Hãy chọn vũ trụ song song nơi con muốn sống

Bài giảng của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels, ngày 2/11/2008.

[Trước bài truyền đọc, cử tọa đã lắng nghe bải Hợp xướng Hallelujah từ tác phẩm Messiah của G. F. Handel]

“Lạy đức Chúa Trời ở Trên Cao ngự trị toàn năng”. Đó là lời bài hát mà các con vừa nghe, trích từ Kinh thánh. Nhưng ta, Giê-su, đã không đến đây để đánh thức nhân loại về đức Chúa Trời ở Trên Cao là đấng toàn năng. Ta đã đến đây để đánh thức loài người về Thượng đế nội tâm – là đấng tôn trọng Định luật Tự quyết mà chính ngài đã ban ra, và vì vậy ngài không có ý kiểm soát con. Ngược lại, ngài tìm cách giúp con biểu lộ tất cả những gì con là, tất cả những gì con đã được tạo ra để là – thậm chí để con là nhiều hơn cả khi con được tạo ra. Bởi vì Thượng đế của con yêu thích được ngạc nhiên khi nhìn thấy khả năng sáng tạo của những phần nối dài của ngài, con yêu dấu.

Ngài không phải là một bạo chúa trên trời muốn con phải tuân theo một hệ thống tín ngưỡng nào, một nghi thức hay nghi lễ vỏ ngoài nào quy định  cách hành xử của con, để hai thứ đó gặp nhau khi con cầu nguyện hay thờ phượng. Đức Chúa Trời ở Trên Cao – có nghĩa là Thượng đế ở một tầng rung động cao hơn vũ trụ vật chất – vị Chúa Trời đó, vị Thượng đế đó, muốn được biểu lộ xuyên qua con trong một dòng chảy tự nhiên và sáng tạo, một dòng chảy biểu hiện sự sống dồi dào trên địa cầu theo những phương cách luôn luôn mới mẻ.

Ki-tô vượt khỏi mọi quyền uy trên địa cầu

Không phải Thượng đế muốn kiểm soát cách con suy nghĩ và hành xử, mà những kẻ đã mưu toan tự đặt mình làm thần thánh trên địa cầu – hay là vị đại diện duy nhất của Thượng đế trên địa cầu – mới muốn như vậy. Chúng đã len lỏi vào làm thượng tế ở đền thờ – trong sự tha hóa thái cực Alpha của lớp thượng lưu quyền lực. Và chúng đã trở thành kẻ đổi tiền ở đền thờ – trong sự tha hóa của tự ngã, sự tha hóa của khía cạnh nữ, của thái cực Omega.

Luôn luôn đã từng có hai nhóm chính trong lớp thượng lưu quyền lực và các thày giả: những kẻ làm tha hóa lực lan ra của Cha, và những kẻ làm tha hóa lực co lại của Mẹ. Và trong nhiều trường hợp, chúng hình thành một liên minh vô đạo, và con có thể thấy điều này trải bày ra nơi đây tại châu Âu suốt nhiều thế kỷ. Con hãy trở lại với bài hát con vừa nghe hồi nãy, “Vua của các vị vua, Chúa của các vị chúa.” Đấy, câu đó nguyên thủy có nghĩa là Ki-tô vượt khỏi mọi quan niệm và mọi hình chạm do tâm thức phản Ki-tô tạo ra, và do đó, Ki-tô vượt khỏi mọi quyền uy trên trái đất, cho dù đó là quyền uy của vua hay hoàng đế, của chúa hay giáo hoàng, của linh mục hay hồng y hay giám mục. Cho dù là ai cũng không quan trọng, vì Ki-tô vượt khỏi tất cả những người đó. Bởi vì Ki-tô không thể bị tha hóa bởi tâm thức nhị nguyên, Ki-tô không thể bị ép uổng vào một chiếc hộp tư duy do tâm thức phản Ki-tô tạo ra, mà như các chân sư đã dạy nhiều lần, là một tâm thức dựa trên ảo tưởng tách biệt, trong khi Ki-tô thì dựa trên thực tại của duy nhất, là sự duy nhất của mọi sự sống.

Trong duy nhất, không ai là chúa hay là vua trên đầu người khác

Cho nên con thấy đó, khi sự sống là Một thì không có ai nắm quyền kiểm soát. Không ai là chúa trên đầu người khác, không ai là vua trên đầu người khác. Khi người Israel thuở xưa đòi một vị vua, họ chỉ củng cố cho ảo tưởng tách biệt mà thôi – và kỳ thực, không phải người dân Israel đòi vua mà là lớp thượng lưu quyền lực rắp ranh thời đó đã đòi vua, là nhóm người thèm khát quyền lực của các thày thượng tế và muốn tranh giành quyền lực đó. Chúng làm vậy do sự tha hóa của khía cạnh Omega khiến chúng muốn kiểm soát đời sống hàng ngày của người dân, trong khi các thày thượng tế thì muốn kiểm soát tâm trí người dân. Ở đây tại châu Âu, quan niệm cho rằng Ki-tô là vị Vua của mọi vua đã bị tha hóa đến độ chính các nhà vua cũng bắt đầu tuyên bố mình là đại diện của Ki-tô, rằng họ làm trung gian giữa dân chúng và Ki-tô, và Ki-tô đã phong cho họ làm vua, phong cho đứa con trưởng của vua cũ được nối dõi làm vua mới.

