Nhân loại đã tạo ra mọi sự mất quân bình trong thiên nhiên như thế nào

Hỏi: Chỉ bây giờ những thay đổi trên trái đất mới bị coi là thảm họa khi nhà cửa bị phá hủy. Bỗng nhiên Thượng đế muốn chúng ta chú ý. Đó là những dấu hiệu, là quả báo? Làm sao có thể như vậy được khi thiên tai đã từng xảy ra trên địa cầu trước khi cả có nhân loại để mà chứng kiến? Nếu chúng ta nhìn sang Mộc tinh, có một đám mây đỏ khổng lồ bao chung quanh, đó chính là một trận bão khổng lồ. Rồi trên Hoả tinh cũng có bão táp, còn Kim tinh thì nóng và độc hại… Những chuyện đó xảy ra khắp nơi trong thiên nhiên, thậm chí chúng ta còn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chúng… nhưng trời đất, chúng ta xây lên một căn nhà xong nó bị tàn phá, thì chúng ta gọi ngay đó là Thượng đế đang muốn lôi kéo sự chú ý của chúng ta để bảo chúng ta là xấu ác. Không hiểu sao chứ có lẽ chúng ta chưa có đủ công nghệ để xây cất nhà cửa cho vững chắc hầu chịu được những thay đổi liên tục đó, chứ chuyện này thật sự chẳng dính dáng gì tới đạo đức với tâm linh gì hết.      


Trả lời của chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 18/11/2012.

Một trong những mục đích của ta với trang mạng này là tạo cảm hứng cho những ai có tâm cởi mở về mặt tâm linh nhìn xa hơn tâm thức nhị nguyên. Trạng thái tâm thức này khiến cho con người xem mình là những sinh thể tách biệt khỏi tổng thể mà họ là thành phần. Trong tâm họ, họ tạo ra đủ loại những ngăn tủ được chia cách bởi hàng rào, và điều này cho họ một cái cớ để họ chối bỏ trách nhiệm của họ.

Chẳng hạn, những người bị kẹt trong tâm thức nhị nguyên đã tạo ra một ngăn tủ gọi là “Thiên nhiên” và một ngăn khác gọi là “Hoạt động con người”. Họ coi hai cái ngăn đó là tách biệt, với rất ít hoặc không có chút tương tác nào với nhau. Cho nên khi một trận động đất xảy đến, họ sẽ bảo đó là kết quả của một “tiến trình thiên nhiên”, và vì vậy các hoạt động, cách hành xử hay trạng thái tâm thức của họ không thể nào liên quan gì tới động đất. Nó cho họ một cái cớ để cứ tiếp tục lối sống cũ mà không chịu xét xem liệu họ có cần thay đổi chính bản thân họ hay không.

Trong tư duy tách biệt đó, họ đã tạo ra những công nghệ cô lập họ khỏi thiên nhiên. Rồi khi một trận động đất xảy đến tàn phá căn nhà của họ, họ lại đi tìm một công nghệ nào khác để bảo vệ họ tốt hơn – và như vậy họ lại càng tự cô lập thêm nữa với thiên nhiên – thay vì suy nghĩ rồi có lẽ hiểu ra là mình cần thay đổi cách nhìn của mình và làm việc với Mẹ Địa cầu thay vì làm việc chống lại Mẹ Địa cầu.

Cũng trong tư duy tách biệt, có những người khác đã tạo ra một ngăn tủ gọi là Thượng đế, mà họ xem là một ông thần giận dữ ở trên trời. Cho nên họ chỉ có khả năng lý luận là nếu một thiên tai đem theo một thông điệp, thì đó nhất định phải là một thông điệp từ ông thần giận dữ kia ở trên trời đang cố nói với họ là họ xấu ác. Họ sẽ không thấy được Thượng đế đích thực ở ngay trong chính họ, chỉ đang cố dẫn dắt họ đến mức nhận ra ích lợi lớn nhất của họ trong giác ngộ. 

