩa. Con luôn luôn chú tâm thăng vượt chính mình và giúp mọi sự sống khác tự thăng vượt.

13.7. Con phải trả giá khi cho mình hơn người khác

So sánh có lợi ích gì đâu? Trong Dòng sông sự Sống không có sự so sánh. Ngay cả ý tưởng điều này tốt hơn hay xấu hơn, cao hơn hay thấp hơn, cũng không có. Làm sao có thể có được khi con biết mọi người đều là một và tất cả đều là biểu hiện của cái Một. Và con quả thực có thể thấy là khi con rơi vào tâm thức nghĩ mình hơn người khác, thì tự động con sẽ phải trả một cái giá, như với mọi thành phần khác của tâm thức chết. Bởi vì khi con đi vào tâm thức chết thì con phải trả một cái giá, con phải gánh chịu hậu quả của việc mình làm. Và cái giá con phải trả là sẽ luôn luôn có điều gì đó mà con phải bù đắp.

Vì con thấy được sự thực vi tế này: cái Ta Biết xuất phát từ bản thể của chính đấng Sáng tạo. Nó biết nó xuất phát từ cái Một, và do đó nếu nó muốn đi vào tách biệt thì nó phải biện minh và giải thích. Đây là cái giá mà con phải trả. Con lúc nào cũng phải duy trì sự biện minh này và khi con đi vào tâm thức muốn mình hơn người khác, thì lẽ dĩ nhiên ngay lập tức con sẽ cảm thấy bị đe dọa bởi những người khác mình, những người có vẻ hơn mình, xét theo một thước đo nào đó mà con đã thiết lập.

Đã có một thời nhiều người ở Hoa Kỳ coi người có nước da màu đen thấp kém hơn người da trắng trên mọi phương diện. Sau đó, khi người da đen bắt đầu tham dự các môn thể thao và chơi giỏi hơn người da trắng thì người da trắng cảm thấy bị đe dọa. Nhưng lẽ dĩ nhiên tâm thức chết lúc nào cũng tìm ra một lối thoát. Nó có thể tạo ra tiêu chuẩn mới để con có thể tiếp tục cảm thấy mình vẫn hơn người khác.

Tuy nhiên, chắc con cũng thấy điều thày muốn nói: đó là con luôn luôn cảm thấy bị đe dọa. Và con phải làm gì để tránh mối đe đọa này? Con phải khóa chặt vào lực hung hãn – đã có mặt trên trái đất từ khi các sa nhân đầu tiên xuống đây – luôn luôn tìm cách phóng chiếu ra ngoài, tìm cách kiểm soát người khác và kềm giữ họ lại bằng cách nào đó. 

Cách thấp nhất để làm việc này dĩ nhiên là dùng vũ lực, kềm tỏa người khác bằng phương tiện vật lý, như con đã thấy nơi các chính quyền độc tài từ thời đế quốc La mã cho tới sau này – và ngay cả trước đó nữa – khi họ tìm cách đàn áp con người bằng vũ lực. Tuy nhiên, những người tâm linh, đa số những người đã mở tâm ra đón nhận bài giảng này, thì đã thăng vượt nhu cầu và ham muốn đàn áp người khác bằng vũ lực.

Nhưng con có thể vẫn còn vài tàn dư của tâm thức đó. Thí dụ, vẫn có người tin rằng cần phải duy trì một quân đội mạnh, như nhiều người dân Hoa Kỳ có khuynh hướng tâm linh nhưng lại tin rằng Hoa Kỳ cần duy trì một quân đội vượt trội đủ sức đi tới bất cứ đâu trên thế giới và chiến đấu cho bất kỳ ý tưởng nào được đề cao. Nhưng con yêu dấu, những điều này cần phải bỏ đi khi con tiến gần hơn tới cái Một. Đúng thực là trên Thiên đường không có quân đội, bất kể những gì đã được ghi trong kinh Khải huyền hay các kinh sách khác cho rằng có một lực hung hãn trên đó. Trên đó chỉ có, như Đại thiên thần Michael đã nói, sự bất di dịch của những người đứng trên Tảng đá của Ki-tô và không thể bị tâm thức phản-Ki-tô lay chuyển.

