Thay đổi phương trình cho Hàn quốc

Bài giảng của chân sư thăng thiên Quan Âm ngày 1/7/2016 qua trung gian Kim Michaels nhân một hội nghị tại Seoul, Korea.

Ta là chân sư thăng thiên Quan Âm. Ta đã được nhiều người xem là, và gọi tên là, Thần nữ của lòng Bi mẫn, nhưng bi mẫn là gì? Lòng bi mẫn chẳng phải là điều giải thoát mọi sự sống, giải thoát cả người cho lẫn người nhận bi mẫn hay sao?

Vậy thì có phải mọi người cần nhận ra điều quan trọng là khi con tha thứ, khi con bi mẫn, chính con cũng đã tự giải phóng bản thân hay không? Vã cũng quan trọng không kém là nhận ra rằng trong rất nhiều hoàn cảnh đời sống, rất nhiều tình huống trên địa cầu, cách duy nhất để đạt được tự do cho cá nhân hay cho quốc gia mình là bày tỏ lòng bi mẫn vô điều kiện, sự tha thứ vô điều kiện hay không?

Quá khứ không thể thay đổi

Năm ngoái tại Âu châu chúng tôi, các chân sư, đã nói về nhu cầu tha thứ một cách vô điều kiện hầu giải phóng các quốc gia và các dân tộc Âu châu khỏi những vết thương và nỗi đau của Thế chiến Thứ hai. Điều này chẳng cũng áp dụng cho Hàn quốc và Á châu hay sao?

Con yêu dấu, sẽ tới một lúc khi con cần nhìn nhận là con không thể thay đổi quá khứ. Nếu tất cả các hoàng đế hoành tráng của Trung quốc hay của bất kỳ một quốc gia nào, bước ra trong tất cả quyền oai lộng lẫy của họ, liệu họ có thể thay đổi được mảy may những gì đã xảy ra trong quá khứ? Con không thể quay ngược kim đồng hồ, con không thể đi ngược lại thời gian và thay đổi quá khứ. Vậy con có thể làm gì? Con có thể thay đổi cách quá khứ tác động như thế nào lên tâm con trong hiện tại. Khi con thay đổi cách quá khứ tác động lên tâm con thì con cũng thay đổi cách quá khứ tác động lên tiến trình mà con, hay quốc gia của con, xuôi chảy trong dòng sông của sự sống.

Có chỗ nào cho đạo Phật tăng triển?

Tại phương Đông có thể tìm thấy rất nhiều giáo lý thâm sâu. Có rất nhiều giáo lý thâm sâu được tìm thấy trong các hướng phát triển khác nhau của đạo Phật. Ta không dùng từ “Phật giáo” hay “tôn giáo của Phật”, bởi vì mặc dù rất nhiều người tại phương Tây ưa xem đạo Phật là một tôn giáo, nhưng nhiều người tại phương Đông lại không xem đó là một tôn giáo như người phương Tây. Nhiều hơn vậy, đó là một hệ thống luôn luôn tuôn chảy và thăng vượt.

Tất nhiên, chúng ta phải nhận rõ là ngay cả đạo Phật cũng bị rơi vào xu hướng của con người là mong muốn đặt thành nghi thức và tổ chức mọi chuyện. Con có thể đến thăm một ngôi chùa ở đây ngay trung tâm thành phố Seoul và chiêm ngưỡng những tượng Phật vĩ đại cùng những trang trí tỉ mỉ trong chùa. Và con có thể tự hỏi: “Biết rằng đức Phật đã sống đạm bạc như thế nào, đã giảng dạy trong một đạo tràng bình dị như thế nào, thì làm sao một khởi đầu đơn giản như vậy có thể trở thành trau chuốt, sắp đặt, lễ nghi như thế này?”  

Đâu là khoảng trống để Tánh linh tuôn chảy trong một hệ thống đã trở nên nặng nề nghi thức đến độ con người khó lòng biểu hiện được điều mà Đại thiên thần Michael có đề cập, là sắc tính thiêng liêng của mỗi người? Đâu là khoảng trống cho cá thể trong một hệ thống nệ nghi thức đến như vậy? Và vì thế, đâu là khoảng trống cho sự tăng triển?

Con chỉ có thể thay đổi trong giây phút hiện tại

Tuy vậy, con có thể tìm thấy rất nhiều giáo lý thâm sâu tuôn ra từ đạo Phật. Trong số đó có một số lời dạy không được ghi lại từ các Phật tử Tây Tạng, mô tả sự sống tương tự như cách chúng tôi mô tả qua vị sứ giả này từ mấy năm nay, tức là một dòng chảy liên tục. Chúng tôi gọi đó là Dòng sông Sự sống.

Khi con hiểu Dòng sông Sự sống, con hiểu được đó là một tiến trình. Con cần ghi nhớ điểm quan trọng này vì tâm con người, đặc biệt khi đã bị tâm thức nhị nguyên ảnh hưởng, luôn mong muốn tổ chức mọi chuyện theo một đường thẳng. Chắc chắn có thể nói là xu hướng tư duy đường thẳng này phổ biến tại phương Tây nhiều hơn là phương Đông, tuy nhiên con cũng tìm thấy ở phương Đông bởi vì đây là một xu hướng chung của con người.

Con suy nghĩ trong khuôn khổ thời gian và con phân chia thời gian ra thành quá khứ, hiện tại và tương lai. Con tập trung vào quá khứ hoặc tương lai đến độ con không biết đến hiện tại. Nhưng hiện tại là lúc duy nhất mà con có thể thay đổi hướng đi.  

