Biết Sứ vụ Thiêng liêng qua cấu trúc kết tinh của sự chỉ đạo thiêng liêng

Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên Đại chỉ đạo Thiêng liêng qua trung gian Kim Michaels ngày 14/12/2009.

Ê-U-TÂY (ngân đọc 14 lần). Nếu có thể làm được thì ta đã nâng con lên trong tâm thức để con thấy được vũ trụ từ tầm nhìn cao vượt của một sinh thể vũ trụ. Đại chỉ đạo Thiêng liêng TA LÀ, và ta là một sinh thể vũ trụ. Con có hiểu một sinh thể vũ trụ là gì chăng?

À, con hãy kiểm xem phản ứng của con trước câu hỏi đó. Con có chực trả lời là “Có” chăng? Bởi vì nếu con trả lời “Có”, ta phải nói với con là con không thể “hiểu” được một sinh thể vũ trụ. Tâm phân tích đường thẳng không thể thấu hết, không thể trải rộng khắp những vùng rộng lớn của một sinh thể vũ trụ. Cho nên đây không phải là vấn đề hiểu, mà là biết – là chiêm nghiệm, hòa nhập và đạt được cái mà người xưa gọi là ngộ (gnosis).

Cho nên nếu có thể, ta sẽ nâng con lên để con thấy được – dù chỉ là trong khoảnh khắc – cái nhìn của một sinh thể vũ trụ. Ta sẽ nâng con lên cùng với ta, lên cao mãi qua Bản thể của ta, xuyên qua cấu trúc kết tinh (crystalline) mà TA LÀ. Ta sẽ đưa con lên đến tận cùng cho tới chóp đỉnh của kim tự tháp kết tinh của Bản thể ta. Và đỉnh này là một điểm duy nhất, một điểm dị biệt (singularity), con yêu dấu, nằm cân xứng trên khối hình vuông màu trắng ở giữa Alpha và Omega trong Mặt trời Trung tâm Vĩ đại.

Một sinh vật vũ trụ là một sinh vật vũ trụ bởi vì đấng ấy – không phải là nam hay nữ như con có thể hình dung trên trái đất – đã nâng cao tâm thức, khả năng tự nhận biết cho tới mức biết được mình khởi nguồn từ điểm dị biệt, tức là điểm gặp gỡ nơi trung tâm dòng chảy hình số 8 giữa Alpha và Omega. Điểm gặp gỡ này, điểm dị biệt này là cánh cửa, là cổng vào, là cửa ngõ mở ra giữa thế gian hình tướng này với Đấng Sáng tạo đã tạo ra thế gian từ Bản thể của ngài.

Chắc chắn con có thể nói, “Không có ngài thì không có tạo vật nào được tạo ra”. Chắc chắn điều đó có nghĩa là Bản thể Đấng Sáng tạo ở khắp mọi nơi, ở ngay trong thế gian hình tướng, thế nhưng không nơi nào trong thế gian hình tướng, ngoại trừ trong mặt trời trung tâm đó, có một lối mở trực tiếp vào Bản thể Đấng Sáng tạo. Cho nên đây là nơi mà mệnh lệnh của Đấng Sáng tạo được ban phát ra cho thế giới hình tướng: “Hãy có ánh sáng! Hãy làm ra con người theo hình ta và giống ta, và hãy cho con người quyền cai trị trên địa cầu, trên thế giới hình tướng, trên vũ trụ vật chất.”

Một tầm nhìn vũ trụ

Nếu ta có thể đặt con, dù chỉ một giây, ngồi lên khối hình vuông màu trắng và nhìn ra vũ trụ rộng lớn trước mặt – với hàng tỷ dải ngân hà, hàng tỷ tầng lớp, bầu cõi và gian phòng – nếu con có thể thấy được trong một khoảnh khắc thì cuộc sống của con, cái nhìn của con về cuộc sống, sẽ tức khắc thay đổi. Con hãy lưu ý lời ta vừa nói. Cái nhìn của con về cuộc sống CHÍNH LÀ cuộc sống của con – cho đến khi con nhận ra là con nhiều hơn cái nhìn đó, con nhiều hơn bất cứ cái nhìn nào, nhiều hơn bất cứ ý niệm nào về bản ngã mà con đã tạo ra để có thể biểu đạt, chiêm nghiệm trong thế giới hình tướng.

Con không thể chiêm nghiệm được mặt trời trung tâm, khối vuông màu trắng, sự Hiện diện dỗ dành, hàn gắn và hoàn toàn viên mãn của Alpha và Omega, con không thể chiêm nghiệm điều đó với tư cách một con người tự xem mình là con người. Vậy thì làm thế nào con chiêm nghiệm được thực tại tối hậu, điểm khởi đầu của thế giới hình tướng? Con có thể chiêm nghiệm được bởi vì cốt lõi bản thân con là sự nối dài của chính Bản thể Đấng Sáng tạo.

Cốt lõi này của chính con đã được biết đến – đúng hơn, được chứng nghiệm – bởi những nhà thần bí đích thực của mọi thời đại. Con sẽ thấy nó được nói đến và mô tả bằng lời trong kinh Veda cổ, trong Lão giáo, trong Phật giáo, trong Cơ đốc giáo, đôi khi giấu mặt, đôi khi hiển hiện hơn. Nhưng trong mọi lời dạy tâm linh, thần bí của nhân loại – Kabala, Sufi… – đều có nó đến, đó là cái gì nằm ở ngay cốt lõi bản thể con, cái gì đó khiến con ý thức là con hiện hữu như một sinh thể cá biệt. Bởi vì đúng vậy, con là một cá thể, con là một nối dài của Đấng Sáng tạo đã khoác lấy sắc thái riêng.