13.8. Tùng phục tâm thức chết

Điều thày muốn nói là như sau. Các con là những người đã mở tâm ra chịu nghe bài giảng này thì không còn muốn đàn áp hay kiểm soát người khác bằng vũ lực. Các con đã tự nâng mình lên trên nhu cầu dùng vũ lực như là một cái gì chính đáng, ít nhất trên phương diện cá nhân. Tuy nhiên con vẫn có thể còn sót lại một tàn dư tiêu biểu của khía cạnh thấp hơn của tâm thức chết, đó là mong muốn chứng minh người khác sai, muốn chứng minh một số ý kiến sai, muốn thấy người khác bị hạ nhục, vạch trần, hạ bệ hay bị phán xét.

Tâm thức chết là một lực rất, rất hung hãn, và thày muốn con nhìn lại đời mình và nhận ra là ngoài những lực vật lý trực tiếp, thấy rõ, con đã tiếp cận một lực hung hãn vi tế hơn ngay khi con nhập vào tử cung của mẹ con, đã ảnh hưởng xúc cảm và tư tưởng của con. Đó là một phóng chiếu liên tục lên thể tình cảm của con, tìm cách khuấy động và kích động con rơi vào những cảm xúc thấp dựa trên sợ hãi chứ không dựa trên tình thương.

Và cao hơn nữa là một phóng chiếu liên tục lên thể lý trí của con, khiến con rơi vào những suy nghĩ, những khuôn nếp suy nghĩ tạo thành các vòng khép kín khiến tâm của con chạy loanh quanh vì con lúc nào cũng phóng chiếu là sự thay đổi cần phải xảy ra ở ngoài kia, những người khác là người cần thay đổi, ngõ hầu mục tiêu cao cả của con, bất kể con định nghĩa nó thế nào, được hoàn thành.

Đó chính là điều mà thày cần con bắt đầu nhận ra, là con đã tiếp cận lực này trong nhiều nhiều kiếp trên hành tinh này. Con yêu dấu, nó đã tấn công con không ngừng nghỉ. Trong suốt tất cả các kiếp đầu thai của con, nó đã đập vào con, đập vào các luân xa của con, đập vào tiềm thức của con. Cho tới khi, như trường hợp của tất cả chúng ta đã đầu thai vào hành tinh này, con chịu tùng phục nó, con chịu thua, và nói: “Thôi được rồi, tôi chịu đầu hàng để tôi có được chút yên ổn cho phần còn lại của kiếp sống này.” 

Con có nghĩ là các thày là chân sư thăng thiên đã không chịu ảnh hưởng của lực này và đã không tùng phục nó vào lúc nào đó? Con để ý thấy là có một số chân sư đã có những kiếp đầu thai như những nhân vật lịch sử nổi danh và có thể được coi là người xuất sắc hơn người thường. Nhưng con cũng để ý thấy là dù các thày đã có một số kiếp đầu thai như vậy nhưng cũng đã có – nếu con nhìn dòng thời gian một cách đường thẳng và lô-gíc – những lúc đầu thai không nổi danh chút nào.

Nhưng điều đó không có nghĩa là các thày đã không đầu thai. Tất cả các thày đã có rất nhiều kiếp đầu thai như những người hay được coi là bình thường, không có gì đặc biệt. Và thày có thể nói chắc với con là tất cả các thày, trong các kiếp sống đó, đã có lúc phải chịu tùng phục tâm thức chết và lực hung hãn đó. Thày nói điều này vì thày muốn con hiểu là các thày đã trải qua những gì con đã trải qua. Các thày đều hiểu rõ là lực này hung hãn như thế nào, và các thày biết rất khó không tùng phục nó. Thày muốn con hiểu điều này vì thày muốn con nhận ra là các thày hoàn toàn không phê phán hay lên án con.

13.9. Giác ngộ mà không cảm thấy tội lỗi

Các thày hiểu là ở chỗ này lúc nào cũng có một nguy cơ, một nguy cơ cho người thày tâm linh. Cho tới lúc này, con có thể đã sống cả cuộc đời mà không nhận ra các vấn đề mà thày đang nêu ra. Do đó, chuyện gì sẽ xảy ra khi thày nêu lên là con có trong tâm thức con một thành phần của tâm thức chết? Con có thể nhìn vào gương và thấy: “Ồ, tôi đã ở trong tâm thức này, tôi đã bị tâm thức này ảnh hưởng”. Con cũng có thể thấy là con đã cho phép mình trở nên một biểu hiện của tâm thức đó, làm cho người khác một số điều mà họ đã làm cho mình. 

Do đó, điều lúc nào cũng xảy ra là: có một số đệ tử tâm linh thấy ra điều này nhưng ngay tức khắc phủ nhận nó. Và điều này sẽ cản trở sự tiến bộ của họ. Có một số khác chịu nhìn vào những khuyết điểm của mình, nhưng lại quá sốt sắng khiến họ tự lên án mình và cảm thấy tội lỗi. Điều này cũng sẽ cản trở sự tiến bộ của họ.