Chừng nào con người còn bị kẹt trong cách nhìn cuộc sống với những ngăn tủ cứng ngắc như vậy, chừng nào họ còn từ chối tìm hiểu các nguyên nhân sâu xa hơn – để rốt cuộc ngộ ra tính tương kết của mọi sự sống – thì ta sẽ không thể giúp họ được. Thế nhưng đối với những ai sẵn lòng nhìn sâu hơn dáng vẻ bề ngoài, ta sẽ có thể gợi ra một cách thức để họ lần hồi mở rộng tâm ra.

Khoa học đã chứng minh rằng tất cả mọi thứ đều là năng lượng, và điều này đã thiết lập khả năng có sự kết nối giữa tâm và vật chất, kết nối giữa các tiến trình tự nhiên và các hoạt động của con người. Để dễ suy luận, chúng ta hãy thử lấy ví dụ là có một tiến trình tự nhiên nào đó đã gây ra căng thẳng trong vỏ trái đất. Sự căng thẳng này không chỉ là căng thẳng vật lý, mà còn có một tầng cấp nhân quả sâu xa hơn, cụ thể là sự tương tác giữa các sóng năng lượng với nhau.   

Theo thuyết tương đối của Enstein, trên lý thuyết hoàn toàn có khả năng là các sóng năng lượng do tâm con người sản xuất có thể tương tác với những sóng năng lượng đang tạo ra căng thẳng trong vỏ trái đất. Như vậy, các làn sóng tư tưởng có tiềm năng gia tăng lực căng thẳng hiện hữu, với kết quả là nó gây ra động đất ở một thời điểm hay một địa điểm nào đó. Nó có thể gia tăng cường độ của một trận động đất, hoặc thậm chí nó có thể kích họat một trận động đất thay vì chỉ lần lần giải tỏa lực căng thẳng mà không gây ra bất kỳ thiệt hại nào trên mặt đất.

Đúng là cái gọi là những tiến trình tự nhiên đã hiện hữu từ hàng triệu năm rồi, nhưng đâu là bằng chứng cho thấy chúng đã tàn phá dữ dội như ngày nay? Làm sao con biết được những tiến trình như vậy đã không diễn ra một cách lần hồi đến độ chúng không gây ra nhiều tàn phá trên mặt đất? Nếu một tiến trình đủ chậm, rất có thể nó sẽ không phá sập một căn nhà. Hoặc người ta sẽ có thì giờ dọn đi nơi khác hay điều chỉnh cách khác để không ai bị thiệt mạng. Liệu có khả năng hay chăng là những gì người ta gọi là thiên tai đã không hề xảy ra khi loài người chưa có mặt?

Mặc dù đó không phải – chưa phải – là khoa học chính mạch, chuyện này không vượt ra ngoài tầm hiểu của những người có khuynh hướng tâm linh, đặc biệt những người cởi mở đối với các giáo lý Thời mới. Nếu các ý tưởng này mới mẻ đối với con, có thể con sẽ cần một chút thời gian để tâm trí con thích nghi với thế giới quan rộng mở này. Có thể con cũng cần thời gian để cảm xúc của con chấp nhận phần trách nhiệm lớn hơn khi con nắm được hiểu biết này. Con phải sẵn lòng chấp nhận rằng các ý tưởng, cảm xúc và hành động của con có những hậu quả vô cùng xa rộng, và điều này có thể là một bài học rất khó nuốt đối với một số người đến độ họ sẽ kháng cự lại với tất cả lòng xúc động của họ.     

Nhưng một khi con làm quen hơn với thế giới quan rộng mở đó, con sẽ có thể đưa nó đi xa hơn nữa. Bằng cách chứng mình rằng tất cả mọi thứ được cấu tạo bằng năng lượng, Einstein cũng chứng minh là mọi thứ nối kết với nhau. Nói cách khác, ở tầng cấp của vật chất hữu hình, thiên nhiên và con người có thể có vẻ tách biệt, nhưng ở tầng cấp sâu hơn của năng lượng, cả hai đều là thành phần của một tổng thể rộng lớn – tấm thảm liên tục của năng lượng.  

Như nhiều người có ý thức về môi trường và tâm linh đã bắt đầu nhận ra, con người không thể đơn giản vứt bỏ trách nhiệm của mình và cho rằng mình có thể làm bất cứ gì mình muốn trên hành tinh này. Nhiều người đang ngộ ra rằng các hành động của con người có thể mang hệ quả toàn cầu, nhưng ta có thể cam đoan với con là tâm con người còn có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn thế rất nhiều trên hệ năng lượng của hành tinh trái đất.

