Uy lực và minh triết

Bài giảng của chân sư thăng thiên More qua trung gian Kim Michaels, ngày 3/2/2013.

TA LÀ Chân sư MORE. Và thày là chân sư của uy lực. Do đó, trong bài giảng này, thày sẽ nói về cách dụng uy lực và cách sử dụng uy lực đúng. Khó khăn mà con gặp phải là trong cuộc sống trên trái đất này, con đã gặp nhiều trường hợp lạm dụng uy lực và rất ít khi thấy uy lực sử dụng đúng. Do đó, con đã tới chỗ chấp nhận khung tham chiếu giả cho rằng trên trái đất này, sự thành công hay uy lực được đánh giá qua kết quả hay hậu quả vật lý mà nó tạo ra.

Người ta cho rằng người có uy lực là người làm được việc, bất kể những tổn hại và hậu quả khác trên người khác. Tỷ dụ, con có thể coi một vị tướng đánh bại quân địch là người có uy lực, tuy nhiều người bị thiệt mạng hay chịu đau khổ. Hay con cũng có thể coi một nguyên thủ quốc gia thực hiện được một số chuyện vỏ ngoài là có uy lực, nhưng không biết cái giá mà người dân nước đó hay nước khác phải trả.

Con biết chăng, thày là Thượng sư của Uy lực nhưng thày không đánh giá uy lực dựa trên kết quả vật lý trên trái đất. Đối với thày, kết quả vật lý không quan trọng chút nào. Câu này có thể khiến nhiều đệ tử tâm linh kinh ngạc. Đó là vì họ nhìn Tia thứ Nhất của uy lực xuyên qua phin lọc của tiêu chuẩn thế gian, tiêu chuẩn giả về uy lực.

7.1. Mục đích cuộc đời là sự tăng triển của con 

Các thày đã nói điều gì nhiều lần? Vũ trụ vật chất là một lớp học, một môi trường học hỏi. Vũ trụ là một tấm gương toàn vũ. Những gì con phóng ra ngoài sẽ được phản chiếu lại dưới dạng hoàn cảnh vật lý. Nhưng tại sao lại phản chiếu lại con những gì con phóng ra? Mục đích giản dị là để phơi bày một cách không thể chối cãi những gì con không thấy được trong tiềm thức hay tâm ý thức của mình. Và vì sao vũ trụ lại làm vậy? Vì mục đích cuộc sống là tăng triển tâm thức con người.

Con có thể so sánh với một công nghệ là kính thực tại ảo (virtual reality goggles). Con đeo một cặp kính thực tại ảo vào và không còn thấy căn phòng chung quanh con nữa. Con chỉ còn thấy cái gì được chiếu trước mắt con trên màn ảnh bên trong cặp kính. Cái con thấy không phải là môi trường thực, mà chỉ là một môi trường tạo ra bởi một máy điện toán – tức là một môi trường ảo, giả. Thày có thể bảo đảm với con là nếu con có thể thấy như thày thấy, thì con sẽ thấy môi trường vật lý trên hành tinh trái đất cũng giả như môi trường trong cặp kính thực tại ảo.

7.2. Kết quả vỏ ngoài không có ý nghĩa

Hành tinh trái đất chỉ giản dị là một phóng chiếu của tâm thức. Các thày đã nói về các bầu cõi chưa thăng thiên, nhưng con đang sống trong bầu cõi chưa thăng thiên cuối. Trong một bầu cõi chưa thăng thiên, không có gì thật một cách tối hậu, không có gì trường tồn, vì đây chỉ là một môi trường thử nghiệm. Do vậy, không có gì trường tồn – không có gì trở nên thực tại tối hậu – cho tới khi bầu cõi thăng thiên. Vì con đang sống trong một môi trường không có thực tính tối hậu, thì tại sao thày, hay tất cả các sinh thể thăng thiên khác, lại quan tâm đến kết quả vật lý mà con tạo ra hay không tạo ra? Điều này hoàn toàn vô nghĩa với các thày.