Con có thấy điều thày muốn nói chăng? Tâm thức chết tìm cách tạo ra thế kẹt cứng khiến các thày, là các vị thày tâm linh chân chính, không thể nâng con lên được. Khi các thày giúp con nhận ra tâm thức chết, thì tâm thức chết sẽ dùng điều đó để kềm con lại trên con đường tu, để hạ thấp con xuống, hay dụ dỗ con phủ nhận, để rồi con không thực sự vượt lên trên tâm thức chết được.

Và đây dĩ nhiên không phải là điều mà thày và các Thượng sư mong muốn. Các thày muốn con nhìn nhận một cách công khai, tự do và có ý thức là có tâm thức chết trên hành tinh này. Nhưng các thày không muốn con phủ nhận nó hay cảm thấy tội lỗi, vì điều đó sẽ cản trở sự tiến bộ của con. Vì quả thực cả hai thái độ phủ nhận lẫn cảm thấy tội lỗi đều là biểu hiện của tâm thức chết. Con không thể vượt qua tâm thức chết bằng cách dùng tâm thức chết. Thày hy vọng là điều này đã hiển nhiên cho những ai đã mở tâm đón nhận các bài giảng này của thày.

Vậy con đừng có thái độ phủ nhận. Con cũng đừng cảm thấy tội lỗi và lên án mình. Con không tệ hơn bất cứ ai khác đã từng đầu thai trên hành tinh này. Hành tinh này là một hành tinh đen tối nơi tâm thức chết rất mạnh. Và điều giản dị là không thể đầu thai trên hành tinh này mà không tùng phục hay thỏa hiệp với tâm thức chết một cách nào đó. Chưa từng có ai đầu thai ở đây mà không bị ảnh hưởng bởi tâm thức chết. Con có thể nghĩ, tùy theo truyền thống tôn giáo của con, là Giê-su, Phật hay Krishna không tùng phục tâm thức chết. Nhưng thày nói con, ba vị này đều đã từng có những tiền kiếp trong đó họ tùng phục tâm thức chết. 

13.10. Vượt lên trên tâm thức chết

Con có hiểu chăng là con giản dị không thể nào đầu thai ở đây mà không tùng phục tâm thức chết một cách nào đó, vì nếu không thì dòng sống của con, cái Ta Biết của con, không thể nhập vào một thân thể vật lý trên một hành tinh như trái đất này? Điều này không thể xảy ra được.

Vậy điều thày nói ở đây là: con hãy quên đi sự kiện là con đã vào tâm thức chết. Con đừng cảm thấy tội lỗi. Con đừng phủ nhận điều đó. Nó không quan trọng. Đó là một sự kiện. Con không thể nào nhảy vào biển mà không bị ướt. Con đừng vì thế mà cảm thấy tội lỗi. Con đừng bơi trong biển và nói: “Tôi không bị ướt, tôi không bị ướt!” Con hãy chấp nhận sự kiện con đã chịu tùng phục tâm thức chết và mọi người đều đã làm như thế, nhưng bây giờ đã đến lúc con quay lại và nói:

“Con đồng ý rồi, con thấy rồi, con chấp nhận rồi, bây giờ làm sao con vượt qua nó? Đại thượng sư, bảy vị Thượng sư, các thày hãy chỉ đường cho con. Con sẵn sàng vươn lên trên tâm thức chết. Con nhận ra rằng ngay bây giờ con không thấy được con đã bị tâm thức chết ảnh hưởng như thế nào. Con muốn thày dạy con. Con muốn thày chỉ cho con thấy. Con muốn lên cao hơn. Và con sẵn sàng nhìn vào chính mình và nhìn vào những kỳ vọng, những hình tư tưởng và phin lọc nhận thức của con. Và con sẵn sàng để thày chất vấn chúng. Có thể là con chưa đủ sức để thày chất vấn chúng cùng một lúc, nhưng con sẵn sàng để thày chất vấn từng mảnh một, để con có thể dần dần lên cao hơn trong khi vẫn giữ được sự liên tục của ý niệm mình là ai.”

Con yêu dấu, con đang đọc hay nghe bài giảng của thày. Con đang trải nghiệm bài giảng của thày xuyên qua phin lọc nhận thức mà con đang có ngay bây giờ. Thày biết điều này. Thày thấy điều này. Thày không ở trong phin lọc nhận thức của con. Thày không có một phin lọc nhận thức dựa trên tâm thức chết. Đó là lý do vì sao thày là một chân sư thăng thiên.