Đấy, nếu con đi ngược về những thời cổ xưa thì thuở đó người ta cũng có vua, nhưng người ta không đơn giản phong con của vua lên làm vua. Vua thường được phong chức qua sự môi giới của cõi tâm linh, cho dù đó là một vị tiên tri hay một tiến trình mà qua đó Tánh linh có thể phong vua. Thường khi, tiến trình đó phong một người đã ra đời và lớn lên như một thường dân làm vị vua kế tiếp, hầu vị vua đó biết rõ cuộc sống dân gian là thế nào, thay vì được sinh ra trong lâu đài quyền quý và ngăn cách khỏi quần chúng bình thường, rồi lớn lên trong một môi trường khép kín để được dạy dỗ cho trở thành gần như điên cuồng – nếu có thể nói như vậy theo nghĩa là vô cảm trước sự khốn khổ của dân chúng. Đây chính là một trong những vấn nạn to lớn, có lẽ là vấn nạn lớn trên địa cầu, đặc biệt tại Âu châu.

Tìm Ki-tô Hằng sống trong vương quốc nội tâm

Theo nhiều cách, châu Âu đã được hoạch định để trở thành cái nôi cho những luồng tư tưởng mới, những phát minh mới, những triết lý và ý thức hệ mới, có khả năng đem lại tiến bộ và tự do cho người dân. Và chính vì đó là mục đích thiêng liêng cho vùng đất này mà các thành viên của lớp thượng lưu quyền lực – cả hai nhóm thượng lưu quyền lực, nhóm đang nắm quyền và nhóm rắp ranh muốn nắm quyền – đã tụ tập ở đây và âm mưu phân rẽ mọi người với nhau, và cũng phân rẽ mọi người với Thượng đế nội tâm của họ.

Đó là mô thức mà con thấy chúng sử dụng, lặp đi lặp lại trên lục địa này, và cũng là mô thức được Giáo hội Công giáo hoàn chỉnh một cách xuất sắc khi họ lạm dụng lời dạy của ta về vương quốc nội tâm để tự đặt mình làm kẻ đại diện tinh thần cho Ki-tô trên địa cầu. Họ bảo rằng con chỉ có thể được cứu rỗi và đến được với Ki-tô qua trung gian hệ thống quyền chức của Giáo hội.

Con yêu dấu, đúng thật là con chỉ đến được với Ki-tô qua một hệ thống thứ bậc – và con sẽ thấy là chúng tôi đã thường nói đến việc con xem mình là một thành phần của đoàn chưởng giáo của Ánh sáng – nhưng như ta đã đến để chứng tỏ cách đây 2000 năm, con không cần một hệ thống quyền chức nào trên trái đất để khẳng định sự hợp nhất của con với đoàn chưởng giáo Ánh sáng. Bởi vì Nước Trời ở trong chính con và con nắm chìa khóa của hiểu biết, con có khả năng biết được sự thật trong chính tim con. Và do đó, con không cần đến một thẩm quyền bên ngoài nào để quy định những tín điều và học thuyết mà con phải nghe theo, dựa trên cách diễn giải từng chữ của một bộ kinh đã trở thành lỗi thời trước khi nó được viết xuống.

Bất cứ kinh điển nào cũng lỗi thời trước khi có thể được viết xuống

Chân sư MORE có nói là nếu con vẽ bức chân dung của thày, thì trước khi sơn khô, thày đã tự thăng vượt rồi. Đúng vậy, ta có thể cam đoan với con là ta, Giê-su, đã tự thăng vượt rất nhiều lần trước khi những vị ghi chép Phúc âm ban đầu quyết định đặt bút lên giấy để kể lại cuộc đời của ta. Ngay từ buổi đầu, Giáo hội Công giáo đã đặt làm nền tảng quan niệm giả trá cho rằng người ta có thể bắt ép Ki-tô phải tuân theo những ý tưởng của thế gian, những tin tưởng, những hộp tư duy, những hình chạm của thế gian. Họ đã mưu toan biến Ki-tô Hằng sống thành một hình chạm, và họ đã thành công lôi kéo nhiều người thờ phượng hình tượng đó. Nhiều dòng sống đã không ngừng thờ cúng hình tượng đó suốt 2000 năm qua, hết kiếp này sang kiếp khác, khi họ lại đầu thai trong một nền văn hóa Cơ đốc giáo và cứ tiếp tục phải sống mãi với hình tượng cứng nhắc, quan điểm cứng nhắc đó về Ki-tô.

Thử hỏi một dòng sống sẽ phải bỏ ra bao nhiêu kiếp để ngồi trong một nhà thờ Cơ đốc – ngước nhìn lên tượng Ki-tô bị đóng đinh nơi chính điện – trước khi dòng sống đó bắt đầu cảm thấy là chắc hẳn thông điệp nội tâm của Ki-tô phải nhiều hơn như vậy? À con yêu dấu, đó là một câu hỏi mà ước chi ta có thể trả lời. Nhưng ta nhìn xuống nhân loại và ta phải gãi đầu mà nói: “Làm thế nào mà họ chưa chán ngấy? Làm thế nào mà họ vẫn còn ngồi đó mỗi ngày Chúa nhật, hát cùng những bài thánh ca đó, lắng nghe cùng những bài thuyết pháp đó từ miệng cùng vị linh mục đó – là vị đã nghe theo tiếng gọi đời mình để mỗi Chúa nhật lại đọc đi đọc lại cùng một bài thuyết giảng?” Vị linh mục đó có thể nghĩ mỗi bài giảng đều khác nhau, nhưng đó là cùng một bài giảng, vì nó chỉ làm đặc cứng hình chạm về một đấng Ki-tô bên ngoài, một đấng Ki-tô sẽ trở lại một ngày nào đó để cứu rỗi mình. Nhưng ta muốn con xem ta là Ki-tô nội tâm, là Ki-tô sẽ giúp con tự thăng vượt bản thân để con trải nghiệm được Nước Trời ngay nơi con đang đứng.