Con hãy lưu ý sự khác biệt tinh tế đã phát sinh ra một sự lừa dối tinh vi. Cá thể (individuality) không nhất thiết có nghĩa là tách biệt (separation). Con không được sinh tạo như một sinh thể tách biệt, một cái ngã tách biệt. Con được sinh tạo như một cá thể với một cái nhìn đặc thù, nhìn thế giới hình tướng từ một điểm nhìn đặc thù. Nhưng điểm này không là một điểm tách biệt trong không gian hay thời gian. Đó là một điểm dị biệt bởi vì, thật sự, mọi điểm trong không gian đều là một điểm dị biệt nếu nó ý thức được chính nó là sự nối dài của Bản thể Đấng Sáng tạo.

Và đây là tiềm năng của con để nâng cao khả năng tự nhận biết của con, cho tới khi con đạt được sự nhận biết viên mãn của Đấng Sáng tạo. Trái với một vài giáo lý, điều này không có nghĩa là con sẽ mất đi cá thể. Bởi vì ngay cả Đấng Sáng tạo cũng có cá thể – tuy là một cá thể vượt xa mọi con người trên trái đất, vượt cả các chân sư thăng thiên đến độ con không thể mường tượng được.

Thế nhưng Đấng Sáng tại của con đã tạo ra Vũ trụ này là sự biểu hiện của khả năng sáng tạo và cá thể của ngài. Có những cách khác để xây dựng một vũ trụ, và các nhà khoa học của các con đã bắt đầu nhận ra rằng vũ trụ đặc thù của các con tùy thuộc vào một loạt những hằng số (constants) được cân xứng một cách tinh tế đến độ dạng sống cụ thể của con – đặc biệt là dạng sống dựa trên carbon cấu tạo cơ thể vật lý của con – không thể hiện hữu nếu bất kỳ một trong những hằng số cốt yếu đó thay đổi một chút xíu.

Điều này không có nghĩa là nếu các hằng số đó khác đi thì đã không có sự sống, mà có những dạng sống khác. Nhưng Đấng Sáng tạo của con đã chọn cách cân xứng hằng số như thế này để tạo ra dạng sống đặc thù mà con thấy trong vũ trụ của các con. Sự thật là con có thể đi đến các thiên hà và hệ thế giới khác, ngay cả trong thế giới hình tướng của con, nơi con sẽ tìm thấy những dạng sống khác bởi vì ở đó thế quân bình hơi khác đi. Dù sao thì điều ta muốn nói là như sau: Đấng Sáng tạo của con là một cá thể đi ra từ cái Tất Cả của Thượng đế, và con là một cá thể đí ra từ cái Tất Cả của Đấng Sáng tạo của con. Con có tiềm năng nâng cao khả năng tự nhận biết của mình cho tới khi con đạt cùng mức tâm thức như Đấng Sáng tạo, và khi đó con sẽ hội đủ tư cách để sinh tạo vũ trụ hình tướng riêng của con là sự biểu đạt của bản thân con, của cá thể con, khả năng sáng tạo của con. Đó là tại sao con là một vị đồng sáng tạo. Con học hỏi bằng cách đồng sáng tạo với Đấng Sáng tạo của con cho tới khi con trở thành một đấng sáng tạo có khả năng quy định tạo vật của con.

Cốt lõi con người của con

Vậy thì cái gì là cốt lõi trong con có khả năng tăng triển khả năng tự nhận biết? Phải, đó chính là điểm dị biệt, là sự nối dài chỉ to bằng cái chấm của Bản thể Đấng Sáng tạo. Chúng tôi, các chân sư, đã gọi đó là cái Ta Biết, hay cái ta ý thức. Nhưng những giáo lý tâm linh khác thì có thể gọi khác – là “atman” hay bất cứ cái tên nào khác.

Trừ khi con thích chẻ tóc làm đôi thì ngôn từ sử dụng không quan trọng lắm. Điều quan trọng là cho dù tên gọi có là gì, ở trong con có một cốt lõi khiến con ý thức – không phải ý thức về một dạng ngã nào đặc biệt – bởi vì cái Ta Biết này không phải là một cái ngã như loại ngã mà con đã tạo ra để biểu đạt trong thế gian hình tướng. Ngã loại đó có hình tướng vì nó được dùng để biểu đạt. Nhưng cái Ta Biết thì không có hình tướng: đây là sự nhận biết thuần khiết.

Con hãy lưu ý, tâm đường thẳng phân tích không thể nắm bắt được khái niệm cái Ta Biết. Con không thể nắm khái niệm của cái Ta Biết nếu con thấy đó là một khái niệm. Đó không phải là một khái niệm. Nhưng khi chúng tôi giảng dạy cho con thì phải diễn tả bằng lời nói và bị ràng buộc trong giới hạn cùa lời nói. Và khi diễn tả bằng lời nói thì lập tức tâm phân tích đường thẳng sẽ chụp lấy, biến nó thành khái niệm – thành một cái gì mà con có thể mô tả, gói ghém trong lời nói, tranh cãi thuận hay nghịch, hoặc gọi là thật hay giả.