Con có thấy chăng là các thày đã nhất quán giảng là con đường bên ngoài là con đường giả không đưa tới cứu rỗi và con đường bên trong mới là con đường thực? Trong hình thức thô sơ của con đường vỏ ngoài, con nghĩ là con chắc chắn được cứu rỗi vì con là một thành viên của một tôn giáo vỏ ngoài. Trong hình thức tinh vi hơn, con nghĩ là con chắc chắn được cứu rỗi vì con là đệ tử chân sư thăng thiên, đã làm hết những chuyện vỏ ngoài và đạt được một số kết quả vỏ ngoài.

Nhưng các thày đã lặp lại nhiều lần là trạng thái tâm thức của con sẽ quyết định con có được cứu rỗi hay không, con có thăng thiên hay không, con có vào cõi tâm linh hay không. Con sẽ không vào cõi tâm linh cho tới khi con đạt tầng tâm thức 144. Con sẽ không đạt tầng này nếu con nghĩ chỉ cần tạo ra một số kết quả bên ngoài nào đó. Sư thực là con sẽ không từ tầng 48 lên tấng 49 nếu con nghĩ chỉ có kết quả bên ngoài là quan trọng.

7.3. Hậu quả của sự lạm dụng uy lực 

Thày muốn con nhận ra là cách duy nhất để đi xuống thấp hơn tầng tâm thức 48 là con bắt đầu lạm dụng quyền lực. Con bắt đầu lạm dụng quyền lực khi con dùng động lượng của mình, những thành tựu trên bảy tia sáng để khởi lên ý định hung hãn muốn tạo ra một kết quả bên ngoài bằng cách kiểm soát hay áp lực người khác. Đó là cách khiến con đi xuống dưới tầng tâm thức 48.

Dù con sa ngã ở tầng 48 hay cao hơn, thì cách duy nhất khiến tâm thức sa ngã là con dính mắc vào một kết quả bên ngoài nào đó đến độ con sẵn sàng dùng sức mạnh – thày cũng coi lừa dối là dùng sức mạnh – để khiến người người khác tuân theo cái nhìn của mình về chuyện gì phải xảy ra hay không xảy ra. Đó là lý do vì sao các sinh thể sa ngã lần đầu ở bầu cõi thứ tư. Đó là lý do vì sao một số tiếp tục sa ngã ở bầu cõi thứ năm, thứ sáu và nay ở bầu cõi thứ bảy này.

Đó là lý do vì sao họ đã lôi kéo được nhiều người đầu thai lần đầu vào bầu cõi thứ bảy bước vào vòng xoáy đi xuống của họ, khiến những người này theo họ vào tâm thức sa ngã.

Bản chất của tâm thức sa ngã là sự lạm dụng quyền lực để khiến người khác dùng quyền tự quyết của họ làm theo cái nhìn của mình – dù rằng đó không phải là cái nhìn của họ. Hoặc con có thể tìm cách ép họ phải chấp nhận cái nhìn của mình và bỏ đi cái nhìn của cá tính thiêng liêng của họ. Đó là tâm thức sa ngã. Không có cách nào mô tả nó khác hơn.

7.4. Biết là mình thuộc một tổng thể

Con là một sinh thể cá biệt. Con đã được ban cho quyền tự quyết cá nhân. Con có quyền thử nghiệm quyền tự quyết này và khả năng sáng tạo của mình. Như thày đã giảng trong hai bài đầu, ở tầng 48 con đúng lý phải thử nghiệm khả năng sáng tạo của mình. Nhưng các con có thấy chăng, thử nghiệm quyền năng sáng tạo không có nghĩa là làm bất cứ điều gì mình muốn, vì có một điểm vi tế mà ta phải xem xét.

Con thấy chăng, tuy con là một sinh thể cá biệt có quyền tự quyết, nhưng con không được sinh ra như một sinh thể cá biệt sống một mình trong môi trường. Lúc nào con cũng hiện hữu chung và chia sẻ môi trường với những sinh thể cá biệt có tự nhận biết khác. Do đó, con không bao giờ ở trong hoàn cảnh có thể làm bất cứ cái gì mình muốn mà không cần quan tâm đến hậu quả.