Vật lý lượng tử: sự tương tác giữa tâm thức và Tấm gương Vũ trụ

Vậy đâu là tinh túy của thông điệp mà ta giảng dạy 2000 năm về trước? À, con hãy cho ta nhảy vọt trong tâm thức vào thời đại hiện tại để ta giải thích cho con thông điệp của Ki-tô có thể được hiểu như thế nào qua các khám phá của cơ học và vật lý lượng tử.

Ngành vật lý lượng tử đã khám phá và chứng minh là khi con tương tác với vũ trụ vật chất, sự tương tác đó không là tương tác vật lý – nó không vật chất, vì vũ trụ được tạo bằng những hạt hạ nguyên tử nhỏ bé mà thực chất là sóng năng lượng – và tâm thức con có khả năng tương tác với chúng, nghĩa là tâm thức con có khả năng tương tác với tầng cấp cơ bản nhất của vật chất. Và đó, ngay đó, là bằng chứng về những gì ta đã cố giải thích cách đây 2000 năm qua câu: “Hãy làm cho người khác những gì con muốn người khác làm cho con.”

Vì con có thấy chăng, “những gì con làm cho người khác” là một cách biểu đạt của tâm thức con? Và tâm thức con tương tác với tầng cấp cơ bản nhất của vật chất, là cái mà các chân sư gọi là Tấm gương Vũ trụ. Điều mà vật lý lượng tử đã khám phá là trước khi một nhà khoa học thực hiện một quan sát, thì không có hạt vật chất nào đang thị hiện, không có hạt nguyên tử nào đang thị hiện. Con không thể xác định vị trí cùng động lượng chính xác của hạt nguyên tử, bởi vì trước khi quan sát được thực hiện, hạt đó không hề hiện hữu như một định lượng chính xác, mà nó chỉ hiện hữu như một xác suất, một tiềm năng – hơn thế nữa, có nhiều tiềm năng như vậy đang hiện hữu. Và các khoa học gia phát hiện ra một tính bất định cơ bản gắn chặt với bản chất của vũ trụ. Điều này trái ngược hẳn với thế giới quan được đề xướng bởi khoa học duy vật lẫn đạo Cơ đốc truyền thống, và thậm chí trước đó nữa, bởi các tôn giáo truyền thống như đạo Do thái mà ta đã đến để đổi mới.

Hoặc nữa, còn có quan điểm cho rằng con không có ảnh hưởng gì trên cõi vật chất, rằng Thượng đế đã tạo ra thế gian y như vậy, khiến cho biết bao người bị hút vào ảo tưởng coi các điều kiện của thế gian là không thể thay đổi. Vào thời Trung cổ, con người nhìn vào đau khổ của mình rồi kêu gào: “Tại sao Thượng đế lại tạo ra một thế giới khổ đau như thế này?” Nhưng Giáo hội chỉ đưa ra được một câu trả lời: “Đó là một bí ẩn, chúng ta không thể biết được. Chắc hẳn đó phải là ý muốn của Thượng đế muốn chúng ta đau khổ, cho nên chúng ta nên bằng lòng với đau khổ của mình và đừng bắt chước những gì Ki-tô đã nêu gương – biến nước thành rượu, vực cho người chết sống lại, chữa lành kẻ bệnh tật, đi bộ trên mặt nước của tâm thức con người và nâng tâm thức mình lên để trở thành chất rượu của Tâm thức Ki-tô.”

Con có thấy sự điên rồ ở đây chăng? Và con thấy là khoa học đã chứng minh đúng sự thật rằng Thượng đế đã ban cho con người quyền ngự trị trên trái đất, ngài đã ban cho họ quyền tự quyết, và ngài đã ban cho họ một cái tâm có khả năng tương tác với chính Tấm gương Vũ trụ – qua đó những gì họ phóng chiếu lên tầng cấp cơ bản nhất của vật chất sẽ chính là những gì được trình chiếu ra thành hoàn cảnh vật lý nơi họ sinh sống.

Tâm là một chiếc máy thu thanh

Điều mà các nhà vật lý phát hiện là trước khi họ quan sát một hạt nguyên tử, nguyên tử đó không hiện hữu như một hạt, nhưng nó có tiềm năng thị hiện ra ở một vị trí nào đó. Họ có thể tính toán xác suất hạt nguyên tử có thể thị hiện ở một vị trí, nhưng họ không thể biết chắc chắn cho tới khi họ thực hiện quan sát. Tại sao như vậy chứ, con yêu dấu? Là vì chỉ khi nào tâm thức của con tương tác với tầng cấp sâu thẳm của thực tại mà Thượng đế đã tạo ra, chỉ khi đó thì vật mới thị hiện ở mức rung động nơi tâm thức con đang tự đồng hóa.

Như chúng tôi đã có nói, tâm con giống như một máy thu thanh có khả năng bắt sóng nhiều đài phát thanh khác nhau. Nhưng hầu hết mọi người trên địa cầu đã bị điều kiện hóa để điều chỉnh tâm mình, khiến tâm chỉ bắt được quang phổ rung động của vũ trụ vật chất – nó chỉ bắt được đài phát thanh của vũ trụ vật chất mà thôi. Họ bị điều kiện hóa để nghĩ đó là tầng cấp thực tại duy nhất mà họ có thể trải nghiệm, và vượt khỏi cái đó thì không có gì hiện hữu. Hoặc họ nghĩ là có một cái gì vượt ra ngoài, nhưng họ không thể tự ý liên lạc với nó trong tim họ, bởi vì chỉ có linh mục hay giáo hoàng mới có chiếc radio to hơn có khả năng bắt sóng của thiên đàng. Con yêu dấu, ta nói với con là tại toà thánh Vatican hay bất kỳ nơi nào khác, không hề có một chiếc siêu radio nào cả. Bởi vì chỉ có một máy thu thanh duy nhất – một loại máy thu thanh duy nhất trên trái đất này – là cái nằm ngay trong con tim mỗi người, là cái mà mỗi con đều mang trong tim mình.