Nhưng con thấy không, chúng tôi giảng dạy cho con về cái Ta Biết vì biết là một số trong các con sẽ hiểu. Các con hiểu vì các con đã chiêm nghiệm chính mình như cái Ta Biết, khác hẳn tất cả mọi cái ngã đặc thù mà các con đã tạo ra, bởi vì cái Ta Biết là sự nhận biết thuần khiết. Và có những người trong số 10% tâm thức hàng đầu trong nhân loại cũng đã chiêm nghiệm được một cách tự nhiên – hoặc qua những cách tu tập như thiền quán, trầm mặc – sự nhận biết thuần khiết này, mà qua đó cái Ta Biết tự chiêm nghiệm mình là nhiều hơn bất cứ cái ngã nào mà nó đã tạo ra trong thế giới hình tướng, và do đó nó chiêm nghiệm là nó tự do. Nó không thể bao giờ bị ràng buộc bởi bất cứ gì trong thế giới hình tướng – trừ khi nó bước vào một cái ngã và tự đồng hoá hoàn toán với ngã riêng biệt đó, và khi làm vậy, nó nhìn thế giới từ bên trong ngã nhìn ra, nhìn thế giới qua phin lọc của ngã đó, và vì vậy nó có thể tạm thời quên đi nó là nhiều hơn, quên đi nó là nhận biết thuần khiết.

Quả là có nhiều người trên hành tinh này, đại đa số trong nhân loại, chưa bao giờ trải nghiệm được nhận biết thuần khiết. Chúng tôi thừa biết là nếu con chưa trải nghiệm nhận biết thuần khiết bao giờ thì những lời dạy về cái Ta Biết sẽ chỉ là thêm một khái niệm cho con, thêm một dịp cho tâm phân tích đường thẳng nhào nặn. Tùy trạng thái tâm thức của con, tùy những tấn tuồng của con, tùy những hiểu biết hay sự thiếu hiểu biết của con, con sẽ phóng chiếu đủ mọi hình ảnh lên trên các lời dạy về cái Ta Biết. Con có thể làm bất cứ gì con muốn với nó, con có thể đóng đinh nó lên cây thập tự, gọi nó bằng tên này hay tên nọ, biến nó thành thần tượng tạc trên đá – thay vì con làm điều lý tưởng mà con cần làm, là nhìn thấu vào chiều sâu của lời dạy tâm linh, tức là đi xa hơn ngôn từ, đi xa hơn lời nói cho tới khi con chứng ngộ Tánh linh ở đằng sau lời nói.

Thượng đế là một Tánh linh, và những ai thờ phượng ngài phải thờ phượng ngài trong tánh linh và sự thật. Muốn biết được Thượng đế thì phải biết ngài trong Tánh linh, bởi vì con không thể biết Thượng đế qua tâm hữu hạn. Thượng đế là vô hạn và không thể hiểu được qua tâm hữu hạn. Đây là một sự thực giản dị, nhưng vẫn còn nhiều người cứ đầu thai đi đầu thai lại trong các cộng đồng tôn giáo – thậm chí đã từng có chân trong các tổ chức tâm linh hay thần bí từ nhiều thập niên – mà vẫn chưa hiểu được ý niệm giản dị này là phải vượt qua giáo lý vỏ ngoài, phải đi thẳng tới Tánh linh và chứng ngộ bằng Táng linh. Và qua đó con biết được, chiêm nghiệm được sự duy nhất đó.

Không thể hiểu được nhận biết thuần khiết

Điều hay ho của cái ta ý thức là sự kiện nó là nhận biết thuần khiết. Đó là lý do nó có thể tự phóng chiếu vào một ý niệm bản ngã giới hạn và thực sự tin tưởng – và chiêm nghiệm như một cái gì hoàn toàn đáng tin cậy – rằng con là một con người giới hạn, một người phàm phu tội lỗi. Nếu con muốn có trải nghiệm này thì con hoàn toàn có khả năng có được, bởi vì cái ta ý thức có thể bước vào một cái ngã như thế và trải nghiệm thế giới từ bên trong ngã đó.

Nhưng sự tuyệt diệu của cái ta ý thức là sự kiện nó luôn luôn chỉ là nhận biết thuần khiết mà thôi, và vì vậy nó cũng có khả năng tự phóng chiếu về hướng kia. Thay vì phóng xuống các độ rung thấp kém, nó có thể tự phóng chiếu y như vậy lên những tầng rung động cao hơn, do đó nó tự phóng chiếu vào hợp nhất với một sinh thể tâm linh, thậm chí vào cả Mặt trời Trung tâm Vĩ đại – và xa hơn nữa để chứng nghiệm Đấng Sáng tạo, vì dù sao nó cũng chỉ như một giọt nước lấy ra từ đại dương tâm thức của Đấng Sáng tạo.

Cho tới khi con vượt ra khỏi tâm đường thẳng phân tích, cho tới khi con vượt ra khỏi ngã tách biệt, thì sự hiện hữu của con như một nối dài của bản thể Đấng Sáng tạo – tức như sự nhận biết thuần khiết – sẽ đơn giản chỉ là một khái niệm lý thuyết. Con có thể tranh cãi chống hay thuận. Có những người đã từng tranh cãi chống lại hay thuận theo đủ loại khái niệm tâm linh hết kiếp này tới kiếp khác. Chúng tôi, các chân sư thăng thiên, kính trọng quyền tự quyết. Nếu người ta mong muốn có trải nghiệm đó mãi mãi thì họ có quyền làm như vậy trong khuôn khổ Định luật Tự quyết. Nhưng chúng tôi sẽ không dùng khả năng chú ý của mình để cố giúp họ, bởi vì họ đã tự đặt mình dưới sự chi phối của luật tác dụng và phản tác dụng – tức là Trường đời Cay đắng.