Nếu con không ở trong hiện tại, con không thể đổi hướng đi một cách ý thức. Và nếu con không đổi hướng được một cách ý thức thì quá khứ của con sẽ định đoạt tương lai của con. Chỉ trong hiện tại con mới có khả năng đổi hướng một cách ý thức hầu tương lai đi theo một hướng khác hơn là cái hướng cũ trước khi con trở nên ý thức và quyết định thay đổi.

Sự sống không có kết quả chung cuộc

Khi con thực sự nắm được khái niệm này về Dòng sông Sự sống, con ngộ ra là không có một kết quả chung cuộc nào mà cần phải thực hiện. Điều này vô cùng thâm sâu. Đây là một điều quan trọng cho con suy ngẫm, bởi vì con đã quá quen suy nghĩ trong khuôn khổ phải đạt được những kết quả chung cuộc, vì nếu không thì hậu quả chắc sẽ khủng khiếp lắm.  

Chúng tôi đã có dạy về tư duy cuồng đại coi cuộc sống là một cuộc đối đầu vĩ đại giữa thiện và ác, và kết quả phải đạt được là thiện phải diệt ác. Nếu thiện không thắng được ác thì dường như sự xấu ác sẽ bao trùm mọi nơi, kéo mọi linh hồn vào vùng tăm tối. Con thấy đó, con yêu dấu, chuyện này không có chút thực tế nào, thật sự không có chút thực tế nào hết. Nó chỉ hiện diện trong tâm trí những người bị tâm thức nhị nguyên cám dỗ, bị sa nhân sai bảo khiến họ phải chiến đấu cho một chính nghĩa tối thượng dường như chỉ dựa trên một tríết lý cuồng đại nào đó.   

Con chẳng thấy được sao, chủ nghĩa cộng sản là một ví dụ điển hình của một triết lý cuồng đại như thế, nó định ra một mục tiêu chung cuộc phải đạt được là sự truyền bá chủ nghĩa cộng sản khắp thế giới? Con không thấy Cơ đốc giáo cũng bị ảnh hưởng bởi tư duy cuồng đại đó hay sao? Đó là, một lần nữa, để mọi người phải cải đạo thành người Cơ đốc vì nếu không, họ sẽ bị đày xuống một địa ngục rực lửa. Nhưng địa ngục này không hề có thật vì không bao giờ được Thượng đế tạo ra.

Sự sống là một tiến trình liên tục

Con yêu dấu, Dòng sông Sự sống là một tiến trình liên tục. Nó là tiến trình liên tục vì nó được tạo ra bởi tất cả mọi sinh thể tự nhận biết hiện hữu trong bầu cõi của con. Như chúng tôi đã có giải thích, đã từng có những bầu cõi hiện hữu trước bầu cõi của các con, và các bầu cõi này đều đã thượng thăng khi cư dân ở đó đã đưa bầu cõi mình tới điểm thăng hoa bằng cách nâng cao tâm thức của mình. Nghe vậy, có thể con sẽ hỏi: “Nhưng thày Quan Âm, đó không phải là một kết quả chung cuộc hay sao?”

Con thấy không, đó không phải là một kết quả chung cuộc trong ý nghĩa cuồng đại. Thật sự đó không hề là một kết quả chung cuộc, bởi vì khi một bầu cõi thượng thăng, điều gì sẽ xảy ra? Những ai đã nâng tâm thức mình lên cao đủ để khiến cho bầu cõi của mình thăng hoa, lúc đó sẽ nâng tâm thức cao hơn nữa bằng cách đồng sáng tạo bầu cõi kế tiếp và gửi ra những phần nối dài của bản thân mình đến cư ngụ và hiện thân nơi bầu cõi mới. Cho nên sự liên tục cứ tiếp diễn mãi.

Không hề có mục đích chung cuộc. Không hề có kết cuộc vì thật sự cũng không có khởi đầu, bởi vì tất cả là một dòng chảy liên tục. Vì tâm đường thẳng của con người không có khả năng nắm bắt một dòng chảy liên tục không sinh không diệt, cho nên nó thèm khát tạo ra một cốt truyện cuồng đại với một khởi đầu và một kết cuộc.

Địa cầu không thể thay đổi vũ trụ

Một khi con nhìn nhận sự sống là một dòng chảy, con nhận ra rằng địa cầu là một hành tinh vô cùng nhỏ bé trong một vũ trụ vô cùng rộng lớn. Mặc dù hiện có 7 tỷ dòng sống đang hiện thân trên địa cầu, đây là một con số rất nhỏ so với vô số dòng sống khác hiện hữu trong bầu cõi của con. Đại đa số những dòng sống này đang nâng tâm thức lên những mức ngày càng cao hơn và điều này tạo ra Dòng sông Sự sống kéo theo mọi thứ khác trong bầu cõi lên cao hơn.

Con yêu dấu, nếu con chỉ biết địa cầu của con, nếu con chỉ tập trung vào địa cầu này, con có thể rơi vào ảo tưởng của sa nhân cho rằng địa cầu có tầm ảnh hưởng nào đó trên vũ trụ hay Thượng đế, hay hoạch định của Thượng đế. Một khi con nhận ra Luật Tự quyết cùng con số vĩ đại những dòng sống trong bầu cõi của con đã chọn nhập vào Dòng sông Sự sống, thì con sẽ thấy không có cách nào địa cầu hay các dòng sống trên địa cầu có thể ảnh hưởng được tổng thể.