Con yêu dấu, đó là cách duy nhất con hòa điệu được với thiên đàng. Và những ai cả quyết điều ngược lại chỉ đơn giản là đại diện cho lớp thượng lưu quyền lực đang tìm cách kiểm soát nhân loại, với tâm trạng tách biệt khỏi Thượng đế của chúng. Và chúng biết là sau cùng hết, chúng chỉ có thể kiểm soát được con qua tâm trí bằng cách khiến con tin rằng không có gì hiện hữu bên ngoài nhà tù nơi con đang cư ngụ.

Hoàn cảnh cuộc sống được trải nghiệm theo trạng thái tâm thức của mình

Trở lại với vật lý lượng tử, có một thuyết trong vật lý lượng tử bảo rằng khi một quan sát được thực hiện, thì một sự kiện hay một hạt nào đó trở thành một biểu hiện vật lý trong vũ trụ này. Như vậy câu hỏi được đặt ra là: “Vậy thì các tiềm năng kia có xác suất thị hiện, chúng đã biến đi đâu? Liệu chúng chỉ đơn giản biến mất khi dạng sóng co sụp, hay có thể nào mỗi tiềm năng đó được thị hiện trong một vũ trụ song song?”

Thuyết này có tên là “cách diễn giải đa thế giới”, cho rằng có hằng hà sa số vũ trụ. Và mỗi lần con làm một chọn lựa thì cũng có một bản sao của chính con đang làm một chọn lựa khác trong số các chọn lựa tiềm năng mà con có. Nếu con chọn A, bản sao của con sẽ chọn B, và nó sẽ sống trong một vũ trụ song song để trải nghiệm hệ quả của chọn lựa đó. Con yêu dấu, chuyện này không thực đâu, bởi vì con là một Bản thể, một cái Là duy nhất. Và ta có thể cam đoan với con là ngay cả Thượng đế cũng đã thấy được là con khó lòng nào mang vô số phiên bản như vậy mà vẫn duy trì được một ý niệm toàn vẹn nào đó. Cho nên con chỉ là một cái Là duy nhất, nhưng tất nhiên cái Là đó, Bản thể đó, có nhiều tầng cấp.

Cho nên thực tế là nếu con chọn một chọn lựa nào đó ở đây trong cõi vật lý, thì con không chỉ trải nghiệm hệ quả của chọn lựa đó trong tâm ý thức của con – bởi vì cái tâm rộng lớn của con bao gồm cả các cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc của hành tinh địa cầu. Và con sẽ cũng trải nghiệm hệ quả các chọn lựa của con ở các tầng cấp đó, tùy theo trạng thái tâm thức và con tự đặt mình ở đâu. Bởi vì như thày Maitreya đã giải thích trong sách của thày, tuy chỉ có một tầng cấp trong vũ trụ vật lý, nhưng có nhiều tầng cấp trong các cõi cảm xúc và lý trí, và ngay cả cõi bản sắc – tức cõi êthe – cũng có một số phân chia.

Con là một Bản thể duy nhất hiện hữu trong nhiều chiều kích

Con rất có thể sống trên địa cầu trong một thân xác vật lý nhưng lại mang một trạng thái tâm thức thấp khiến con hòa điệu cảm thể với một tầng khá thấp của cõi cảm xúc. Cho nên hoàn toàn có khả năng là con trải nghiệm một sự cố vật lý nào đó, và trong tâm con, trải nghiệm đó trở thành rất tiêu cực và bị chi phối bởi lòng sợ hãi. Trong khi đó, một người khác có trạng thái tâm thức cao hơn hoà điệu với những tầng cao hơn của cõi cảm xúc, có thể kinh qua cùng hoàn cảnh vật lý của con nhưng trải nghiệm của họ thì khác hẳn – một trải nghiệm ít sợ hãi hơn hẳn.

Điều ta muốn trao cho con ở đây là khái niệm rằng con là một Bản thể duy nhất, một cái Ta duy nhất, nhưng con hiện hữu trong nhiều chiều kích. Và con có thể xem các tầng vật lý, cảm xúc, lý trí và bản sắc của vũ trụ vật chất là những vũ trụ song song, những thế giới song song. Nơi đây trong cõi vật lý, cơ thể của con có thể có một số hành động, nhưng điều sẽ định đoạt trải nghiệm sống của con không phải là hành động vỏ ngoài, mà thực sự là cách con cảm nhận hành động đó, hay hệ quả của hành động đó, cách con trải nghiệm hoàn cảnh của con như thế nào.

Điều ta đang cố giải thích cho con là có một thực tế ở đây, để khi con nhìn vào nhân loại, con thấy được là có nhiều nhóm người có thể được xếp trên một cái thang theo tầng tâm thức của họ. Và mỗi tầng như vậy – nếu có thể nói như thế – đang sống trong một vũ trụ song song. Bởi vì mặc dù tất cả mọi người đều có một cơ thể vật lý, nhưng trong tâm thức họ lại hòa điệu với những tầng khác nhau của cõi cảm xúc và lý trí. Và tầng cấp nơi họ đang bắt sóng sẽ định đoạt cách nhìn của họ về thế giới vật chất cũng như cách họ trải nghiệm cuộc sống – nó sẽ quyết định trải nghiệm sống của họ sẽ như thế nào.