Khi thày nói điều này thì thày biết là những đệ tử đã bị tâm thức nhị nguyên ảnh hưởng quá nhiều sẽ không hiểu ngay được điều thày nói. Vì trong kịch bản lý tưởng, khi một sinh thể lần đầu xuống một hành tinh như trái đất ở tầng tâm thức 48, thì nó là một sinh thể cá biệt, nhưng nó không tự coi nó như là một sinh thể tách biệt. Con biết con liên hệ với cái gì lớn hơn mình. Con biết là có những sinh thể khác trong môi trường, và con cũng cảm thấy mình có liên hệ với họ. Do đó, con là một phần của tổng thể, và bất cứ điều gì con làm ảnh hưởng đến tổng thể – và ngược lại tổng thể cũng ảnh hưởng đến con. Do đó, bất cứ điều gì con làm cũng ảnh hưởng chính mình.

Khi con xuống ở tầng 48, con không thấy điều này hạn chế quyền tự quyết hay quyền năng sáng tạo của mình. Con coi như điều đương nhiên là con sống trong một môi trường và con biểu lộ quyền năng sáng tạo của mình trong môi trường đó – không phải như một sinh thể tách biệt có thể làm bất cứ gì mình muốn. Trong bài giảng trước thày gọi đây là sự ngây thơ thiêng liêng, khiến con có trực giác mình thuộc một tổng thể. Bất cứ điều gì con làm ảnh hưởng đến tổng thể và mỗi người trong tổng thể, kể cả chính mình. Vì con thấy mình là một biểu hiện của tổng thể.

7.5. Nhìn mình như một sinh thể tách biệt

Có một khác biệt căn bản giữa kịch bản lý tưởng và thái độ của các đệ tử khi họ đến khóa nhập thất của thày ở Darjeeling và ghi danh học khai ngộ của Tia thứ Nhất. Vì khi con đầu thai vào một hành tinh như trái đất nơi tâm thức con người đã xuống dưới kịch bản lý tưởng, con không thấy mình là một sinh thể nối kết với sinh thể khác. Con thấy mình là một sinh thể tách biệt. Như một sinh thể tách biệt, con nghĩ con có thể tách nguyên nhân ra khỏi hậu quả. Con nghĩ con có thể hành động mà không ảnh hưởng đến chính mình.

Con nghĩ có thể làm một điều mà con thấy có ảnh hưởng rõ trên người khác và môi trường, nhưng con lại nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng đến chính mình. Đây chính là bản chất của ảo tưởng tách biệt. Cái mà các thày gọi là tâm thức nhị nguyên biện minh cho ảo tưởng này, từ đó nó biện minh cho những hành động dựa trên ảo tưởng này. Như thày đã nói trước đây, ảo tưởng là tin rằng mình có quyền áp lực người khác nhân danh một đại nghĩa nào đó – tỷ dụ như cứu rỗi thế giới hay truyền bá một ý thức hệ.

Nhưng con thấy chăng, cái sai lầm trong lý luận này là khái niệm có “người khác”. Vì khi con xuống trong sự ngây thơ thiêng liêng, con không thấy những sinh thể có tự nhận biết khác trong môi trường là người khác, theo nghĩa họ tách biệt với mình. Con thấy mọi người là một phần của tổng thể và con là một phần của tổng thể. Con thấy như điều hiển nhiên là những gì con làm ảnh hưởng đến người khác và tuy con có quyền ảnh hưởng người khác, nhưng con không có quyền áp lực họ.