Hành tinh của các con là một phần quá nhỏ của tổng thể đó, cho nên con không thể trì hoãn, không thể kéo ngược vũ trụ lại, và do đó con cần nhìn nhận là con luôn được toàn vũ trụ kéo lên phía trên. Mặc dù con có quyền tự quyết và có thể chống cự lại lực kéo hướng thượng này, việc đó sẽ chỉ ngày càng khó khăn hơn mà thôi. Đây là điều mà các chân sư cũng đã giải thích qua định luật thứ hai của nhiệt động học, theo đó nếu con biến bản thân con hay quốc gia con thành một hệ thống khép kín, càng ngày con sẽ càng phải kháng cự nhiều hơn để duy trì sự khép kín đó.   

Vì vậy sẽ tới một điểm khi con không thể còn sức cưỡng lại dòng chảy đi lên của Dòng sông Sự sống nữa, có nghĩa là những yếu tố đã giữ cho hệ thống của con khép kín sẽ bắt buộc phải tan vỡ. Luật này áp dụng chung cho một cá nhân, một quốc gia cũng như cho cả nhân loại.  

Chủ nghĩa biệt lập tại Hàn quốc

Khi nhìn vào lịch sử của Hàn quốc – cũng như những nơi khác tại châu Á – con có thể thấy xu hướng muốn tự cô lập và cách ly khỏi thế giới chung quanh. Xu hướng này ngược hẳn với Dòng sông Sự sống. Con không thể tồn tại lâu dài trong sự cô lập và cách ly.   

Điều sau đây có thể rất khó hiểu, và đối với dân tộc Hàn quốc có một nét đặc thù mà ta muốn đưa ra để con nhận rõ. Khi con xem xét người dân trong vùng rộng lớn của nước Hàn ngược trở về quá khứ, và con đặc biệt nhìn vào người dân ở đây tại Nam Hàn, con có thể thấy dân tộc của con là một dân tộc ôn hòa, yêu chuộng hòa bình. Các con muốn sống trong hòa bình.  

Vậy thì tại sao suốt lịch sử các con không có hòa bình? Vì sao ngày nay các con vẫn bị chia cắt? Bởi vì hòa bình không thể đạt được qua nỗ lực kiểm soát, qua nỗ lực kiềm chế hoàn cảnh bên ngoài, ngăn chặn dòng chảy và thiết lập một trạng thái tĩnh tại nơi con tưởng rằng mọi chuyện đều nằm dưới tầm kiểm soát và do đó con có thể duy trì hòa bình.    

Con không thể duy trì hòa bình qua sự kiểm soát. Con chỉ duy trì được hòa bình bằng cách xuôi chảy với Dòng sông Sự sống và không ngừng thích nghi với những hoàn cảnh biến đổi. Khi con tìm cách tự khép kín khỏi thế giới, con gây ra kháng cự và con phải tạo ra một lực hỗ trợ kháng cự. Điều này hoặc sẽ tạo ra xung đột nội tại, hoặc sẽ hấp dẫn một kẻ ngoại xâm đến chinh phục.       

Hiển nhiên, thật là dễ hiểu khi một dân tộc yêu hòa bình muốn kiến tạo hòa bình. Dân tộc đó muốn xây dựng một xã hội yên ổn, hài hòa. Nhưng khi hòa bình bị đẩy vào một thế mất quân bình, ngay cả hòa bình đó cũng trở thành một lý do để kiểm soát, một nguồn gốc của kháng cự và do đó một nguồn gốc của xung đột.

Dòng sông Sự sống không cần nỗ lực. Con không cần bỏ ra nỗ lực to lớn để xuôi chảy với Dòng sông Sự sống. Chỉ khi con muốn nghiêng theo cực đoan này hay cực đoan kia thì con mới cần nỗ lực. Đó là vì sao ngay cả một đặc tính tích cực như hoà bình vẫn có thể được sử dụng một cách mất cân bằng và vẫn dẫn đến một tình trạng kháng cự lại dòng chảy.

Bắc Hàn không phải là vấn đề

Đây là một điều quan trọng mà con cần nắm để hiểu được làm thế nào một dân tộc ôn hòa có thể đi đến tình trạng hôm nay sau khi đã phải chịu đựng xâm lược, chiếm đóng, thì bây giờ lại phải chịu cảnh đất nước bị phân ly giữa Bắc với Nam. Điều này cũng quan trọng để con bắt đầu nhìn ra cách duy nhất để vượt qua tình trạng phân ly đó. Điểm này tất nhiên áp dụng cả cho những quốc gia khác tại châu Á đang chứng kiến những xu hướng tương tự.   

Con đã đến tình trạng hôm nay vì con đã kháng cự lại dòng chảy của Dòng sông Sự sống. Như tâm đường thẳng vẫn thường làm khi nó bị tác động bởi tâm thức nhị nguyên và tư duy cuồng đại, con có thể nhìn vào tình thế hiện giờ và con muốn nhận diện một vấn đề nào đó, rồi con muốn tìm ra nguyên nhân vật lý đã gây ra vấn đề đó, và điều con thường làm là nhận diện một nhóm người nào đó là nguyên nhân của vấn đề.   

Cho nên con có thể nghĩ: “Nam Hàn là một quốc gia không cộng sản được hưởng rất nhiều tự do dân chủ hơn Bắc Hàn, do đó Bắc Hàn chính là vấn đề trong sự phân chia đất nước.” Rồi con nhận diện các lãnh đạo của Bắc Hàn là vấn đề, hay người dân Bắc Hàn, hay cả hai đều là vấn đề. Con có thể ngồi đó và bảo rằng họ là kẻ phải thay đổi trước khi có được hòa bình.  

Đứng trên quan điểm con người, cảm nghĩ này không có gì là vô lý. Nhưng con hãy chú ý lời ta nói: đứng trên quan điểm con người, đó không phải là một cảm nghĩ vô lý. Chắc chắn ta không đứng đây để mà bào chữa cho những gì các lãnh đạo Bắc Hàn đã gây cho các con cũng như cho người dân của họ. Ta không dung túng cách suy nghĩ và thái độ đã được lập trình vào tâm não người dân Bắc Hàn. Ta không đang nói là họ không cần thay đổi.

