Ngày nay, con cần hội nhập tâm linh với cuộc sống thực tiễn

Hỏi: Giê-su yêu dấu, thuở xưa thày có dạy chúng con phải buông bỏ tất cả ngoại trừ thày. Điều quan trọng là phải luôn luôn ý thức thày và ý thức Hiện diện TA LÀ. Thế nhưng công việc kinh doanh và các vấn đề thế gian luôn lôi kéo chúng con. Liệu con có an toàn nếu con tiếp tục công việc kinh doanh, hay là con từ bỏ kinh doanh và làm việc như một sinh thể tâm linh?  


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 15/11/2012.

Một lần nữa, những lời dạy của ta 2000 năm trước đây phải thích ứng với tình trạng tâm thức của nhân loại thời đó. Thuở đó, con người bị kẹt nhiều hơn trong cảm nhận tách biệt khỏi Thượng đế. Khi họ bị mắc trong trạng thái tâm thức như vậy, quả thật họ cần phải lánh xa các công việc thế gian trong một thời gian trước khi họ có khả năng thể hiện tính buông bỏ sẽ giúp họ phụng sự Thượng đế nội tâm thay vì phục vụ thế gian.

Đó là tại sao suốt 2000 năm qua đã có truyền thống những tu viện nơi người tầm đạo tâm linh có thể lui về đó, rút hẳn khỏi thế giới bên ngoài và hoàn toàn tách mình khỏi mọi quan tâm trần thế. Tuy nhiên trong thế giới ngày nay, đó không phải là mục tiêu cao nhất. Ta không nói là con không thể, hoặc không nên, xuất thế trong một thời gian nếu con cảm thấy cần phải làm như vậy. Nhưng lý tưởng trong Thời đại Bảo bình, là thay vì con rút lui khỏi xã hội để tìm kiếm tâm linh, con đi vào nội tâm của con để tìm tâm linh rồi con đem nó trở ra bên ngoài để biểu hiện trong sinh hoạt đời sống. Điều này áp dụng cho gia đình, học vấn, kinh doanh hay bất kỳ sinh hoạt nào khác.   

Cho nên câu hòi đặt ra thật sự là như sau: con có không dính mắc, con có buông bỏ hay không? Liệu con có thể làm kinh doanh trong tình thương? Và nếu con thấy việc kinh doanh làm xáo trộn sự an bình nội tâm của con, khiến con bị vướng mắc hay nó lôi kéo con vào những tình huống nơi con không thể cảm thấy tình thương, thì con có một sự chọn lựa. Và con có thể bắt đầu xét xem liệu con có khả năng khám phá cái gì đó trong tâm lý của con khiến con bị vướng mắc như thế, rồi con có thể chữa lành vết thương đó hầu con thoát ra khỏi.

Tuy nhiên trong một số trường hợp, cũng có thể con phải nhìn nhận rằng hình thức kinh doanh của con không thuận lợi cho một lối sống tâm linh, hoặc là vì bản chất của doanh nghiệp, hoặc vì nó đòi hỏi quá nhiều thì giờ và chú ý, và do đó con không có được sự quân bình đúng mức giữa các sinh hoạt tâm linh hướng nội và các sinh hoạt đời sống hướng ngoại. Một lần nữa, đây sẽ là điểm cân bằng cá nhân mà mỗi người phải tìm ra.

Chìa khóa là sự buông bỏ. Nếu con không dính mắc, con sẽ cảm nhận tình thương của Thượng đế tuôn tràn xuyên qua con, và khi đó con sẽ có thể, và con phải, tương tác với thế giới bằng nhiều cách hầu nuôi sống chính con và gia đình của con – và quan trọng hơn nữa, hầu con có thể biểu thị Ngọn lửa Thượng đế của con cho những người mà con gặp trong kinh doanh. Nhưng nếu con nhận thấy doanh nghiệp của con kéo con đi quá xa, thì việc rời bỏ doanh nghiệp rất có thể là một quyết định đúng đắn. Và đối với một số người khác, có thể con nên rời bỏ công việc đời sống để, thay vào đó, đặt trọng tâm vào công việc tâm linh. Điều này, một lần nữa, là một chọn lựa rất cá nhân.  

Quả là trong thời đại này có nhiều người tầm đạo tâm linh đầu thai trong thế gian với một sứ vụ thiêng liêng rất đặc thù là giúp đánh thức nhân loại. Nhiều người trong số đó là những linh hồn rất có năng lực và thông minh. Và nhiều người cũng dư khả năng điều hành một doanh nghiệp. Tuy nhiên, việc điều khiển một doanh nghiệp thành công có thể không nằm trong sứ vụ thiêng liêng của con, và nếu vậy thì con phải đi vào bên trong, bắt liên lạc với cái Ta Ki-tô của con, với Hiện diện TA LÀ của con và với sứ vụ thiêng liêng của con, hầu con có thể chọn lựa đích đáng thời điểm nào tốt nhất để con rời bỏ doanh nghiệp hoặc con đi theo một con đường nào khác, với mục đích là con sẽ dành ra được thì giờ và sự chú ý để thực hiện công việc thật của con – tức là công việc của Thượng đế mà con phải làm vì nó đem lại cho con hạnh phúc và thoả mãn đích thực.    

Nếu con là một dòng sống tâm linh, không có thành công thế gian nào, không có tiền bạc hay danh giá nào sẽ thực sự thỏa mãn được cảm giác thâm sâu là con có mặt ở đây vì một mục đích. Chỉ khi nào con khám phá ra sứ vụ thiêng liêng của con và con hoàn thành sứ vụ này, thì con mới biết là con đang ở đúng nơi chỗ của con – là nơi chỗ thích đáng trong tâm thức. Và như vậy, nếu điều này đúng với con, rất có thể là con sẽ cần – và một lần nữa đây là một vấn đề hoàn toàn cá nhân – rất có thể con sẽ cần bỏ lại lưới chài và bước theo đấng Ki-tô nội tâm cho đến khi con leo được lên đỉnh núi của Thượng đế nơi con sẽ nhìn thấy rõ ràng con đường mà con cần bước đi trong đời.

Một số người có thể bị lôi cuốn vào những vấn đề thế gian của mình đến độ họ không còn sót lại thời gian hay chú ý nào để thấy rõ sứ vụ thiêng liêng của mình. Và vì vậy trong một số trường hợp, con sẽ cần bỏ lại lưới chài và bước vào vùng xa lạ trước khi con biết được con đường đích thực của con là gì. Và trong một số trường hợp khác nữa, con sẽ có thể trải qua nguyên một cuộc đời để nuôi nấng gia đình, kinh doanh, đi làm hay có sự nghiệp.

Con hãy luôn ghi nhớ là con không thể phục vụ hai người chủ, con không thể phục vụ Thượng đế lẫn thế gian. Cho nên nếu con cảm thấy con quá gắn bó với thế gian, con cần dành ra chút thì giờ và nhận ra rằng cái Ta Biết là một Sinh thể tâm linh, và con cần ngừng đồng hóa với thế gian để con hòa điệu với con người thực của con.