Họ có thể tự nhận mình là người theo đạo. Họ có thể đã phát triển một thái độ xem mình thánh thiện hơn người khi họ nghĩ mình hiểu biết mọi chuyện hơn mọi ai khác, do mình đã dựng lên một hệ thống tín ngưỡng toàn hảo đến độ mọi thứ và ngay cả Đấng Sáng tạo cũng có thể được nhét vào trong đó. Cho nên định luật đã được lập ra để đảm bảo bất cứ gì họ gửi ra tấm gương vũ trụ sẽ được gửi trả về cho họ y như vậy. Và họ sẽ tiếp tục gặt những gì họ đã gieo cho đến khi họ chán ngán và bảo: “Cuộc sống nhất định phải là gì nhiều hơn những thứ tôi đang trải nghiệm ngay bây giờ.” Và khi con đạt tới điểm đó, khi con muốn nhiều hơn những gì tấm gương vũ trụ gửi trả về, thì ở điểm đó con mới có thể khởi sự con đường tâm linh nơi các chân sư có thể giúp con.

Chúng tôi có thể cho con những lời dạy được thiết kế để nâng tâm thức, nâng hiểu biết của con lên. Chúng tôi có thể cho con những kỹ thuật và dụng cụ được thảo ra để giúp con thỉnh cầu năng lượng tâm linh. Và như vậy con có thể cất bước trên hành trình vén lên tấm màn, vén màn Maya, cho đến khi con bắt đầu nhìn xuyên thấu qua được. Nhưng khi nhìn xuyên thấu tấm màn Maya, con sẽ thấy gì đây? Không phải như một số người kỳ vọng, con sẽ không thấy vương quốc tuyệt diệu của thiên đàng trên đó với tất cả những nét đẹp đẽ mà con đã từng nghe hay từng đọc.

Con hãy để ý điều thày nói ở đây hầu con không lẫn lộn với một số hình ảnh trong tâm đường thẳng. Quả thật đã có những người trên địa cầu có được trải nghiệm đích thực về các cõi tâm linh, và họ đã bước trở xuống để mà kể lại. Nhưng điều ta muốn nói là khi con khởi sự đường tu tâm linh, khi con bắt đầu phá thủng tấm màn Maya đang che phủ tâm con, điều con nhìn thấy không phải là một quang cảnh huy hoàng nào đó của cõi tâm linh nơi tất cả mọi thứ đều đẹp, mặc dù vẻ đẹp là có thực. Không, điều con nhìn thấy trước tiên là những thoáng hiện của nhận biết thuần khiết, của tâm thức thuần khiết, nơi cái ta ý thức của con – mà cho tới giờ nó chỉ ý thức mình là một con người – giờ đây bắt đầu thấy mình là nhiều hơn một con người. Cái ta ý thức bắt đầu trải nghiệm sự nhận biết thuần khiết khiến nó ý thức là nó sẽ không bao giờ có thể bị hạn chế trong thế giới hình tướng này, hay bất kỳ một ý niệm bản ngã nào được tạo ra trong đó.

Không có gì có thể cầm giữ cái ta ý thức của con, và đó là điều mà cái ta ý thức nhận ra khi nó trải nghiệm nó là nhận biết thuần khiết vượt khỏi mọi cái ngã trong thế gian – sự nhận biết trinh nguyên, không chút ô nhiễm. Đây là điều mà con bắt đầu nhìn thấy. Có những truyền thống tâm linh, chẳng hạn như đạo Phật ở phương Đông, với một số kỹ thuật cùng phương pháp đã được thời gian thử nghiệm để giúp hành giả làm cho tâm tĩnh lặng cho đến khi mình trải nghiệm nhận biết thuần khiết.

Sứ vụ Thiêng liêng của con

Mục đích của tất cả các vị thày chân chính ở phương Đông đã là đưa đệ tử tới mức họ trải nghiệm được nhận biết thuần khiết, tâm thức thuần khiết. Nhiều dụng cụ và kỹ thuật như vậy, nhiều hệ thống như vậy, đều chính đáng và giá trị, nhưng chúng chính đáng và giá trị chủ yếu cho những loại linh hồn, những loại dòng sống có xu hướng đầu thai ở phương Đông và nhắm nhiều hơn đến việc trải nghiệm cuộc sống – một hình thức sùng bái của Yoga.

Các dòng sống chủ yếu đầu thai tại phương Tây nhắm nhiều hơn đến cuộc sống năng hoạt. Họ muốn tìm hiểu, họ là những con người thực tế và thực dụng, họ không chỉ ở đây để trải nghiệm mà để đồng sáng tạo – không chỉ để nhận thức mà để phóng chiếu một viễn quan cao hơn lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Nếu con sinh trưởng ở phương Tây, rất có thể đó là vì – ít ra trong kiếp đầu thai này – con đã không chỉ mong muốn trải nghiệm thụ động mà còn đồng sáng tạo chủ động. Đây là một nhận thức quan trọng cho những ai muốn khám phá và hoàn thành Sứ vụ Thiêng liêng của mình trong kiếp hiện thân này.