Khi thày nói “có quyền”, thày muốn nói tới quy luật toàn vũ mà Giê-su đã khai bày: Hãy làm cho người khác những gì con muốn họ làm cho con. Quy luật này giản dị như sau: Cái gì tốt nhất cho con và cho người khác là cái gì tốt nhất cho tổng thể. Tuy nhiên, có khác biệt tinh tế là ở tầng 48 – khi con xuống như một người đồng-sáng tạo mới – con không có kinh nghiệm về quyền năng sáng tạo của mình. Vậy làm sao con có được kinh nghiệm này? Con chỉ có được kinh nghiệm bằng cách thử nghiệm, và đó là lý do vì sao các sinh thể mới đi xuống trong một môi trường được bảo bọc, mà các thày gọi là Trường Bí giáo.

7.6. Mục đích của Trường Bí giáo 

Trường Bí giáo do một vị chân sư thăng thiên giám sát. Chắc con cũng biết là truyền thuyết Vườn Địa đàng trong Sáng-thế Ký (Genesis) là biểu tượng của một Trường Bí giáo. Con chắc cũng biết là Trường Bí giáo được gọi là Đia đàng do một chân sư thăng thiên là thày Maitreya giám sát. Điều thày muốn nói là: trong Trường Bí Giáo, trong môi trường được bảo bọc đó, con có thể làm tuyệt đối bất kỳ điều gì với quyền năng sáng tạo của mình. Con có thể tự do thử nghiệm vì các chân sư giám sát Trường Bí Giáo đã tạo ra một môi trường ảo nằm bên trong môi trường ảo vĩ đại của vũ trụ vật chất.

Trong môi trường đó con có thể làm bất kỳ điều gì con muốn mà không tạo ra hậu quả lâu dài, không tạo ra nghiệp quả lâu dài cho mình. Đó là gì vị chân sư của Trường Bí Giáo cho con một môi trường an toàn giống như một bãi cát nơi đó con có thể làm bất kỳ điều gì con muốn. Con không thể đả thương cát, con không thể đả thương chính mình, con không thể đả thương những trẻ em khác đang chơi trong bãi cát.

Nơi đó con có thể học hỏi mà không tạo hậu quả lâu dài cho chính mình. Con học hỏi mà không tạo nghiệp quả sẽ trở ngược về và đả thương con. Lý do là vì con học dưới sự hướng dẫn trực tiếp của vị thày thăng thiên. Và lý do mà vị thày đó xóa được nghiệp quả mỗi cuối ngày là vì thày giúp con nhìn kết quả của hành động sáng tạo của mình và ngay lúc đó học bài học của ngày sáng tạo đó. Vì một khi con đã học xong bài học, thì đâu có lý do gì nữa để con phải chịu nghiệp quả quay về ám ảnh con? Vì dĩ nhiên mục đích của nghiệp quả, giống như mọi chuyện khác, là giúp con học hỏi.

7.7. Mục đích của nghiệp quả 

Nghiệp quả chỉ cần thiết khi con không chịu nhìn hậu quả của hành động của mình vào cuối ngày học dưới sự hướng dẫn của vị thày. Do đó, con không tạo nghiệp trong Trường Bí giáo. Nhưng một khi các đệ tử quyết định không cho phép vị thày cho xem hậu quả của những nỗ lực sáng tạo của mình – thay vào đó họ che dấu vị thày – thì họ không thể ở lại trong Trường Bí Giáo. Khi đó, làm sao họ học được liệu hành động của họ có hậu quả hay không? Tuy thế nếu hành động của họ có hậu quả tức khắc, thì làm sao họ học được vì trong nhiều trường hợp họ sẽ tự hủy hoại tức khắc? Đó là lý do vũ trụ được thiết lập khiến cho khi con hành động, hành động này có hậu quả vật lý tức khắc trên môi trường và người khác; nhưng nó có thể không có hậu quả vật lý tức khắc trên con. Thay vào đó, con phóng ra một xung lực nghiệp, một xung lực năng lượng, đi vào các tầng cao của vũ trụ vật chất là cõi bản sắc, lý trí và tình cảm. Xung lực đi qua ba tầng này, trước khi chúng trở về con ở tầng vật lý, biểu hiện như một hoàn cảnh vật lý.