Do đó, thày thấy rất rõ những khó khăn mà con phải đương đầu. Thày không chờ đợi con tỉnh giác và đập tan phin lọc nhận thức trong một khoảnh khắc. Bởi vì tất cả chúng ta, khi còn đang đầu thai, đã tạo nên một cái ta cho chúng ta, không những một ý niệm bản sắc mà còn một ý niệm liên tục. Do đó, nếu con đột nhiên rũ bỏ ý niệm bản ngã đó, con sẽ bị khủng hoảng trầm trọng vì không biết mình là ai nữa, và sẽ gần như chắc chắn phải vào bệnh viện tâm thần vì con không còn biết sinh hoạt trong đời nữa. Và lẽ dĩ nhiên các thày không muốn thấy đệ tử phải vào bệnh viện tâm thần, hay quyết định rút lui khỏi thế gian vì không còn khả năng sinh hoạt trong đời.

13.11. Tâm linh trong Thời đại Bảo bình 

Con thấy chăng, các chân sư thăng thiên không khuyến khích các đệ tử rút lui khỏi thế gian, rút lui khỏi đời sống năng động. Các thày khuyến khích các con vừa đi trên con đường tâm linh vừa gia nhập cuộc sống trên hành tinh này. Các thày muốn con chứng minh lối sống này, vì đây là đặc tính tâm linh của Thời đại Hoàng kim của Saint Germain. Trong Thời đại Song ngư, một mẫu đồ khả thi là có một số người rút lui khỏi thế gian, sống ẩn tu trong hoang vu như Giê-su đã làm, hay trong hang động Hi Mã Lạp Sơn, và chú tâm trở về nội tâm và thiền quán về Thượng đế, vì như vậy họ có thể giữ cán cân tâm linh cho đa số. Nhưng mẫu đồ tu này không còn áp dụng trong Thời đại Bảo bình. Thời đại Bảo bình là thời đại của Thánh linh, và Thánh linh tuôn chảy xuyên qua nhiều người. Đây cũng là thời đại của cộng đồng trong đó con tham gia vào đời sống.

Và khi các con nghe nói là thời Hoàng kim là thời đại của cộng đồng thì con đừng hiểu lầm. Các thày không nói tới việc tạo dựng một tôn giáo mới sẽ là tôn giáo uy thế nhất trong Thời Hoàng kim. Đây không phải là viễn quan của các chân sư thăng thiên, vì các con đã thấy là trong Thời đại Song ngư đã có các tôn giáo giành độc quyền: “Chúng tôi là tôn giáo chân chính duy nhất. Chúng tôi là tôn giáo duy nhất có thể đưa quý vị lên Thiên đàng”. Do đó, họ tìm cách kéo mọi người vào tôn giáo của họ, và họ tìm cách mô tả tất cả các tôn giáo khác là giả. Các con có thấy chăng đó chỉ là một biểu hiện của tâm thức chết mà thày đã nói tới, nó muốn con cảm thấy mình hơn người khác? Đây không phải là mẫu đồ của Thời đại Bảo bình. 

Cộng đồng có nghĩa là tụ họp trong tình thần hợp nhất. Làm sao con có thể hòa hợp trong hợp nhất khi con muốn đứng riêng ra? Con có thể nghĩ là mình đang hòa hợp với một nhóm nhỏ. Nhưng cái giá con phải trả là con sẽ tách mình rất xa khỏi người khác. Và thày có thể nói một cách chắc chắn tuyệt đối là trong những tôn giáo hay phong trào tâm linh có tâm thức này – tự cho mình là tôn giáo chân chính duy nhất và do đó hơn tất cả các tôn giáo khác – ngay cả tín đồ của họ cũng không thể hòa hợp được. Làm sao họ có thể hòa hợp khi văn hóa cơ bản của phong trào dựa trên sự chia rẽ? Làm sao con có thể làm vậy được?

Con cũng có thể, nếu con xem xét một cách trung thực, nhìn vào các phong trào chân sư thăng thiên và đệ tử chân sư thăng thiên và thấy là các đệ tử đã không hòa hợp được. Đó chính là vì tổ chức hay văn hóa, giống như biết bao nhiêu tôn giáo và phong trào tâm linh khác, đã dựa trên tinh thần tách mình ra khỏi người khác. Vì vậy điều các thày mong muốn trong Thời đại Bảo bình là các đệ tử hòa hợp trong hợp nhất với cộng đồng rộng của toàn thể nhân loại bằng cách đóng vai trò tích cực trong xã hội, đồng thời chứng minh tính chất tâm linh của mình.