Dĩ nhiên là Bắc Hàn cần thay đổi vì họ mất quân bình hơn Nam Hàn rất nhiều. Đấy chính là lý do con thấy Bắc Hàn phải có những nỗ lực ngày càng to lớn để cố cầm giữ đất nước và dân tộc của họ trong gọng kềm của nhóm lãnh đạo nhỏ bé ấy. Không có nghi ngờ gì là họ đang ở trong tình trạng mất quân bình và ta không hề bao biện hay bào chữa cho những điều đang xảy ra ở đó.

Điều ta muốn nói là nếu các con, người dân và lãnh đạo tại Nam Hàn, chỉ tay Bắc Hàn như là vấn đề thì các con đang làm gì đây? Các con đang tước mất quyền hạn của chính các con. Các con đang bảo rằng các con không thể đem lại hòa bình cho Hàn quốc bởi vì hòa bình không thể đến được cho tới khi họ thay đổi.  

Làm thế nào Nam Hàn có thể đem lại thay đổi

Con yêu dấu, nhưng có bao nhiêu xác suất họ sẽ thay đổi nhanh chóng khi họ đã không thay đổi được từ quá lâu như vậy? Tất cả các con đều thấy xác suất này rất nhỏ. Và chọn lựa mà con phải đối mặt là như sau: Liệu chúng ta sẽ chờ cho đến khi họ thay đổi hay chúng ta sẽ khởi sự làm gì đó để đem lại thay đổi?

Điều chúng tôi mong muốn các con nhận ra, đặc biệt các con là những người tâm linh, rằng do cách vận hành của Luật Tự quyết, các con không bao giờ mất hết quyền hạn của mình. Các con không bao giờ khuất phục. Các con không bao giờ ở trong tình trạng bất lực, bó tay.   

Các con yêu dấu, các con là những người tâm linh đã chứng tỏ được điều đó rồi, nhưng giờ đây ta cũng cần nói chuyện với tâm thức tập thể. Điều mà những người tâm linh như các con cần làm thì tất nhiên các con đang làm đây rồi, là cất bước trên đường tu tâm linh và nâng cao tâm thức của mình, cố gắng biểu hiện tâm Ki-tô, đọc những bài thỉnh và bài chú, cũng như lên tiếng bất cứ khi nào các con có dịp lên tiếng.   

Trong cương vị dân tộc Nam Hàn (cũng như các quốc gia khác có liên hệ trong bài toán phân chia Hàn quốc) thì điều có thể thực hiện trên tầm mức tập thể là nói rõ lập trường của mình, đó là: “Chúng tôi có thể thay đổi được điều gì sẽ thay đổi phương trình bài toán?”

Con yêu dấu, con hiểu chứ, khi con có một phương trình toán học, vế trái mang những ẩn số, ở giữa là dấu bằng, và vế phải là kết quả. Con có thể có mấy ẩn số bên trái, và khi nào những ẩn số này còn chưa thay đổi thì kết quả bên phải sẽ vẫn y nguyên. Nhưng nếu con thay đổi một ẩn số bên trái, kết quả bên phải sẽ thay đổi.  

Con có khả năng thay đổi phương trình trên bán đảo Triều Tiên bằng cách thay đổi cách con tiếp cận tình trạng hôm nay.  

Albert Einstein thật là có linh hứng khi ông nói rằng người ta không thể giải quyết một vấn đề với cùng trạng thái tâm thức đã tạo ra vấn đề. Ông cũng nói là nếu con cứ lặp đi lặp lại cùng một công việc mà mong đợi kết quả sẽ khác đi, thì đúng là con điên rồi. Những gì con chứng kiến trong nhiều lãnh vực cuộc sống trên hành tinh này và trong mối quan hệ giữa các quốc gia, là một hình thức điên cuồng đó. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta không cần thay đổi gì hết, chúng ta cứ tiếp tục làm mọi chuyện như cũ thì một ngày nào đó người khác sẽ thay đổi như trong phép lạ.    

Thấy được giá trị của lòng tha thứ

Nhưng tiến bộ không xảy ra như thế. Tiến bộ xảy ra khi có người nhìn vào một tình trạng nào đó rồi quyết định mình sẽ không buông xuôi. Mình sẽ giành lại quyền hành động của mình để thay đổi hiện trạng, rồi mình sẽ ra tay thực hiện điều mình cần thực hiện. Điều mà các con trong vai trò người tâm linh cần hình dung là dân tộc Nam Hàn sẽ hiểu ra được giá trị của lòng bi mẫn và sự tha thứ.

Chắc chắn có rất nhiều điều để mà tha thứ, nhưng giá trị của tha thứ là khi con tha thứ, không những con giải phóng người kia và con cũng giải phóng chính con. Cách duy nhất để giải thoát là buông bỏ, là tha thứ, là thể hiện lòng thương xót. Như ta vừa nói, con không thể quay ngược lại kim đồng hồ, trở về thời trước khi nước Hàn bị chia đôi. Con chỉ có thể nhìn vào tình trạng như nó là trong hiện tại, và con có thể chấp nhận hai điều. Một, rằng tình hình là như vậy đó. Hai, rằng chúng ta không thể đạt được gì bằng cách ôm giữ quá khứ, bằng cách tức giận hay đau buồn vì quá khứ. Đúng vậy, chúng ta sẽ không đạt được điều gì xây dựng đâu. Tất cả những gì con đạt được sẽ chỉ là ràng buộc thêm với quá khứ cùng tâm thức của quá khứ.   