Lý do có sự trì hoãn này là để con có cơ hội nâng cao tâm thức mình trong khoảng cách thời gian trước khi nghiệp báo trở về con. Khi nghiệp báo trở về, con có thể làm điều mà thày giảng trong bài trước: con có thể đáp ứng với một mức tâm thức cao hơn tâm thức khi con phóng xung lực ra ngoài. Bằng cách này, phản ứng của con với nghiệp báo sẽ ở tầng cao hơn, có nghĩa là bây giờ con tạo ra một xung lực nghiệp mới ở một tầng cao hơn. Khi xung lực kế tiếp quay trở về, con ở tầng cao hơn lúc đầu. Do đó, con vẫn tiến bộ, dù rất chậm và khó khăn, và thường với nhiều đau khổ. Tuy thế chính con đã lựa chọn rời khỏi Trường Bí giáo.

7.8. Trở lại Trường Bí giáo của Maitreya

Hầu hết mọi người trên trái đất đã rời Trường Bí giáo. Điều con đang làm bây giờ – khi con tới đây ghi danh với Thượng sư Tia thứ Nhất – là con ghi danh trở lại Trường Bí Giáo của thày Maitreya. Nhưng để con có thể trở lại trường, để con hội đủ điều kiện trở lại Trường Bí giáo của thày Maitreya, con phải gom đủ điều kiện bằng cách đi trên con Đường Bảy bức Màn, con Đường bảy Tia sáng dưới sự hướng dẫn của bảy Thượng sư. Lúc đó, khi con tới tầng 96, con sẽ ghi danh với Đại thượng sư, Và khi con đạt được khai ngộ này thì con vào trở lại Trường Bí giáo của thày Maitreya, và thày sẽ dẫn con đi đoạn đường cuối tới tầng tâm thức 144.

Dĩ nhiên là nếu con muốn đạt được khai ngộ ở tầng 96 và trên nữa thì con phải chấp nhận không che giấu bất cứ gì với vị thày. Vì nếu con tìm cách che giấu thì con sẽ sa ngã một lần nữa. Khi đó con sẽ phải trở lại từ đầu, theo học Trường đời Cay đắng cho tới khi con trở lại tầng 48 và ghi danh với Thượng sư Tia thứ Nhất và từ đó đi trở lên.

Có một số dòng sống đã làm điều này nhiều lần. Họ sa ngã xuống tầng tâm thức thấp nhất hay gần đó. Vòng xoắn đi xuống mà họ tạo ra trở nên càng ngày càng mạnh khiến họ rốt cuộc không chịu nổi nữa. Lúc đó, họ bắt đầu nâng tâm thức cho tới khi họ tới tầng 48. Sau đó họ ghi danh với các Thượng sư và dần dần tiến lên dưới bảy tia sáng. Khi họ tới chỗ phải ngưng giấu giếm vị thày, thì lại có điều gì đó mà họ không chịu phơi bày với vị thày. Do đó, họ lại sa ngã và bắt đầu lại từ đầu.

Điều thày không muốn thấy là các con là những người đã ghi danh vào khóa học này – mà các thày đã công bố lần đầu trong cõi vật lý khi cho xuất bản bộ sách này – bị rơi vào khuôn nếp đó. Thầy muốn thấy con phá vỡ khuôn nếp nếu con đã bị ở trong đó, hay không bị nó hút vào nếu con chưa ở trong đó, và con sẽ tới tầng 96 và hoàn toàn sẵn sàng để đạt khai ngộ. Đó là lý do thày cho con lời hướng dẫn này. Thật ra đa số đệ tử sẽ thấy lời hướng dẫn này quá tầng tâm thức của họ. Tuy thế, những điều quá tầng tâm thức trên mặt thực hành vẫn có thể hiểu được, suy luận được.