Sứ vụ Thiêng liêng chính xác là gì? Đó là một kế hoạch được lên khuôn trong một trạng thái tâm thức vượt ra khỏi tất cả mọi đặc điểm thường có nơi con người trên địa cầu. Khi con thiết lập Sứ vụ Thiêng liêng với sự hợp tác của các thày tâm linh của con, con không mang cái ngã mà con đã tạo dựng suốt trong nhiều kiếp sống, con không nhìn cuộc sống từ bên trong một loại ngã như thế. Cái Ta Biết của con đã bước ra ngoài cái ngã biểu cảm mà con đã tạo dựng suốt nhiều kiếp sống. Do đó, con nhìn thấy thật rõ những giới hạn của ngã đó. Con thấy rõ những điểm nó cần cải thiện, nhưng con cũng thấy các tin tưởng mà dần dà nó đã chấp nhận, cũng như cách thức mà các tin tưởng đó phải được thăng vượt trước khi con có thể bước lên một trải nghiệm cao hơn, đặc biệt trước khi con có thể trở thành một vị đồng sáng tạo đích thực sẽ giúp đồng sáng tạo vương quốc của Thượng đế trên địa cầu thay vì một loại biểu hiện nào khác.  

Con có thấy chúng tôi đã nói gì về cái Ta Biết? Cái Ta Biết không thể ngừng biết, và do đó cái Ta Biết không thể ngừng đồng sáng tạo. Cho dù cái Ta Biết tự đồng hóa là con người thấp kém nhất trên địa cầu, con người ích kỷ nhất, thô sơ nhất – một kẻ bệnh hoạn chuyên chú đi xâm hại người khác – thì ngay cả con người đó cũng đồng sáng tạo liên tục bằng cách sử dụng khả năng của tâm phóng chiếu hình ảnh lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Những hình ảnh này thấp kém, hoàn toàn không đồng thuận với viễn quan cao hơn về vương quốc Thượng đế trên địa cầu, nhưng chúng vẫn là một hình thức đồng sáng tạo. Bởi vì cách thức chúng được phóng chiếu lên Ánh sáng Mẫu-Vật cũng giống y như một hình ảnh cao đẹp hơn.

Cái ta ý thức của con chính là con người mà nó nghĩ nó là. Nó là con người mà nó đã đồng hóa là như vậy, theo nghĩa là nó đồng sáng tạo xuyên qua ý niệm bản ngã mà nó đang có ngay lúc đó và nó tự đồng hóa với cái đó. Bất kỳ hình ảnh nào mà hiện hữu trong mô thức, trong cấu trúc của ngã, thì đó cũng là hình ảnh mà dòng ánh sáng của cái ta ý thức sẽ chiếu qua. Và những hình ảnh này hình thành cuộn phim của ngã tách biệt được trình chiếu trên màn ảnh của Ánh sáng Mẫu-Vật.

Con đừng bị bề ngoài lừa dối. Trong cách thức, người tâm linh nhất trên trái đất đồng sáng tạo cũng không khác gì người ở mức tâm thức thấp nhất. Cả hai đều có một cái ta ý thức làm cánh cửa mở cho ánh sáng của Hiện diện TA LÀ chảy xối xuống dải tần số của cõi vật chất. Cả hai đều đồng hóa mình với một cái ngã nào đó, một hộp tư duy nào đó, và họ đều phóng chiếu ánh sáng xuyên qua các hình ảnh trong hộp tư duy đó. Điểm khác biệt duy nhất là ý niệm bản ngã đó thanh khiết đến độ nào, đồng thuận đến độ nào với Hiện diện TA LÀ, hay là nó hoàn toàn sai trệch đối với Hiện diện TA LÀ.

Cho nên chắc chắn một người chứng đạt tâm linh cao sẽ có một ý niệm bản ngã đồng thuận hơn hẳn với Hiện diện TA LÀ của mình, và kết quả là khe hở sẽ lớn hơn để ánh sáng có thể chảy xối vào ý thức vỏ ngoài của người đó. Và như thế, người đó cũng sẽ có nhiều uy lực đồng sáng tạo hơn – như Giê-su đã chứng tò khi thày vực người chết sống lại, chữa lành chân tay kẻ tật nguyền, thanh tẩy thân thể người cùi hủi và thực hiện nhiều việc làm khác gọi là phép lạ – và đây là những việc làm mà kẻ ở mức tâm thức thấp nhất trên địa cầu không thể làm được. Nhưng con cần hiểu là tâm thức không khác biệt trong tính chất, mà chỉ khác cường độ, khác khối lượng.

Một bước cần thiết

Khi con đạt tới chỗ con muốn hơn nữa, khi con mong muốn một con đường cao hơn, khi con có được nhận thức là có lẽ đời mình có một chủ ý, có lẽ mình đã lên kế hoạch cho đời mình – và con mong muốn biết kế hoạch đó là gì, con muốn thấy rõ ràng là con có thể thực hiện kế hoạch đó một cách ý thức – thì ở điểm đó, con cần đi một bước tuyệt đối cần thiết. Con sẽ không bao giờ phát hiện được Sứ vụ Thiêng liêng của mình trong ý thức cho tới khi con ý thức được cơ chế của nhận thức.

Nhận thức là cạm bẫy vĩ đại cho cái ta ý thức. Một khi con đã tạo ra một ngã tách biệt, một khi cái ta ý thức của con đã bước vào tạo vật đó, hộp tư duy đó, và đã tự đồng hóa với cái đó, thì nó sẽ tin rằng những gì nó nhận thức xuyên qua hộp tư duy không phải là nhận thức mà là thực tại. Đó không phải là một tấm hình về cách vận hành của thực tại – không, đó chính là thực tại. Chính đó – ở ngay đó – là lằn ranh phân chia những người có thể được chân sư thăng thiên trợ giúp và những người không thể được chân sư thăng thiên giúp đỡ. Lằn ranh phân chia này là sự ngộ ra rằng nhận thức của mình – nhận thức ngay bây giờ của mình về cuộc sống – không phải là cao nhất. Đó không phải là cách nhìn duy nhất về cuộc sống.