Tâm thức trên thang tần số cao hay thấp

Điểm này liên quan rất nhiều đến lời dạy mà ta đã ban ra trong thời gian qua, tức là con có thể chia loài người thành ba lớp: lớp 10% trên cùng là những người có nhận thức tâm linh cao nhất, lớp 10% dưới cùng là những người vị kỷ nhất, chỉ chú trọng đến bản thân, và số 80% còn lại trong quần chúng nói chung nằm đâu đó ở giữa. Ta muốn con hiểu ở đây là điều định đoạt vị trí của một người trên cái thang nói trên không phải là quyền lực vỏ ngoài mà là trình độ tâm thức của người đó.

Hiển nhiên, những người nắm nhiều quyền lực nhất trên địa cầu không nhất thiết – và thực ra cũng rất hiếm hoi – nằm trong lớp 10% trên cùng. Nhưng lớp 10% trên cùng này không hề cao trội hơn mọi người khác, bởi vì muốn là thành phần của 10% trên cùng, con phải khắc phục được nhị nguyên cũng như nhu cầu xem mình tốt đẹp hơn người. Con cũng không được rơi vào đối nghịch của nó là sự khiêm tốn giả dối, mà con bước vào nhận thức thực tế mà chúng tôi đã nói đến trong các bài truyền đọc vừa qua trong hội nghị này, là con chỉ đơn giản nhận ra mình là ai, rằng mình là một người đồng sáng tạo cùng với Thượng đế. Đó là điều sẽ định đoạt con có nằm trong số 10% trên cùng hay không. Cho nên con không được cho phép tự ngã biến lời dạy này của chúng tôi thành một lời dạy về cao trội, rồi con cảm thấy tự hào, bởi vì nếu vậy thì con vẫn chưa hiểu được lời dạy này đâu.

Quả thực là có những người đã hoà điệu tâm thức mình với các tần số cao hơn, với những đài phát thanh truyền rải chân lý từ cõi các chân sư thăng thiên. Và như vậy, họ cũng nâng cao tâm thức của họ đến mức họ có thể bắt sóng một đài khác hơn là đài phát thanh mà đa số con người sử dụng, chắc chắn khác hơn lớp 10% dưới cùng thường chỉ bắt được đài phát thanh được gọi là địa ngục.   

Bởi vì con thấy đó, quả thực có địa ngục hiện hữu trong cõi cảm xúc. Đó là cõi của những người đã trở thành vị kỷ – đã bị nuốt sống bởi lòng oán giận của họ đối với Thượng đế cũng như đối với bản thân họ – đến độ họ đã tạo ra một cõi nơi oán hận trở nên mãnh liệt, sôi bỏng và được trải nghiệm như những ngọn lửa địa ngục thiêu đốt họ trong nỗi đau đớn triền miên. Đối với những con người bị mắc kẹt trong cõi đó, cho dù họ bị dằn vật triền miên như vậy, nhưng họ không luôn luôn nhận thức được điều đó, vì họ bị cuốn hút trong nỗi oán giận Thượng đế đã tiêu hủy khả năng nhận biết của họ đến độ họ không còn nhận ra là nó khó chịu đến chừng nào, và họ mong muốn thoát ra khỏi đó đến chừng nào.     

Tâm thức là một lực hút

Khi con nhìn vào cái thang của lớp 10% dưới cùng, 10% trên cùng và 80% ở giữa, con thấy trên thang đó có nhiều tầng cấp khác nhau. Và khi con nhìn những người hiện đang đầu thai trong số 10% dưới cùng, con sẽ thấy là những người ở các tầng cấp thấp nhất hiện thân cho một trạng thái tâm thức đặc thù. Những người này hình thành một lực hấp dẫn, một trọng lực, tìm cách lôi kéo tâm trí của mọi người khác xuống tầng tâm thức của họ.

Họ làm vậy không chỉ xuyên qua tâm họ, mà họ làm vậy xuyên qua hành động, bằng cách dính dấp, lôi kéo mọi người vào những cuộc chiến hầu mọi người bị mắc bẫy trong chiến tranh, mắc bẫy trong giao tranh. Và mặc dù có người đã vươn lên được trong danh dự, nhưng nhiều người khác bị rơi xuống những loại xu hướng tồi tệ như thú vật, chẳng hạn họ có thể giết bất cứ ai xem chừng đang cản đường họ, hay chiếm một ngôi làng rồi hãm hiếp tất cả phụ nữ trong làng, hay hoàn toàn coi thường mạng sống với nhiều cách khác nữa. Và như vậy, họ kéo con người xuống mức của thú vật, và họ kéo cả những ai nhìn vào hành vi tàn ác đó rồi nổi giận và tìm cách trả thù. Họ tạo ra một vòng xoáy ốc hướng hạ, và mọi người bị kéo xuống thấp hơn và thấp hơn nữa.     

Có những con người trong số 10% dưới cùng sống trong một vũ trụ đặc thù mà con là người tâm linh không thể nào tưởng tượng nổi. Thật ra ta không khuyến khích con cố tưởng tượng ra cách họ trải nghiệm cuộc sống như thế nào. Bởi vì chính ta đã bước xuống địa ngục – nghĩa là ta đã bước xuống mức tâm thức của họ để tìm cách đưa họ đi lên – nhưng ta chỉ làm công việc đó sau khi ta đã tái sinh, cho nên ta đã rũ bỏ xong thân xác cùng với tâm thức phàm phu. Và chắc chắn ta không khuyến khích con bước xuống tầng mức đó khi con còn đang hiện thân trong một cơ thể vật lý. Chuyện đó chỉ dành riêng cho một số rất ít người, và vì vậy con cần nỗ lực nâng cao tâm thức của mình thay vì đưa nó xuống thấp… trừ khi, tất nhiên, nếu con cần đi xuống để xem xét chính tâm lý của mình trong tiền kiếp và tháo gỡ một quyết định mà con đã lấy khi con còn ở một mức tâm thức thấp hơn. Nhưng con không hòa điệu với tâm thức của người khác, vì con không cần tháo gỡ quyết định của họ, bởi vì chỉ có họ mới làm được việc đó mà thôi.