Vậy cần làm gì đây để thay đổi tình hình? Quá nhiều lần người ta nhìn vào một tình trạng vật lý rồi kết luận phải thay đổi cái này, cái kia, cái nọ trong tình trạng vật lý đó. Đã bao nhiêu lần chúng tôi, các chân sư, đã nói với con là vũ trụ vật chất có bốn tầng và tầng vật lý, những điều kiện vật lý mà con nhìn thấy, chỉ là sự phản ánh của những tâm ảnh mà con giữ trong tâm thức ở ba tầng cao hơn? Điều đầu tiên con cần làm để thay đổi tình trạng vật lý là chuyển đổi tâm thức.   

Bắt buộc phải có chuyển đổi tâm thức trước khi có thay đổi vật lý. Sự chuyển đổi tâm thức này đã khởi sự bởi vì, như Đại thiên thần Michael có nói, rất, rất nhiều người đã chọn đầu thai tại cả Nam lẫn Bắc Hàn để đem lại những thay đổi đó.

Là người tâm linh, các con có thể tác động mạnh mẽ để tăng sức cho tiến trình này bằng cách nỗ lực tinh tấn tâm linh, chuyển vọt tâm thức mình, đọc bài thỉnh và bài chú. Các con có thể trở thành những người tiên phong, những người – nếu có thể nói như vậy – chỉ đạo và cầm lái con tàu. Như con yêu dấu cũng biết, một con tàu lớn có bánh lái rất lớn, cho nên chỉ cần một cái quay thật nhẹ trên bánh lái cũng đủ khiến cho con tàu chuyển hướng chút đỉnh. Trong ngắn hạn con có thể không thấy, nhưng trong dài hạn con sẽ chứng kiến thay đổi lớn lao. Đó là tại sao một số ít người vẫn có thể kích hoạt tác động to lớn lạ thường.     

Thay đổi phải bắt đầu tại Nam Hàn

Thay đổi cần xảy ra là một thay đổi trong tâm thức, và nó phải khởi sự tại Nam Hàn bởi vì các con là quốc gia tự do hơn, quốc gia ý thức hơn. Khi chúng tôi, các chân sư, nhìn vào một quốc gia, chúng tôi không nhìn trước tiên vào các biểu hiện vỏ ngoài, và chắc chắn các điều kiện vỏ ngoài của một quốc gia là một chỉ dấu cho tâm thức của người dân.   

Điều thấy được là Nam Hàn đã thực hiện được sự tiến bộ phi thường từ tình trạng tàn phá toàn diện khi chiến tranh chấm dứt. Tiến bộ này trong cõi vật lý không thể đạt được nếu đã không có sự thay đổi ở những tầng mức cao hơn của tâm thức, nhưng sự biến đổi này có thể được gia tốc hơn nữa. Điều mà chúng tôi nhìn vào không phải chỉ có các điều kiện vật lý mà trước tiên là tâm thức của người dân, tâm thức tập thể.

Tại sao thày Saint Germain tại hội nghị ở Hoà Lan lại bảo rằng: “Hàn quốc là chìa khóa của châu Á?” Đó là vì khi chúng tôi nhìn vào các nước, chúng tôi thấy được người dân Nam Hàn đã đạt được một mức cao độ trong một đặc tính mà chúng tôi gọi là khả năng tự nhận biết, là khả năng các con nhận biết được chính mình, nhận biết mình đang làm gì và đã thực hiện được điều gì cho xã hội.

Thật sẽ không cần nhiều lắm để đưa khả năng tự nhận biết này lên cao hơn nữa tới mức độ mà các con có thể nhận biết mình là những sinh thể tâm linh, nhận biết được tiềm năng tâm linh của mình. Khi sự chuyển vọt này xảy ra, người dân có thể nhìn ra (và ngay cả các nhà chính trị cũng sẽ nhìn ra cho dù họ thường là người nhìn ra chót hết) rằng muốn có thay đổi rộng lớn trong quan hệ Nam-Bắc, thì Nam Hàn cần là phía đem lại thay đổi đó. Và sự thay đổi cần đến bằng cách làm những điều khác hơn trước.   

Vượt qua ý muốn trừng phạt

Ta biết rõ là dân tộc Hàn quốc, và nhiều người trong giới lãnh đạo Hàn quốc, mong muốn thấy đất nước mình thống nhất, nhưng chắc chắn ta cũng thấy một tinh thần cởi mở, cộng tác và trao đổi lớn hơn. Sự thay đổi này có thể được gia tốc hơn nữa bằng cách con nhận ra điều ta vừa nói: Con không thể thay đổi quá khứ, và để thoát khỏi quá khứ, con phải tha thứ, buông bỏ.

Con không thể mang thái độ rằng những kẻ đã gây ra xung đột và tội ác trong quá khứ phải bị trừng phạt. Nếu con mong muốn trừng phạt, con không thể tha thứ được, con yêu dấu. Điều này không thể làm được. Cho nên con phải vượt qua ý muốn bắt ai đó phải chịu trách nhiệm.

Một lần nữa, ta không muốn nói là không có ai mang trách nhiệm. Chắc chắn là có những người mang trách nhiệm và đã từng mang trách nhiệm về những sự việc xảy ra trong quá khứ. Nhưng con yêu dấu, con hãy yên tâm rằng Hội đồng Nhân quả sẽ quy trách nhiệm về những hành vi đó và người mang trách nhiệm sẽ không tránh được nghiệp quả của họ. Vá đó là lý do tại sao con là người đang đầu thai cần nhận ra sự minh triết trong câu nói này của Thượng đế với dân Israel: “Sự báo thù là của ta, ta sẽ đáp trả.”  