Đâu là thực tế mà chúng tôi đã giải thích nhiều lần trong các bài truyền đọc, đâu là điểm chủ yếu mà chúng tôi đã diễn tả và giảng giải? Đó là sự kiện con hiện đang ở một trạng thái tâm thức thấp hơn các chân sư thăng thiên, và để vượt băng qua điểm mấu chốt sẽ dẫn con vào trạng thái thăng thiên, con cần nâng cao tâm thức của con. Con cần thanh tẩy khỏi tâm thức con mọi yếu tố phàm phu không thể đi lọt qua lỗ hổng.

Bao nhiêu lần chúng tôi đã nhắc nhở điều này bằng đủ mọi cách? Liệu có khó hiểu lắm không mối liên hệ giữa nhận thức của con và trạng thái tâm thức hiện thời của con? Liệu có khó nắm bắt lắm không sự kiện là con đang ở trong một trạng thái tâm thức thấp hơn – mà ta tin con nhận chân được – cho nên nhận thức của con mới không tinh khiết. Nó không thể tinh khiết. Nếu nó tinh khiết thì con đã không ở trong một trạng thái tâm thức thấp, vì trạng thái tâm thức thấp của con giống như một cặp mắt kính màu đang tô màu lên nhận thức và cái ta ý thức thì lại nhìn xuyên qua cặp kính màu đó. Và do đó, mọi thứ mà con nhìn thấy trong thế gian này được trang thái tâm thức đó, hộp tư duy đó, tô màu.

Đây là sự nhìn nhận then chốt sẽ đưa một người vào những cõi nơi chúng tôi, các chân sư thăng thiên, sẽ để ý và nói: “À, đây là một học trò mà chúng ta có thể làm việc được.” Con hãy lưu ý rằng việc tìm ra giáo lý chân sư thăng thiên, gia nhập một tổ chức vỏ ngoài hay đọc bài chú bài nguyện nhiều giờ liền, tất cả những thứ đó tự thân nó sẽ không giúp con hội đủ tư cách để trở thành một đệ tử mà chúng tôi có thể làm việc trực tiếp ở mức nội tâm. Rất nhiều thành viên của các tổ chức tâm linh vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nội tâm, trực tiếp với chúng tôi – đó là vì sao họ vẫn tham gia tổ chức vỏ ngoài và gắn bó với các giáo lý vỏ ngoài. Đó cũng là vì sao họ không thể, hoặc không muốn, nhìn xa hơn giáo lý, để họ trực tiếp nghe được, trải nghiệm được Hiện diện của chúng tôi.

Trở thành một đệ tử chân chính bằng cách tra vấn nhận thức của mình

Vậy thì con cần những gì để trở thành một đệ tử chân chính – một đệ tử có thể nắm bắt Sứ vụ Thiêng liêng của mình một cách ý thức thay vì hoàn thành Sứ vụ đó một cách không ý thức, như nhiều người trong số các con đã làm? Nhiều người là thành viên của các tổ chức tâm linh đã làm vậy, vì họ đã đi theo Sứ vụ của họ ở những mốc quan trọng trong đời, rồi khi phải lấy những quyết định thật quan trọng, họ đã cảm được một sự hướng dẫn giúp họ chon lựa đúng đắn. Chỉ có điều là họ không nhìn thấy toàn cảnh rộng lớn, họ không thấy được hoạch định của họ, họ không hiểu tại sao họ đã chọn lựa như vậy và tại sao nó lại quan trọng đến vậy. Họ đã không hiểu những điều họ có ý định muốn học từ một hoàn cảnh cụ thể, măc dù trong nhiều trường hợp, họ cũng đã học được qua Trường đời Cay đắng.

Tuy nhiên, đối với con là người sẵn lòng tốt nghiệp Trường đời Cay đắng, con phải làm gì và phải nhìn thấy gì đây? Con phải đạt tới mức con sẵn lòng tra vấn nhận thức của con, tức là con sẵn sàng nói: “Giê-su yêu dấu, Mẹ Mary yêu dấu, Đại chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, Saint Germain yêu dấu, Chân sư MORE yêu dấu” – bất kể vị chân sư nào mà con cảm thấy gần gũi nhất với tim con, con phải nói – “Thày hãy dạy con, thày hãy chỉ con những gì mà con chưa thấy với nhận thức hiện thời của con, với trạng thái tâm hiện thời của con. Xin thày hãy vén lên bức màn mà nhận thức hiện thời của con đã tạo ra để con nhìn thấy xa hơn, để con thấy con là hơn nữa, thấy sự thật là hơn nữa, thấy Tánh linh là hơn nữa, và thày trong cương vị chân sư thăng thiên cũng là hơn nữa, là nhiều hơn cái hình ảnh mà con đang có về thày ngay lúc này. Bởi vì con sẽ biết thày trong tánh linh và sự thật, chứ không qua một hình ảnh nào đó bị nhận thức hiện thời của con hạn chế.”

Con thử nghĩ xem tại sao bao nhiêu chân sư đã nói: “TA LÀ NHIỀU HƠN thế này”? Bởi vì cho những ai trong số các con đã sẵn sàng, đã đến lúc con bước lên cao hơn và nhận ra rằng con là hơn nữa y như các chăn sư là hơn nữa. Con là nhiều hơn nhận thức của mình. Nhưng con sẽ không thấy được con là nhiều hơn nhận thức cho đến khi con mở tâm ra và nhìn nhận: “Có một cái gì đó mà tôi không thấy. Nhận thức của tôi bị pha màu bởi trạng thái tâm thức hiện thời của tôi, thậm chí bởi giới phái, chủng tộc, tôn giáo, xuất xứ, quốc tịch của tôi.”