Sẽ tới một ngày khi các nhà khoa học chấp nhận – như một số đã nhận ra rồi – rằng tất cả mọi thứ đều được tạo ra từ tâm thức. Các nhà vật lý lượng tử đã hiểu ra rằng tâm thức có khả năng ảnh hưởng tầng cấp cơ bản nhất của vật chất, tức các hạt cơ bản. Họ đang nghiêm túc xem xét câu hỏi: “Liệu vũ trụ có mặt hay chăng khi không có ai nhìn?” Nói cách khác, tâm thức là thực tại nền tảng, nó đứng đằng sau cả năng lượng.

Một ngày kia người ta sẽ nhìn nhận sự thật hiển nhiên rằng những viên gạch cơ bản của vũ trụ vật chất là thông tin. Chính thông tin nói rõ cho sóng năng lượng thuần khiết cách hình thành hạt cơ bản, và nó nói rõ cho hạt cơ bản cách hình thành nguyên tử. Nó cũng nói rõ cho nguyên tử cách hình thành phân tử, và nó nói rõ cho phân tử cách hình thành mọi thứ có mặt trong quang phổ vật chất. Do đó, căn nguyên tối hậu của mọi hiệu ứng vật chất mà chúng ta thấy trong thiên nhiên chính là những gì xảy ra ở tầng cấp tâm thức.

Không có gì có thể hiện hữu như một “vật” mà không hiện hữu trước tiên như một ý tưởng – tức là một số thông tin có sự tổ chức – trong một cái tâm có khả năng tự nhận biết. Một ngày kia điều này sẽ trở thành hệ thuyết cơ bản của khoa học, và các nhà khoa học bấy giờ sẽ nhìn lại triết lý duy vật ngày hôm nay chẳng khác gì chính con nhìn lại triết lý xưa kia cho rằng trái đất này bằng phẳng.

Một khi con điều chỉnh thế giới quan của con với thực tại rằng tất cả đều là tâm thức, con sẽ bắt đầu khắc phục được cái nhìn cuộc sống chia ra thành từng ngăn tủ. Con sẽ nhận ra là các tình huống vật lý vỏ ngoài mà con gặp chỉ đơn giản là những cái quả của cái nhân trong chính tâm con. 

Có thể con sẽ bắt đầu chấp nhận là con thu hút về phía con những hoàn cảnh phản ánh trạng thái của tâm con, nhưng sẽ tới một điểm khi con bắt đầu nhìn ra là thật sự chính con là người tạo ra thực tại của con. Điều này sẽ mở ra cho con cái biết – như các giáo lý Thời mới đã diễn tả theo nhiều cách khác nhau – rằng tập thể loài người đã tạo ra các điều kiện hiện hành trên trái đất.  

Con sẽ chịu đưa hiểu biết này đi bao xa? Liệu con sẽ chấp nhận là các vị đại diện của Thượng đế đã tạo ra một hành tinh xinh đẹp, hoàn toàn cân bằng, hài hòa và trù phú trong thiên nhiên, nhưng sau đó loài người – bằng cách chìm xuống tâm thức tách biệt và nhị nguyên – đã tạo ra TẤT CẢ những sự mất cân bằng đã dẫn đến những tai họa thiên nhiên, thời tiết khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, thậm chí cả bệnh tật?

Liệu con sẽ chấp nhận là ở ban đầu, trái đất đã được tạo ra từ những năng lượng không dày đặc như vật chất ngày nay, và chính sự “dày đặc hóa” của tâm thức nhân loại đã khiến cho năng lượng cũng bị dày đặc theo, để trở thành cái mà ngày nay hiện ra như vật chất rắn đặc? Liệu con sẽ chấp nhận là tiến trình này đã diễn ra trên một thời gian rất dài và các sinh thể tự nhận biết đã tác động lên hành tinh này từ những thuở xa xưa mà khoa học chưa biết đến?   