Ý nghĩa câu đó là Thượng đế sẽ bảo đảm rằng tất cả mọi người sẽ gặt hái những gì mình đã gieo. Tất cả sẽ phải nhận trách nhiệm về hành vi của mình và vì vậy con, trong vai trò người đang đầu thai, không cần phải đứng ra làm người ban bố sự trừng phạt cho người khác. Nếu con làm vậy, con chỉ buộc con chặt hơn vào tâm thức nhị nguyên, qua đó con buộc tội cho người khác rồi con tự xưng làm quan toà để trừng phạt họ. Khi con làm như thế, con đang gửi điều gì vào tấm gương vũ trụ? Rằng con mong muốn tiếp tục một tình huống đấu tranh nhị nguyên nơi con giao chiến với kẻ khác.  

Làm thế nào có thống nhất cho nước Hàn? Chỉ khi nào cả Bắc lẫn Nam vượt khỏi cuộc tranh đấu nhị nguyên, và ai sẽ có khả năng làm điều này trước nhất? Chắc chắn đó là Nam Hàn. Cần phải có một nhận thức rằng chúng ta không thể tiếp cận miền Bắc như thể họ đã làm điều gì sai trái và xứng đáng bị trừng phạt.  

Cởi mở hơn với Bắc Hàn

Con cần nhìn nhận một sự kiện vô cùng giản dị, và con sẽ được gợi ý khi con nhìn vào tình trạng Trung quốc, nhìn vào cách các nước phương Tây đã đối phó với Liên Xô như thế nào vào thời chiến tranh lạnh. Thời đó đã có xung đột, đối chọi liên tục. Rốt cuộc, phải chăng sự kháng cự không ngừng này của phương Tây đã khiến cho Liên Xô sụp đổ? Không, không phải vậy. Liên Xô sụp đổ là vì sự kháng cự nội tại.   

Đối với Trung quốc, Tây phương đã có một cách tiếp cận khác, là tìm kiếm cởi mở, cộng tác, trao đổi, giao dịch kinh doanh nhiều hơn. Con yêu dấu, có thể con không muốn so sánh trực tiếp giữa chế độ Bắc Hàn với chế độ đã hiện hữu ở Trung quốc cách đây ba hay bốn thập niên, nhưng thật sự có khác lắm hay không? Nếu Tây phương có thể buôn bán với Trung quốc – làm ngơ trước những vi phạm nhân quyền, làm ngơ hệ thống cộng sản của Trung quốc mà vẫn buôn bán được – thì liệu một điều tương tự có thể thực hiện được đối với Bắc Hàn hay không?

Hệ quả của việc buôn bán với Trung quốc là gì? Trên hết, đó là sự giao lưu giữa người dân Trung quốc với người dân ở ngoài Trung quốc. Đâu là nguyên nhân khiến cho một quốc gia bị trì trệ, khép kín rồi bước vào một vòng xoáy đi xuống và tự coi mình là một nước đầy sợ hãi bị bao vây bởi kẻ thù muôn mặt mà mình luôn phải chống cự? Đó là vì không có giao lưu giữa những người ở trong nước với những người ở ngoài thế giới rộng lớn. Người ở bên trong thành trì chưa từng có một ấn tượng, một khung chuẩn về cách nhìn của người bên ngoài về cuộc sống, về thế giới và về chính mình.   

Con có thể chỉ ra nhiều sự kiện vật lý trong việc thay đổi phương trình của Trung quốc, nhưng sự kiện quan trọng nhất đã là sự trao đổi thông tin và tâm thức giữa người dân Trung quốc và người dân ngoài thế giới rộng lớn. Chính điều này đã tạo ra những thay đổi to lớn tại Trung quốc, và nó đã đưa Trung quốc tới một điểm mà lãnh đạo không thể quay ngược kim đồng hồ và tăng cường chế độ kiểm soát tập quyền như vào thời mấy thập niên trước.

Con thấy gì tại Bắc Hàn? Dân chúng đang bị cô lập khỏi thế giới chung quanh. Điều này có nghĩa là gì? Họ tin vào bất cứ những gì lãnh đạo của họ tuyên bố vì họ không có khung chuẩn nào khác, họ không có bất cứ gì để mà đối chiếu thông tin mà họ nhận được từ lãnh đạo. Làm sao họ biết được lãnh đạo của họ nói sự thật nếu họ không tiếp xúc với người ngoài? Con có thấy sự cần thiết phải thay đổi chính sách để các quốc gia bắt đầu đối xử với Bắc Hàn, thậm chí cả giới lãnh đạo Bắc Hàn, như bất kỳ một quốc gia nào khác, một quốc gia mà con có thể đàm phán, có thể kinh doanh, có thể giao dịch?  

Một lần nữa, ta không bào chữa cho những sự thể đang xảy ra tại Bắc Hàn hay cho hành vi của lãnh đạo Bắc Hàn. Ta chỉ muốn chỉ ra rằng với sự cởi mở hơn từ thế giới chung quanh, một sự trao đổi rộng lớn hơn về mặt tư tưởng và tâm thức sẽ khởi sự và điều này chắc chắn sẽ thay đổi Bắc Hàn.      

Nguy cơ chiến tranh hạt nhân

Hiển nhiên, thật không sai nếu nói rằng sự tiếp diễn chính sách cô lập hóa sẽ tăng cường lực kháng cự nội tại mà lãnh đạo Bắc Hàn cùng những người trung thành với họ đã chồng chât. Không sớm thì muộn, Bắc Hàn sẽ sụp đổ từ bên trong, nhưng cái giá phải trả sẽ là gì? Một chế độ thấy được ngày tàn của mình luôn có tiềm năng làm những chuyện tuyệt vọng để kéo dài sự sống còn.   