Ngay cả tâm phân tích đường thẳng của con cũng có thể giúp con thấy rằng nhận thức của con bị tô màu – nếu con xem xét con đã được dạy dỗ như thế nào để nhìn cuộc sống theo một cách nào đó tùy theo tôn giáo, hệ thống chính trị, chủng tộc, quốc gia hay bất kỳ yếu tố nào khác. Và khi con gặp người khác đã lớn lên trong một môi trường khác, con nhận ra là họ nhìn cuộc sống một cách khác – một chút xíu hay có thể rất nhiều – so với cách con đã được dạy dỗ. Và điều này sẽ giúp con nhận ra là cách con nhìn cuộc đời chỉ là một trong nhiều cách – không phải là cách duy nhất và cũng không nhất thiết là sự thật duy nhất.

Làm thế nào con sẽ bao giờ biết được sự thật, sự thật đích thực? Chỉ khi nào con nhìn nhận là những gì con xem là sự thật ngay lúc này không phải là sự thật tối hậu. Đó là một cái gì bị tô màu bởi nhận thức của con, một tâm ảnh, một hình ảnh trong tâm. Đó chính là khởi đầu của minh triết, khởi đầu của con đường tâm linh, là khi con có thể nhận được hướng dẫn của các chân sư thăng thiên. Đó là khi con có thể bắt đầu vén lên bức màn hầu thấy được Sứ vụ Thiêng liêng của con một cách ý thức, con bắt đầu xuôi chảy với Dòng sông sự Sống thay vì cứ mò đường trong đêm tối, đôi khi lạng quạng đụng trúng Sứ vụ của mình, nhưng thường khi thì bị hụt mất những cơ hội quan trọng mà con không nhìn thấy, vì con chỉ thấy được những gì con muốn thấy, những gì tự ngã con muốn con thấy, hoặc chính con trong cương vị cái ta ý thức muốn trải nghiệm.

Làm thế nào con thăng thiên?

Ta đã ban ra một bài chú sẽ mở khóa căn thể của ta cho những ai sẵn lòng muốn biết ta trong cương vị là Đại chỉ đạo Thiêng liêng, là một sinh thể vũ trụ, là cấu trúc kết tinh cứ trải mãi lên cho tới Thượng đế, cho tới Đấng Sáng tạo, cho tới Mặt trời Trung tâm, cho tới khối vuông ở giữa Alpha và Omega. Tuy nhiên, bài chú này không có gì bảo đảm là những ai đọc chú, ngay cả khi họ đọc nhiều lần, sẽ vén được bức màn. Con phải sẵn sàng đáp ứng đòi hỏi của Omega – là nhìn nhận những giới hạn của nhận thức. Con phải sẵn sàng nhìn xa hơn nhận thức để thấy một cái gì con chưa thấy bao giờ, thấy một cái gì tự ngã con không muốn con thấy, thấy một cái gì mà người thân của con có thể không muốn con thấy – vì họ không muốn mất con, họ không muốn con vươn lên cao hơn họ, họ không muốn con mạnh dạn bước đi về một nơi mà chưa một người nào đã chạm chân, như câu ngạn ngữ thường nói.

Con chẳng thấy hay sao, cách duy nhất mà chúng tôi, các chân sư thăng thiên, có thể giúp con là nếu con sẵn lòng nhìn thấy những gì con không thấy? Chỉ đạo thiêng liêng là gì? Đó có phải là một bộ áo tù trói tay trói chân con? Đó có phải là khi con quyết định con muốn sự chỉ đạo thiêng liêng, thì ta sẽ đòi hỏi con phải trao cho ta quyền tự quyết của con, hầu con trở thành như một người máy hay một con múa rối trên sợi dây mà ta điều khiển?

Con có nghĩ là ta ngồi trên đây giống như một nhà độc tài chỉ muốn chiếm đoạt quyền tự quyết của con và ra lệnh cho con phải làm gì mỗi bước trong đời sống hàng ngày? “Mua bộ quần áo này, làm việc này, ăn món này, không được ăn món kia, đi đây, đi đó.” Con có nghĩ là một sinh thể vũ trụ muốn quản lý từng chi tiết nhỏ nhặt trong đời con và chiếm đoạt quyền tự quyết của con? Con có nghĩ là việc chiếm đoạt quyền tự quyết sẽ giúp con tăng triển trên đường tâm linh? Làm thế nào việc chiếm đoạt quyền tự quyết của con có thể giúp con đi bước cốt yếu để thăng thiên, để con trở thành một bậc thày hay một chân sư – đó là con nắm lấy trách nhiệm toàn diện và cuối cùng về trạng thái tâm của mình và cách con sử dụng quyền tự quyết của mình?

Làm thế nào việc bắt ép con có thể giúp con nhận lấy trách nhiệm cho bản thân con? Con không thể bị ép buộc phải nhận lấy trách nhiệm cho chính mình – vì nếu đúng như vậy thì ác quỷ cũng đã ép buộc được mọi người thăng thiên từ lâu rồi. Bởi vì đó chính là muc đích của y – chứng minh rằng quả thực con có thể thăng thiên bằng vũ lực. Nhưng chuyện đó không thể làm được, vì nếu được thì chính ác quỷ cũng đã thăng thiên, nhưng hẳn là y chưa thăng thiên và sẽ không bao giờ thăng thiên, bởi vì không ai có thể thăng thiên bằng vũ lực, không ai có thể bị buộc phải thăng thiên.