Lớp 10% trên cùng phải đem lại thay đổi tích cực

Thông điệp mà ta muốn mọi người hiểu ở đây là Thượng đế đã giao cho con người quyền ngự trị trên trái đất. Những ai nằm trong số 10% dưới cùng là những kẻ đui mù, và họ là những kẻ mù đang cố dẫn đầu những kẻ mù khác là quần chúng nói chung. Họ hung hãn, họ hoàn toàn vị kỷ, và con không thể chờ đợi là họ sẽ bỗng dưng thức tỉnh rồi bắt đầu nâng cao tâm thức của họ hay nâng cao tâm thức lớp 80% quần chúng.

Ta không đang nói là đã không có ai trong số 10% dưới cùng từng thức tỉnh, vì chuyện đó đã từng xảy ra nhưng chỉ cho một số rất ít. Cho nên điều ta muốn nói là con không thể chờ đợi những thay đổi tích cực cho hành tinh này từ lớp 10% dưới cùng đó. Vậy thay đổi tích cực phải đến từ đâu? Nhìn vào lớp 80%, con sẽ thấy họ thường theo chân người khác, họ không có một ý thức về cái ta đủ mạnh để đi ngược lại số đông, để từ chối chui vào cái khuôn do xã hội quy định. Vậy thì thay đổi tích cực phải đến từ đâu? Chỉ có thể từ lớp 10% trên cùng, con yêu dấu, và đây là điều con cần nhận ra.

Con hãy nhìn vào ví dụ châu Âu thời Đệ nhị Thế chiến, một cuộc xung đột giết hại hàng triệu người trên lục địa này. Hàng triệu người bị mất người thân yêu, nhà cửa hàng triệu người bị phá hủy, và cả thành phố của họ cũng bị tàn phá, cả quốc gia của họ bị tàn phá. Thế nhưng khi con đi tới một số nơi khác trên cùng lục địa châu Âu, con sẽ tìm thấy nhiều người vẫn sống cuộc sống gần như bình thường trong suốt 5 năm của cuộc chiến. Tại sao vậy, con yêu dấu? Vì họ ở một tầng tâm thức khác so với những người bị liên lụy trực tiếp vào cuộc chiến.

Con không nên tin là mọi chuyện xảy ra chỉ xảy ra như vậy. Tất cả mọi sự xảy ra là sự thị hiện của tâm thức. Có lý do khiến cho một số người tụ hợp lại và đầu thai trong cùng một khu vực, trong cùng những khu vực địa lý, và nơi đó họ đã bị trực tiếp liên lụy vào cuộc chiến. Có lý do khiến cho một số người khác đầu thai ở những nơi khác tại Âu châu và không bị liên hệ trực tiếp đến như vậy. Có một lý do cho sự thể này, và đó là mức tâm thức của họ. Cho nên điều ta đang cố giải thích là ngay cả trong một cuộc xung đột khủng khiếp như Đệ nhị Thế chiến, con sẽ tìm thấy những con người ở những tầng tâm thức khác nhau và họ sẽ có những trải nghiệm rất khác nhau về các biến cố vật lý.   

Vũ trụ song song trong tâm thức

Ngày nay, các con là những người tâm linh – nếu có thể nói như thế này – đang sống trong một vũ trụ song song so với số đông của nhân loại, cũng như so với lớp 10% dưới cùng. Con hãy suy ngẫm sự kiện con đang ngồi trong căn phòng này đây, trong tu viện của một dòng Cơ đốc giáo rất lâu đời với truyền thống tổ chức rất chặt chẽ, cố định. Con hãy suy ngẫm sự kiện con đang ngồi đây lắng nghe một người tự nhận là mình đang nói giọng nói của Giê-su đích thực, và cùng lúc đó ở dưới kia có những vị tu sĩ của dòng tu này đang cử hành thánh lễ ngày Chúa nhật, và họ cũng tự nhận là họ đang thờ phượng Giê-su Ki-tô đích thực, và chắc hẳn họ sẽ vô cùng sửng sốt nếu họ thực sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Con có thấy chăng là ngay cả khi con gần gũi như vậy trên phương diện địa lý, con vẫn có thể đang sống trong những vũ trụ song song trong tâm con?    

Cho nên ý tưởng đến từ nền vật lý lượng tử về các vũ trụ song song không sai, duy chỉ có điều đó không phải là những vũ trụ vật lý song song – đó không phải là những vũ trụ song song trong quang phổ rung động vật chất – mà là những vũ trụ song song trong tâm thức. Và đây chính là điều kỳ diệu của hành tinh địa cầu trong cõi vật chất. Nó cho phép mọi người – như thày Maitreya giải thích tường tận hơn trong sách của thày – ở cùng một vị trí địa lý nhưng lại ở trong những vũ trụ song song trong tâm thức.   