Trong những ngày chót của Liên Xô đã thực sự có nguy cơ là một số thành viên của ban lãnh đạo Liên Xô đã có thể nắm lấy quyền hành, tung ra một chiến dịch quân sự và sử dụng cả vũ khí quy ước lẫn hạt nhân để duy trì quyền cai trị Liên Xô. Đó là một nguy cơ có thực. Thì ngày nay, một lần nữa cũng có rủi ro này tại Bắc Hàn. Cho dù điều này không xảy ra thì sự sụp đổ nội tại toàn diện của Bắc Hàn sẽ tạo ra những đau khổ khủng khiếp cho người dân Bắc Hàn, nhiều hơn cả những gì họ đã phải chịu đựng cho tới giờ – và phải nói là họ đã chịu đựng quá nhiều rồi. Hiển nhiên con không muốn chứng kiến một sự thể như vậy. Rất nhiều người dân Bắc Hàn là thân nhân của các con, họ là anh chị em tâm linh của các con. Đó là lý do ta muốn đặt vào tâm thức tập thể về sự cần thiết phải xem xét lại chính sách, phải cởi mở hơn đối với một quốc gia đã quá khép kín đến độ tất cả mọi người liên hệ sẽ chỉ có thể hưởng lợi từ sự cởi mở lớn hơn.  

Kháng cự từ Nhật Bản, Hoa Kỳ và Trung quốc

Về vấn đề này, sẽ có sự kháng cự đặc biệt, trước hết từ Nhật Bản nhưng cũng từ Hoa Kỳ. Đó là vì Nhật Bản rất lo lắng sự cạnh tranh mà một nước Hàn thống nhất sẽ tạo ra, một đất nước hùng mạnh hơn trước về mặt kinh tế. Và cũng có những mối lo lắng về một cuộc xung đột quân sự. Ta không bảo đó là một nỗi sợ hãi có cơ sở, mà ta chỉ muốn chỉ ra sự suy nghĩ trong giới lãnh đạo và phần nào người dân Nhật Bản.

Tại Nhật có một sự nhìn nhận, phần lớn trong tiềm thức, rằng người Hàn có óc sáng tạo hơn người Nhật rất nhiều và vì thế có tiềm năng vượt qua Nhật Bản về sức mạnh kinh tế. Bởi vì Nhật Bản đã không xoay sở được để vươn ra khỏi ốc xoắn hướng hạ do thiếu sáng tạo, nên họ không muốn người Hàn vượt qua mặt mình. Có một ý muốn cầm chân Hàn quốc lại, và về điều này thì các con cần ra sức kêu gọi.    

Ngay cả tại Hoa Kỳ cũng có một sự kháng cự đối với một nước Hàn thống nhất. Đó là vì có những người vẫn còn mắc kẹt trong tư duy nhị nguyên đến độ họ muốn duy trì ảo tưởng một cuộc chiến đấu cuồng đại. Đáng tiếc thay, đây là một yếu tố mà dân tộc Mỹ chưa thoát khỏi được, và điều này con có thể thấy được nếu con theo dõi chiến dịch tranh cử tổng thống đang diễn ra và những lời tuyên bố của một trong số các ứng cử viên. Tất nhiên, con cũng thấy được yếu tố này trong số rất nhiều nhà chính trị khác tại Hoa Kỳ. Ta có thể cam đoan với con là nếu con thấy được những gì ta thấy, con cũng sẽ nhìn thấy yếu tố đó trong tầng lớp thượng lưu quyền lực ẩn mặt tại Hoa Kỳ. Họ là những người muốn giữ hoài không khí căng thẳng cùng những cơ năng thao túng mà một nước Hàn chia đôi cung cấp cho họ. Hơn nữa, họ cũng không muốn mất nguồn lợi khổng lồ mà họ nhận được từ công nghiệp vũ khí bởi vì, tất nhiên, các vũ khí này sẽ không còn cần thiết nữa một khi không còn căng thẳng.       

Tại Trung quốc tất nhiên cũng có những thế lực muốn cưỡng lại một nước Hàn thống nhất, vì họ tin rằng tầm ảnh hưởng của họ sẽ lớn hơn trên Bắc Hàn so với một nước Hàn thống nhất. Họ cũng lo lắng về sức mạnh kinh tế của nước Hàn thống nhất. Tại Nga cũng có sự chống đối nhưng ít hơn vì hiện nay lãnh đạo nước Nga đang cần dồn chú ý vào những lãnh vực khác.

Dù sao đi nữa, điều khôn ngoan mà các con nên làm là kêu gọi để tất cả những thế lực chống đối một nước Hàn thống nhất được phơi bày và tiêu hủy. Để sự chuyển đổi mà ta vừa phác họa thành hình, sẽ cần có một chuyển hướng trong dư luận quốc tế về hiện trạng Hàn quốc. Một lần nữa, các con là người tâm linh có khả năng trở thành những kẻ đi tiên phong trong cuộc thay đổi lớn lao này khi các con đánh thức và gắn kết số đông những người đã đầu thai tại Bắc Hàn lẫn Nam Hàn đặc biệt với mục đích đem vào thị hiện vật lý Khuôn mẫu Thời đại Hoàng kim cho Hàn quốc.  