13.12. Tách ra khỏi tâm thức chết

Do đó, con có thấy chăng đây lại là một thách đố tinh vi của tâm thức chết? Thày cần các con nhận ra là mình đã tiếp cận tâm thức chết. Thày cần các con quyết định là con muốn tách ra khỏi tâm thức chết. Trong tiến trình này, con sẽ trải qua một giai đoạn con phải tách mình ra khỏi những người đang ở trong tâm thức đại chúng. Khi đi qua tiến trình này, con sẽ phải trải qua một giai đoạn mà con phải tách mình ra khỏi tất cả những người đang ở trong tâm thức đại chúng. Giống như câu của Thánh kinh: “Tách riêng ra và trở thành một nhóm người tách biệt và được chọn lựa, đã chọn Thượng đế”. Bởi vì các con đã chọn vươn lên một lý tưởng cao hơn những gì người trong tâm thức đại chúng có thể thấy.

Do đó, con cần tách riêng ra để có thể lên cao hơn. Nhưng thày muốn con biết ngay từ khởi đầu là mục đích tối hậu không phải là con tiếp tục tách mình riêng ra. Nhưng con sẽ tới một điểm khi con đã tách mình đủ ra khỏi tâm thức chết và không còn bị nó kéo xuống hay làm mù quáng. Đó là lúc con không còn ở trong hang núi nữa mà bước ra ngoài xã hội, tích tực tham gia vào xã hội và thể hiện tâm thức sống. Và có thể con đã tới chỗ con có thể sống một đời sống tích cực mà vẫn biểu lộ được tâm linh của mình.

Cái mà thày đề nghị giản dị là giúp con tự giải thoát thêm khỏi tâm thức chết để con có thể biểu lộ tâm linh của mình rõ hơn nữa. Với những ai chưa tới chỗ này thì thày đề nghị con tách ra, đứng qua một bên; không phải là tự xé banh mình ra – tuy rằng tự ngã của con sẽ cảm thấy nó đang bị xé banh ra, đang bị phá vỡ ra từng mảnh. Bởi vì các thày là thày tâm linh có thể làm gì được khi tự ngã tin rằng nó biết tất cả và nó nắm tất cả trong tầm kiểm soát của nó dựa trên hệ thống niềm tin này hay hệ thống niềm tin nọ? Các thày phải phá vỡ nó, các thày cần phá vỡ nó từng mảnh một, bởi vì con không thể chế ngự toàn thể nó cùng một lúc. 

Do đó, con cần thấy được là: “À, đây là một mảnh của nó. Hôm nay tôi thấy được mảnh này. Hôm nay tôi có thể chế ngự phần này. Tôi không cần quan tâm đến phần còn lại ngay bây giờ, bởi vì tôi biết mình đã tiếp cận được với một vị thày tâm linh thật, vị này thấy được toàn bộ và có thể dẫn tôi đi từng bước một, theo các nấc thang vòng xoắn ốc của con đường tâm linh cho cá nhân tôi.”

Điều thày muốn nói trong bài giảng này là: con hãy bắt đầu suy ngẫm về việc con đã tiếp cận tâm thức chết là một lực hung hãn tấn công những cảm xúc và tư tưởng của con, tạo ra những vòng luẩn quẩn, hay đúng hơn là những vòng xoắn đi xuống, hút tư tưởng, cảm xúc, năng lượng tâm lý của con vào những khuôn nếp tưởng chừng không thoát ra được. Thày cần con bắt đầu nhận ra một số các khuôn nếp mà con nhìn thấy được, và sau đó, khi thày và các Thượng sư dẫn con đi lên các nấc thang của bảy bức màn, bảy tia sáng, các thày sẽ giúp con thấy thêm nữa.

Nhưng ngay lúc này thì thày cần con nhận ra một khuôn nếp. Con có nhận ra trong con có sự mong muốn tách mình ra khỏi người khác và mong muốn cảm thấy mình hơn người bằng cách thấy người khác bị chứng minh là sai, hay những gì họ tin bị chứng minh là sai? Con có thấy điều này không? Con có thấy là con đã bị nó ảnh hưởng chăng? Con có thấy là con đã tự mình tham dự vào việc này bằng cách nào đó? Và nếu con có làm, thì con hãy nhìn nhận điều đó. Con hãy tìm cách có ý thức hơn về nó, và thày sẽ khai triển thêm trong bài giảng tới của thày.