Quả vị Ki-tô dời chuyển toàn bộ quang phổ tâm thức

Điều này có nghĩa là có một sự tương ứng giữa vũ trụ song song nơi con sống trong cương vị một người tâm linh, với vũ trụ song song mà lớp 10% dưới cùng trải nghiệm. Có một quy luật của Thượng đế định rằng trước khi một biểu hiện nhị nguyên – một biểu hiện của bóng tối, của xấu ác – có thể được loại bỏ khỏi địa cầu, thì trong số 10% trên cùng phải có một số người đã nâng cao tâm thức tới mức họ đã tự giải thoát khỏi các khía cạnh của tự ngã đang được trình chiếu ra bên ngoài thành các biểu hiện đó của bóng tối.

Họ phải giải thoát khỏi các khía cạnh đó, nhưng họ cũng phải đứng thẳng lưng và tuyên bố: “Biểu hiện này của xấu ác không thể nào chấp nhận được nữa trong thế giới của tôi!” Chỉ khi nào con đứng trên Tảng đá của Ki-tô – vì con đã sẵn lòng loại bỏ cái xà trong mắt con, cái khía cạnh đó của tự ngã đang được trình chiếu vào thị hiện – chỉ khi đó, chỉ khi con đứng trên Tảng đá của Ki-tô, thì con mới có thẩm quyền – hay có thể nói, con mới trao cho Thượng đế thẩm quyền – để loại trừ biểu hiện xấu ác đó khỏi hành tinh, và loại bỏ những kẻ không chịu tự nguyện nâng tâm thức mình lên cao hơn nó.

Con có thấy chăng đây chính là cách tiến bộ xảy ra trên hành tinh này? Phải có những người trong số 10% trên cùng đã đạt đến trình độ quả vị Ki-tô tương ứng với trình độ tha hóa của số 10% dưới cùng. Và chỉ khi nào nhân loại có đủ túc số những con người như vậy – một lượng “tới hạn” những người đã đạt đến mức đó của quả vị Ki-tô – thì hiện tượng tha hóa ở mức đó mới có thể được loại bỏ. Và như vậy, toàn bộ quang phổ tâm thức được dời chuyển lên cao hơn. Nếu con nhìn vào quang phổ của tâm thức con người trên địa cầu, con sẽ hiểu tiến bộ xảy ra như thế nào. Toàn bộ quang phổ được nâng lên cao hơn, và lúc bấy giờ, không những lớp 10% trên cùng có khả năng bước lên một bước cao hơn, mà số 10% dưới cùng cũng không thể bước xuống thấp hơn một mức nào đó vì khi đó họ sẽ bị loại khỏi địa cầu.

Đây là cách duy nhất mà tiến bộ có thể xảy ra. Tiến bộ không thể xảy ra một cách nào khác. Nó không thể xảy ra qua vũ lực. Nó không thể xảy ra do một quốc gia chuyên chế chinh phục cả thế giới rồi cố thiết lập vương quốc Thượng đế bằng vũ lực. Nó không thể xảy ra do một tôn giáo chế ngự cả địa cầu. Nó không thể xảy ra cách nào khác hơn là qua một sự chuyển đổi tâm thức, mà qua đó những ai mang tiềm năng phải đứng dậy, phải thỉnh lấy quả vị Ki-tô của mình, phải thanh tẩy tâm mình cho không còn một số biểu hiện của tâm thức nhị nguyên, rồi họ phải – đồng thanh, đồng tâm và đồng lòng – nói rằng chuyện đó phải chấm dứt, rằng như thế là quá đủ rồi!

Chiến thắng là sự hợp nhất của mọi con tim

Đây là những gì con đã và đang làm khi con bước theo lời dạy của chúng tôi, các chân sư thăng thiên, khi con đọc bài nguyện và bài thỉnh – con đã làm như vậy từng bước một. Nhưng lý do chúng ta đã giành được chiến thắng, như thày Saint Germain có giảng tối hôm qua, là các con đã đến với nhau trong sự hợp nhất. Có lẽ tất cả các con không nhận thức điều này, nhưng các con đã đến trong tâm hợp nhất và tim hợp nhất, trong cùng mong muốn nâng châu Âu vươn lên khỏi quá khứ, vươn lên khỏi bế tắc của quá khứ. Và các con đã sẵn lòng thăng vượt các mối chia rẽ vỏ ngoài mà người ta đã dùng để chia và trị người dân lục địa này từ quá lâu nay. Và quả thật đây là chìa khóa chủ yếu mà con cần nhận thức, mà con cần áp dụng trong đời sống và con cần tiếp tục áp dụng khi các con đến với nhau. Và chúng tôi vô cùng khích lệ khi thấy con sẵn lòng đến với nhau như một cộng đồng.

Con cần thấy là chúng tôi muốn thiết lập ở đây một dòng chảy hình số 8 giữa Âu châu và Hoa kỳ, hầu tạo thành hai thái cực là các đệ tử tại Hoa kỳ và các đệ tử tại Âu châu – và chắc chắn ta cũng kể cả Âu châu miền Đông cho tới nước Nga, và tất cả đều đến với nhau, hình thành sự hợp nhất và dòng chảy hình số 8 rồi gặp nhau. Giao điểm dòng chảy này nằm giữa Đại tây dương nơi thuở xưa đã từng hiện diện nguyên một lục địa nơi ta từng phụng sự và lãnh đạo một dòng tiến hóa tâm linh con người. Thế nhưng nền văn minh đó đã không thể duy trì được ở mức đó, để rồi cuối cùng bị chìm xuống một trình độ tâm thức thấp hơn.