Chỉ có ánh sáng mới thay đổi được Hàn quốc

Các con đã khởi sự rất tốt, con yêu dấu. Như người ta thường nói: “Khởi sự tốt là hoàn thành được một nửa,” nhưng để đem phân nửa còn lại vào thị hiện vật lý sẽ đòi hỏi thêm nhiều nỗ lực. Cho nên tất cả chúng tôi đều muốn khen ngợi các con về nỗ lực mà các con đã bỏ ra để dịch thuật những quyển sách, những trang mạng, những bài chú và bài thỉnh, cũng như nỗ lực đến với nhau, tạo ra những phương tiện để gặp gỡ, để mở rộng vòng tay, để phối hợp công việc.   

Tất nhiên chúng tôi cũng muốn khen ngợi các con đã tổ chức hội nghị này, mà trong một ý nghĩa tâm linh, là một bước ngoặt cho Hàn quốc. Đó là một bước ngoặt vì các con đã đến được với nhau, và sẽ là bước ngoặt hơn nữa nếu các con có thể nâng cao ý thức kết hợp trong những ngày sắp tới, ý thức kết hợp giữa các con với nhau cũng như với chúng tôi trên cõi thượng thăng.

Các con hãy để ý là hôm nay cũng có những người từ các nước khác ngoài Hàn quốc tham dự, vì họ có thể giúp mở ra những lối đường ánh sáng sẽ đem lại những thay đổi mà ta vừa trình bày sẽ cần phải xảy ra trong cộng đồng thế giới. Cho nên tất cả các con có thể chung sức tạo ra lực đẩy để thay đổi tâm thức tập thể tại Nam Hàn, tại Bắc Hàn lẫn tại các nước khác góp phần vào phương trình của bài toán. Như ta có nói, chỉ cần thay đổi một ẩn số thì kết quả của phương trình cũng thay đổi, nhưng khi con thay đổi được tất cả các ẩn số thì kết quả sẽ chuyển vọt gấp bội.     

Ta nói với con, phương trình Hàn quốc đã bắt đầu dời đổi duy chỉ do các con đã thị hiện được hội nghị này, nhưng nó có thể chuyển đổi nhiều hơn nữa do các con phối hợp nỗ lực, phối hợp nỗ lực với chúng tôi trong những ngày sắp tới. Trong tâm con, hãy nhìn xem liệu con có những yếu tố không tha thứ, tức giận, oán trách, muốn trừng phạt, muốn lên án, muốn đổ tội – và con hãy sẵn lòng cho nó ra đi.

Con yêu dấu, nếu con muốn đạt được tiềm năng cao nhất cho hội nghị này thì các con, đặc biệt các con người Hàn, cần phải tự giải thoát khỏi mọi yếu tố oán trách, tức giận, muốn trừng phạt đó. Con cần phải tha thứ và buông bỏ vì chỉ khi nào con đã bỏ sạch hết cho không còn những cảm xúc thấp kém đó nữa thì con mới trở thành những cánh cửa mở cho ánh sáng từ cõi thượng thăng. Như bao giờ, chỉ có ánh sáng từ cõi thăng thiên mới sẽ thực sự thay đổi được phương trình.  

Con yêu dấu, con hãy tưởng tượng phương trình của Hàn quốc. Con có một kết quả bên phải, một dấu bằng ở giữa và những ẩn số bên trái. Những ẩn số này là các quốc gia liên quan: Nam Hàn, Bắc Hàn, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Trung quốc, Nga và vân vân. Bây giờ con hãy thêm vào – và con đã thêm vào rồi – một ẩn số nữa, đó là những người tâm linh ở Hàn quốc và ở những nơi khác đang chung sức làm việc với các chân sư thăng thiên. Bỗng nhiên con có một ẩn số có khả năng trở nên mạnh mẽ gấp bội vì con đạt được một mức độ tỉnh giác cao hơn tất cả các ẩn số kia.   

Con yêu dấu, nếu con có thể thoát ra khỏi sự không tha thứ, sự thiếu xót thương, con sẽ đạt được một mức độ nhận biết cao hơn tất cả các lãnh đạo quốc gia liên hệ, con sẽ có mức độ nhận biết cao hơn tâm thức tập thể. Cho nên con sẽ tác động lên phương trình mạnh mẽ hơn nhiều, bởi vì kết quả được nhân lên không những do tác động của số đông người, mà do cả mức độ nhận biết, mức độ cởi mở, mức độ sẵn sàng thực sự làm cánh cửa mở cho ánh sáng xối xuống từ cõi thăng thiên.    

Khi con là cánh cửa mở qua lòng tha thứ toàn diện của con, thì chúng tôi, các chăn sư thăng thiên, cũng trở thành thêm một ẩn số trong phương trình. Và khi đó, con sẽ thấy thay đổi xảy ra gần như trong chớp mắt. Trong một tương lai không quá xa, con sẽ nhìn lại và không thể tin nổi một sự thay đổi chóng mặt như vậy có thể diễn ra quá nhanh chóng. Và người ta sẽ hỏi: “Nhưng làm thế nào chuyện đó xảy ra? Cái gì đã khiến nó xảy ra?” Họ sẽ tìm kiếm đủ mọi nguyên nhân vật lý và họ sẽ không tìm thấy, bởi vì nguyên nhân là dòng chảy hình số 8 giữa các con đang đầu thai và các chân sư thăng thiên ở bên trên, là Dòng sông Sự sống mãnh liệt hơn bất kỳ nguyên nhân vật lý nào.

Và như vậy, với tình thương vô hạn, với niềm vui vô biên, ta niêm ấn các con trong dòng chảy của Dòng sông Sự sống. Ta gửi đến các con sự sẵn lòng của ta để giúp từng người buông bỏ mọi điều không bi mẫn và nhập vào trong lòng bi mẫn vô điều kiện của Nữ thần Bi mẫn mà TA LÀ. Quan Âm TA LÀ, và ta là ở đây với các con và trong các con – nếu các con cho phép.