Khi câu hỏi không còn thích đáng, đó là lúc con đã thoát khỏi nó

Hỏi: Trước khi trở thành một học trò của chân sư thăng thiên, con đã nỗ lực nhớ lại phần nào những kiếp trước của con và giải tỏa những cảm xúc gắn liền với chúng. Bây giờ con đã đọc quyển “Những kiếp của tôi” và “Chữa lành Chấn thương Tâm linh” thì con tự hỏi liệu con có cần nhớ lại vết thương nguyên thủy của mình để chữa lành hay không? Con có cảm nhận mang máng rằng con là một avatar, nhưng vì không có ký ức đặc trưng nào cho nên cảm nhận đó còn trừu tượng. Liệu một ngày kia con sẽ nhớ lại một cách tự nhiên hay sẽ hoàn toàn không nhớ? Con không lo lắng về chuyện này, đúng hơn là con mong muốn một sự hướng dẫn về cách con có thể tiếp tục làm việc trên nó. Làm thế nào con biết được khi nào con sẽ thoát khỏi nó?  


Trả lời của chân sư thăng thiên Mẹ Mary qua trung gian Kim Michaels, nhân dịp Webinar 2020 – Chọn lựa Tương lai Hoa kỳ. Đăng ngày 19/10/2020.

Như ta có viết trong sách, con không tuyệt đối nhất thiết phải nhớ lại những chi tiết cụ thể của chấn thương nhập đời của con, hoàn cảnh mà nó đã xảy ra. Đối với một số người, việc nhớ lại có thể là một lợi điểm, và nếu vậy thì nó sẽ tự phát. Con không cần phải tìm cách ép buộc cho nó xảy ra, và con nghĩ rất đúng khi con không quan tâm đến chuyện đó. Cũng vậy, sẽ có một số người nhớ được cuộc sống của họ trên hành tinh tự nhiên trước khi họ đến địa cầu, nhưng điều này cũng không cần thiết cho mọi người. Một lần nữa, không có lý do gì để con phải bận tâm hay bị dính mắc.

Làm thế nào con biết được con đã thoát ra khỏi chấn thương? Con sẽ biết được phần nào là do con nhận ra chấn thương đã khiến con khoác vào một niềm tin nào đó, một tư duy nào đó. Như vị sứ giả này cho ví dụ, ông nhận ra là ông đã luôn luôn bị thúc đẩy bởi cảm nhận mình phải làm gì đó trên địa cầu. Và khi ông đạt tới điểm ông giải quyết được chấn thương, giải quyết được niềm tin đó, ông đã cảm thấy một sự giải toả tự phát vô cùng mạnh mẽ, qua đó ông nhận ra rằng: “Tôi không cần làm gì hết trên địa cầu.” Nhiều người trong số các con đã tạo dựng những niềm tin khác dựa trên chấn thương nhập đời của mình. 

Một khi con đạt tới điểm nhận ra điều đó, rằng niềm tin cơ bản đó đã tô màu, đã làm nền tảng cho mối quan hệ của con với địa cầu, đã làm nền tảng cho cách con tự nhìn mình trên địa cầu và những gì con nghĩ con đã đến đây để thực hiện hay không thực hiện, một khi con tới điểm nhìn thấy niềm tin đó, thì con sẽ cảm thấy một sự giải tỏa tự phát trong nội tâm, và trong sự giải tỏa đó con buông nó ra, thế rồi con biết là con đã giải thoát khỏi nó.

Con cũng có thể nói như chúng tôi đã từng nói: Khi câu hỏi không còn thích đáng nữa thì đó là lúc con đã thoát khỏi nó.