7.9. Trực giác đi đôi với suy luận

Mặc dù các thày thường xuyên khuyên các con nên tập để trực giác – là cảm giác nội tâm, cũng là sự thơ ngây – bén nhạy hơn, nhưng trực giác đi đôi với lý luận. Lý luận không phải là kẻ thù của tăng trưởng tâm linh; vì nếu con không biết lý luận, thì cách tăng trưởng duy nhất là trải nghiệm tất cả mọi việc. Các con yêu dấu, khi con nhìn cuộc đời hiện đang biểu lộ trên trái đất, chắc con cũng thấy là có một số hành động không có tính cách tâm linh và không giúp con người phàt triển tâm linh? Nhưng con làm sao biết được là một hành động gây tổn hại cho sự phát triển tâm linh của con?

Trong bài giảng trước, thày dạy con một thước đo giản dị: “Sinh hoạt này nâng năng lượng của tôi lên hay hạ năng lượng của tôi xuống?” Đây là một khả năng trực giác, một khả năng trải nghiệm. Con phải sống trong hoàn cảnh thì mới biết là nó hạ thấp hay nâng cao năng lượng của mình. Như vậy có nghĩa là nếu con muốn biết, tỷ dụ, là ăn cắp của người khác nâng hay hạ năng lượng, thì con phải thử mới biết được. Con sẽ phải thử nghiệm chiến tranh và bị mạng vong. Con sẽ phải thử giết người. Con sẽ phải thử nghiệm tất cả mọi sinh hoạt có thể có trên trái đất. Và con có biết là con cần bao nhiêu kiếp để trải nghiệm tất cả những chuyện có thể làm trên trái đất?

Dĩ nhiên là con người càng ngày càng chế thêm nhiều sinh hoạt. Con có thể thấy là hiện nay có không biết bao nhiêu sinh hoạt không thể tưởng tượng được một thế kỷ trước đây, tỷ dụ như trong lãnh vực công nghệ điện toán. Con có thể thấy là con cần vô vàn kiếp sống để trải nghiệm hết mọi chuyện. Do đó, cách duy nhất để không phải trải nghiệm mọi hoàn cảnh là sử dụng khả năng lý luận cao. Đây chính là phương pháp mà vị anh em lẫy lừng của thày là Saint Germain đã đem xuống hành tinh này, tỷ dụ như trong kiếp đầu thai như Francis Bacon là người đã thiết lập nền tảng của phương pháp khoa học. Phương pháp này chủ trương rằng khi con đã làm một số thí nghiệm đưa tới cùng kết quả, con có thể suy luận là điều này sẽ xảy ra trong tất cả hoàn cảnh tương tự. Tỷ dụ, nếu con đã có một hay nhiều kiếp đầu thai như một người nghèo phải ăn cắp để sống, sau khi con đã đầu thai ở hai hay ba nước khác nhau, con có thể suy luận là con không cần phải đầu thai ở tất cả mọi nước trên trái đất, nhưng có thể nói rằng: “Đầu thai vào một môi trường như vậy không giúp tôi phát triển tâm linh, và tôi không cần trải nghiệm tất cả các môi trường này. Tôi có thể suy luận rằng: thế này là quá đủ rồi. Do đó, tôi muốn rời bỏ tầng tâm thức này.”

Bây giờ chúng ta hãy bước thêm một bước nữa và xem xét trường hợp một người có thể đầu thai vào mấy chục ngàn hoàn cảnh trên trái đất mà vẫn ở cùng tầng tâm thức 48. Nhưng con có thực sự cần đầu thai mấy chục ngàn kiếp để nhận ra rằng con không muốn ở tầng tâm thức 48 nữa, mà muốn lên tầng 49? Không, con không cần làm vậy nếu con dùng khả năng suy luận cao của tâm Ki-tô. Lúc đó, con có thể nói: “Thế này là quá đủ rồi. Tôi nay đã biết đủ về tầng tâm thức 48 rồi. Tôi đã khám phá đủ tầng này của tòa nhà rồi. Tôi sẵn sàng tìm ra cầu thang để đi lên tầng trên, nơi tôi có cái nhìn bao quát hơn về môi trường chung quanh và nhiều tự do hơn để sáng tạo.”