Kỳ thực, các dòng sống tương tự như những dòng sống mà các con đang hiện thân trong cơ thể vật lý, đã từng ảnh hưởng hành tinh này trước cả khi cơ thể con người được thành hình. Trong quá khứ xa xôi, các dòng sống đó đã hiện thân trong những cơ thể thanh nhẹ hơn, và đó là tại sao người ta không tìm ra vết tích hóa thạch nào về họ hay về những nền văn minh của họ.

Lịch sử tác động của tâm các sinh thể tự nhận biết đó – mà con có thể gọi là con người hay một cái tên nào khác – trên hành tinh này đi trở ngược về một quá khứ vô cùng xa xôi. Thật là ngây thơ nếu cho rằng những sinh thể như thế chỉ mới sống trên hành tinh này trong vòng 10 hay 30 ngàn năm qua. Thời gian thực sự, như thày Maitreya giải thích trong sách của thày, là 2,5 tỷ năm.

Tương tự như vậy, các điều kiện được thấy trên các hành tinh khác cũng đã được tạo ra bởi các sinh thể tự nhận biết ở đó. Hiện nay các sinh thể này không hiện hữu trong cùng một quang phổ tần số như loài người. Nhưng dù sao đi nữa, các điều kiện vật lý ở các hành tinh đó vẫn là do các sinh thể tự nhận biết tạo ra khi họ sử dụng quyền năng sáng tạo của họ trong quan hệ với hành tinh của họ.

Tất cả những ý tưởng nói trên sẽ rất khó chấp nhận đối với những ai còn bị mắc kẹt trong tâm thức tách biệt, nhưng đôi khi các nhà khoa học có sử dụng một lập luận để chứng minh sự hiện hữu của những loài sinh thể thông minh ngoài trái đất, và lập luận này cũng hữu ích ở đây. Họ bảo rằng nếu loài người là loài thông minh duy nhất trong nguyên vũ trụ bao la thế này, thì thật là một sự phí phạm không gian khủng khiếp. Nếu theo các nhà khoa học, địa cầu đã 4,5 tỷ năm tuổi, và nếu con người mới chỉ hiện diện ở đây được 30 ngàn năm, thì quả thực đó cũng là một sự phí phạm thời gian khủng khiếp.

Ngay từ khởi đầu, địa cầu đã được thiết kế như một môi trường học hỏi cho sự sống thông minh, tự nhận biết. Một số sinh thể đã tới đây, đã học xong bài học của họ và đã thăng lên những tầng cõi cao hơn. Một số khác đã tới đây, đã không học được bài học, và thay vào đó, đã kẹt lại ở đây. Vậy bài học đó là gì?  

  • Con là một vị đồng sáng tạo cùng với Thượng đế.
  • Con có quyền tự quyết để sáng tạo bất cứ gì con muốn.
  • Con sáng tạo qua quyền năng của tâm con. Các hình ảnh mà con cầm giữ trong tâm được phóng chiếu lên năng lượng cấu tạo vật chất.
  • Con không thể tránh khỏi việc trải nghiệm những gì con đã sáng tạo vì vũ trụ vật chất sẽ trình chiếu ra những hình ảnh mà con giữ trong tâm. Tấm gương vũ trụ sẽ phản chiếu về con các tâm ảnh đó dưới dạng vật chất.
  • Nếu con tạo ra sự mất cân bằng trong quang phổ vật chất, con sẽ không thể đi đâu khác cho tới khi con phục hồi cân bằng.
  • Con không thể phục hồi cân bằng cho đến khi con vươn lên cao hơn mức tâm thức đã khiến con tạo ra sự mất cân bằng.   

Con người đã tạo ra tất cả những khốn khổ hiện có mặt trên hành tinh này, kể cả các thiên tai cùng tất cả mọi sự mất cân bằng trong thiên nhiên. Bằng cách từ chối nhận lãnh trách nhiệm của mình, họ sẽ ở lại trong tâm thức tách biệt và sẽ tiếp tục tạo thêm nhiều khốn khổ hơn nữa. Nhưng bằng cách vươn lên cao hơn trạng thái tâm đó, họ có khả năng tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân và phục hồi sự cân bằng nguyên thủy cho hành tinh đang cung cấp cho họ một môi trường thăng tiến tâm linh. Con phải chọn giữa Là hay Không Là. Con hãy chọn sự sống!