Nhưng tâm thức có khả năng vươn lên trở lại, và động lượng cùng nền khoa học và các tư tưởng đã từng khởi lên trên lục địa đó có thể sẽ lại khởi lên một lần nữa – nhưng chỉ khi nào có những người giữ được sự quân bình tâm linh cho tâm thức đó bằng cách nâng cao tâm thức của chính mình. Cho nên chúng tôi đặc biệt khuyến khích các con hãy hình thành mối liên kết đó – hình thành dòng chảy hình số 8 – và nhìn xem các con có thể làm gì để tạo dựng tinh thần cộng đồng sẽ thực sự kết hợp các con.

Lắng nghe Giê-su ở bên trong

[Giê-su im lặng một lúc]. Ta im lặng vì ta muốn con trải nghiệm rằng thái cực Omega của phát biểu quả thực là im lặng. Con đừng rơi vào cái bẫy mà nghĩ rằng con luôn luôn cần lắng nghe một bài giảng vỏ ngoài, một giọng nói vỏ ngoài. Vì nếu con nghĩ rằng ta, Giê-su, chỉ có thể nói chuyện với con qua trung gian một sứ giả bên ngoài thì con đã hụt mất khía cạnh Omega trong pháp của ta. Bởi vì ta quả thật có thể nói chuyện với mỗi người trong các con ở ngay trong tim con. Nhưng để con nghe thấy ta, con phải tạo ra một khoảng trống im lặng trong tâm con – vì ta không nói to hay nói ầm ĩ, như con tưởng nếu con dựa trên bản nhạc con vừa nghe trước khi ta bắt đầu giảng.

Nhưng một lần nữa, bài hát đó là cách người ta muốn hình dung Ki-tô như một vị vua vẻ vang đến lật đổ tất cả mọi uy quyền trên trái đất. Nhưng con thấy không, ta không hề là một ông vua lớn tiếng đường đường tiến vào các thành phố Israel, mà ta là – có đúng vậy không? – một người hèn mọn cưỡi trên lưng con lừa. Và điều này biểu tượng cho sự kiện ta cũng không đến với con trong một giọng nói oai phong lẫm liệt để ra lệnh cho con. Ta đến như một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ để khích lệ con đạt được một hiểu biết cao hơn, hầu con có thể tự ý có những chọn lựa tốt hơn thay vì bị chỉ bảo phải làm gì.

Ta hoàn toàn không có mong muốn bảo mỗi người trên hành tinh này phải làm gì, vì ngay cả chính ta cũng mong muốn có những giây phút yên tĩnh. Tại sao ta lại chuốc lấy phận sự biết rõ mỗi người trên địa cầu phải cư xử ra sao, để rồi ta phải chịu trách nhiệm về những chọn lựa mà họ lấy, trong khi – theo luật tự quyết – chính ta không có khả năng ảnh hưởng đến trải nghiệm sống của họ? Đã biết bao lần một vị đạo sư tâm linh đã bảo mọi người phải làm gì, chẳng hạn bảo người ta phải lập gia đình với ai đó, rồi khi hôn nhân đổ vỡ – do người đó đã ngây thơ tưởng rằng một khi có đạo sư chỉ bảo thì mọi chuyện đương nhiên phải “hạnh phúc mãi mãi” – thì họ vẫn phải giải quyết vấn đề của họ, rồi họ bất mãn với đạo sư, cảm thấy lời khuyên kia là sai lầm, và họ rơi vào một trạng thái tâm thức tiêu cực.

Đây là một khuôn nếp mà con thấy lặp đi lặp lại nhiều lần với những ai đã đi theo một thẩm quyền bên ngoài, cho dù thẩm quyền đó là gì. Và thật vậy, con thấy là ở ngay nước Đức này đây khi dân Đức vào thập niên 1930 nhân mong muốn đi theo một uy quyền bên ngoài, thì đã có ngay một người xuất hiện để đảm nhiệm vai trò đó cho dân tộc Đức. Hiển nhiên là sau đó, người dân Đức hối hận mình đã đi theo lãnh tụ đó, nhưng bấy giờ họ lại đổ lỗi cho lãnh tụ thay vì nhìn nhận là lãnh tụ chỉ là một biểu hiện của chính tâm thức họ, biểu hiện chính sự từ chối nhận lãnh trách nhiệm của họ.

Cho nên con thấy đó, một lần nữa, nếu tâm thức con ở một mức nào đó thì con sẽ thu hút về phía con – hay đúng hơn, con thu hút bản thân con về phía một vũ trụ song song đặc thù nơi tất cả những gì con giữ trong tâm thức sẽ trải bày ra. Vì vậy đối với con là người tâm linh, điều ta muốn khuyến khích con xem xét là con có thể hòa điệu tâm thức mình vào sự rung động của bào huynh yêu dấu của ta, thày Saint Germain, cũng như viễn quan của thày cho một Thời Hoàng kim tại Âu châu. Xong con hãy chấp nhận Thời Hoàng kim đó chính là thực tại thị hiện trong thế giới của con.

Để việc làm này thành công, con cần, như ta đã nói, nâng cao tâm thức của mình để nó vượt khỏi các biểu hiện của tự ngã không còn chỗ đứng trong Thời Hoàng kim. Và đó là khi ta sẽ cống hiến sự trợ giúp của ta bằng cách làm giọng nói bé nhỏ bên trong – nếu quả thật con thỉnh thoảng dành cho ta một vài giây phút khi con làm cho tâm lắng đọng và con chỉ ngồi đó trong im lặng. Con hãy tắt cái máy iPod đó đi, con yêu dấu! Vì ta không mong muốn cạnh tranh với công nghệ tuyệt diệu đó. Hãy dành cho ta im lặng và ta sẽ cho con sự hướng dẫn. Mình đồng ý rồi chứ? Thế thì ta niêm con trong sự an bình của trái tim ta.