Về chuyện quyền lực và lạm dụng quyền lực, con có cần trải nghiệm mọi hình thức lạm dụng quyền lực – trong cương vị hung thủ hay nạn nhân? Hay con dùng khả năng lý luận để nói: “Thưa Chân sư MORE, xin thày chỉ cho con quyền lực được lạm dụng như thế nào. Xin thày chỉ cho con thấy lạm dụng quyền lực vận hành như thế nào để con vượt lên trên nó và vươn lên tầng kế tiếp.”

7.10. Học hỏi khi ở dưới tầng 48

Điều mà thày cho con ở đây giản dị là một khung tham chiếu. Trên trái đất này, con được phép lạm dụng quyền lực bằng cách ép buộc người khác phải phản ứng. Trong Trường đời Cay đắng, con có quyền làm điều này. Con có hiểu chăng?

Các thày là chân sư thăng thiên không áp dụng những quy tắc luân thường đạo lý thông thường của xã hội. Các thày không nói rằng giết người là hợp luân thường đạo lý, nhưng các thày nói rằng với những người ở dưới tầng tâm thức 48, đưa ra một tiêu chuẩn đạo đức cao là điều vô nghĩa.

Nếu con muốn áp dụng thành công tiêu chuẩn này, thì con cần dùng khả năng suy luận. Và nhiều người ở dưới tầng tâm thức 48 không biết dùng khả năng suy luận cao. Họ chỉ thấy những gì có lợi cho họ, nhìn từ góc độ tâm thức hiện tại của họ. Họ không thể tự hỏi có cái gì tốt cho họ dựa trên một quan điểm cao hơn mức tâm thức hiện tại của họ.

Điều mà thày muốn giải thích là: khi một người chưa có hay chưa tác động được khả năng suy luận cao, thì nói với y chuyện phải trái, chuyện phải làm, chuyện phải tránh, là điều vô nghĩa. Điều duy nhất mà chúng ta cần quan tâm là: làm sao y sẽ học hỏi khi ở tầng tâm thức hiện tại? Và điều thày muốn nói là: nếu y không dùng khả năng suy luận – mà mọi người đều có, ngay khi ở tầng tâm thức thấp – thì y chỉ có thể học bằng một cách duy nhất. Cách đó là để y làm bất cứ gì y muốn, dựa trên tầng tâm thưc hiện tại của y, và trải nghiệm nghiệp báo vật lý trở ngược về từ tấm gương vũ trụ.

Nếu một người ở một tầng tâm thức thấp đến độ y nghĩ có quyền giết một người khác để tước đoạt tiền hay tài sản của người đó, và lúc đó có một người tới xua tay nói: “Ngươi không được phép làm chuyện này”, thì con có thấy chăng là điều này không ích lợi gì? Người đang muốn giết người sẽ không chịu học hỏi, vì y không có khả năng suy luận. Do đó, y chỉ có thể học bằng một cách duy nhất, đó là giết người và sau đó chịu nghiệp báo.

Con có thấy chăng tuy hành động giết người là điều sai theo quan điểm cao, nhưng ở tầng tâm thức nào đó, chỉ có cách đó con người mới học hỏi? Thày có thể bảo đảm với con là luật nhân quả áp dụng rất chính xác, do đó nếu một người bị một người ở, tỷ dụ, tầng tâm thức thứ 10 giết, thì người bị giết cũng ở một tầng tâm thức rất thấp. Người đó đã giết người trong một kiếp trước và chuyện xảy ra bây giờ là kết quả của nghiệp báo. Con có thấy chăng: cả người giết lẫn người bị giết đang giản dị học bằng cách duy nhất họ có thể học, đó là thấy nghiệp báo của trạng thái tâm thức của họ?

Đó là lý do vì sao con thấy nhiều người trên trái đất bị giam trong những khuôn nếp cứ lặp đi lặp lại. Họ không tác động khả năng suy luận có thể giúp họ nói: “Tôi chán sống thế này quá rồi. Nhất định phải có một cách sống tốt hơn. Cuộc đời phải có gì hơn nữa. Nhất định phải có một cách học hỏi cao hơn.” Lúc đó, họ có thể dùng khả năng suy luận để tìm ra một giáo lý giúp họ hiểu là có một phản ứng cao hơn cách do tầng tâm thức hiện tại và phàm linh ở đó sai khiến, vì phàm linh này chỉ biết phản ứng một cách mà thôi.

7.11. Phàm linh con tạo ra không thể tự thăng vượt

Con có thấy chăng, như thày đã từng giảng, là khi con xuống dưới tầng 48, những gì tiên đoán về con sẽ trở thành sự thật, vì tâm con là một hệ thống đóng. Con phóng ra một xung lực, và khi tấm gương vũ trụ phản chiếu nó trở về, con phản ứng lại với cùng tầng tâm thức, tạo nên một xung lực khác – và cứ tiếp tục như thế. Đó là vì con tạo ra xung lực qua một phàm linh, và con phản ứng lại xung lực quay trở về với cùng phàm linh đó. Phàm linh này không thể thăng vượt chính nó.

Đây là một điểm rất quan trọng, rất cơ yếu, mà Đại thượng sư đã giảng trong quyển sách của thày [Quyển Trôi theo Dòng sông sự Sống]. Phàm linh mà con tạo ra không thể thăng vượt chính nó vì nó không có khả năng lý luận vượt quá tầng tâm thức của nó và khuôn đúc quy định nó. Nhưng con, cái Ta Biết, có khả năng lý luận vượt lên trên phàm linh. Do đó, cho dù con đang ở một tầng tâm thức nào – tỷ dụ tầng tâm thức thấp nhất – con vẫn giữ được khả năng rút mình ra khỏi phàm linh đang điều khiển cách con nhìn cuộc đời.

Do đó, tuy con không nhất thiết nối kết được với biểu hiện cao nhất của tâm Ki-tô, nhưng con có thể nối kết với tâm Ki-tô ở trên tầng tâm thức hiện tại của con và nhận ra có tầng tâm thức cao hơn. Nếu con nhìn nhận điều này, nếu con hành động theo đó, thì con có thể dần dần phá vỡ vòng vây của phàm linh đang kềm giữ tầm nhìn và sự chú ý của con, giúp con vươn lên tầng kế tiếp. Đây là một khả năng cơ yếu, một cứu tinh giúp con thoát vòng xoáy đi xuống mà con đã tạo ta khi con lạm dụng quyền lực ở bất cứ tầng nào.

Con có thể lý luận rằng cách con dùng quyền lực đã đưa con tới tình trạng hiện nay. Và điều duy nhất giúp con thoát khỏi tình trạng hiện nay là học dùng quyền lực một cách cao. Điều này sẽ giúp con lên tầng kế tiếp. Sau đó, con lại dùng khả năng lý luận để tiến thêm bước nữa, sau khi đã trải nghiệm việc dùng quyền lực ở tầng cao hơn này.

Con sẽ tới điểm trở lại tầng 48. Lúc đó, con có thể hòa điệu với thày và học dùng quyền lực cùng với khả năng suy luận, bằng cách nghe thày giảng về cách dùng quyền lực đúng và sai. Và đây dĩ nhiên là một phần lý do vì sao thày giảng loạt bài này.

Thày chấm dứt bài gỉảng này và xin con khởi động khả năng nhận diện năng lượng đang lên hay xuống trong con. Con hãy bỏ chút thì giờ xem xét chuyện xảy ra trên thế giới, tỷ dụ như đọc sách về một giai đoạn sôi động của lịch sử, như giai đoạn chiến tranh hay cách mạng và những lạm dụng quyền lực lúc đó. Sau đó, con hãy xem xét: năng lượng nơi tim con lên hay xuống khi con xem xét một hình thức biểu lộ quyền lực nào đó? Khi con nhìn vào cách các nhân vật như Hitler, Napoleon hay một số nhân vật nổi danh khác biểu lộ quyền lực, thì chuyện gì xảy ra với năng lượng nơi tim mình? Năng lượng lên hay xuống? Điều này sẽ giúp con đo lường, và chuẩn bị con cho bài giảng tới của thày.