Con chỉ có thể thăng thiên bằng cách sẵn lòng nhận trách nhiệm về bản thân mình, nhìn nhận rằng nhận thức của mình bị ô nhiễm bởi hộp tư duy, bởi tấn tuồng cá nhân, bởi những tấn tuồng cuồng đại mà dần dà con đã chấp nhận. Những tấn tuồng cuồng đại đó là do ác quỷ tạo ra để giữ chặt con trong cái bẫy của tâm thức thấp kém, hầu con không bao giờ có thể nắm bắt thực tại mình là nhiều hơn cái ngã tách biệt cứ đinh ninh là nó phải giao chiến trong vở tuồng cuồng đại.

Con là NHIỀU HƠN tất cả mọi ý niệm bản ngã được tạo ra trong thế gian này vì con là nhận biết thuần khiết. Nếu con là một bản ngã còn dính lại bất kỳ đặc tính thế gian nào, con sẽ không thể, CON sẽ không bao giờ có thể thăng vượt thế gian này. Nhưng con CÓ KHẢ NĂNG thăng vượt thế gian như tất cả những vị đã từng thăng thiên trước con đã chứng minh. Nhưng cái gì thăng thiên chứ? Không phải ngã phàm phu đâu. Không một người nào sẽ thăng trở về thiên đường trừ phi đó là người đã đi xuống từ thiên đường. Và “người” đã đi xuống từ thiên đường chính là cái ta ý thức, là nhận biết thuần khiết.

Thế nhưng khi con thăng trở về thiên đường bằng cách nhận biết cái ta của mình là sự nhận biết thuần khiết, thì con cũng nhận biết các trải nghiệm của mình trong thế giới hình tướng. Và như vậy, con là nhiều hơn khi con thăng lên so với khi con đi xuống, tuy con không khác cái đã đi xuống – con chỉ là nhiều hơn thế. Con mang nhiều hơn cái phẩm cách cơ bản mà con đã được phú cho, tức là cá thể được neo trụ nơi Hiên diện TA LÀ của con.

Thế nào là chỉ đạo thiêng liêng?

Cho nên ta là một sinh thể vũ trụ, TA LÀ một với ngọn lửa chỉ đạo thiêng liêng, nhưng chỉ đạo thiêng liêng là gì chứ? Đó không phải là một lời chỉ dẫn cụ thể phải làm thế này hay làm thế kia, phải tin thế này hay tin thế kia. Chỉ đạo Thiêng liêng là một dòng tâm thức hằng sống. Con đã nghe nói ta từng là đạo sư riêng của Saint Germain nhưng ta không là đạo sư đầu tiên của Saint Germain. Thày từng có nhiều đạo sư khác trước khi thày vươn lên một mức tâm thức sẵn lòng nhận ra những hạn chế nhận thức của thày. Và đó là lúc thày đã có thể tận dụng sự chỉ đạo thiêng liêng mà ta ban cho thày. Hẳn con đã nghe nói là Saint Germain đã thăng thiên bằng cách lấy một triệu quyết định đúng đắn. Ấy nhưng đó không phải là những quyết định kiểu như khi ta bảo thày “Làm việc này đi” và thày cứ nhắm mắt tuân theo. Đó là những quyết định nơi thày phải trực diện với một chọn lựa khi tâm vỏ ngoài không làm sao biết được cái gì đúng, cái gì sai.

Và như vậy, Saint Germain đã hòa điệu vào bên trong – bên trong cái ta là của thày – hòa điệu với Hiện diện mà ta là, với dòng tâm thức mà ta là. Và như vậy, thày đã đọc được rung động mà ta là, và qua việc đọc rung động đó, thày đã có thể nhận ra cái có vẻ là hai chọn lựa khác nhau đối với tâm vỏ ngoài, thực ra chẳng cái nào là chọn lựa đúng đắn. Cả hai chỉ biểu trưng cho đối cực này hay đối cực kia trên nấc thang nhị nguyên của tâm thức. Và như vậy, bằng cách trụ vững trong chỉ đạo thiêng liêng, thày đã có thể nhìn thấy một chọn lựa thứ ba mà trước đó thày không thể. Và thày biết đó là chọn lựa đúng đắn trong hoàn cảnh đặc thù đó.

Con có thấy chăng chìa khóa cốt yếu ở đây? Khi con đối mặt với một tình huống trong thế giới này nơi con nghĩ: “Tôi phải chọn giữa hai đối cực, hai cực đoan, hai hướng hành động”, thì nếu nhận thức của con ô nhiễm, con sẽ nhìn tình huống đó qua nhận thức của con. Nhận thức đó sẽ tối thượng đối với trạng thái tâm của con, con sẽ nghĩ nhận thức của mình là chính xác, cho nên con sẽ chọn lựa dựa trên nhận thức đó, và con sẽ chọn một trong hai cực đoan nhị nguyên. Vì nhận thức của con ô nhiễm, con sẽ không thể thấy bất cứ gì vượt khỏi hai đối cực nhị nguyên đó. Vì vậy mà bất kỳ chọn lựa nào con lấy cũng sẽ không là chọn lựa cao nhất có thể có.

Con vẫn có thể học hỏi từ đó, nhưng con hoc hỏi qua Trường đời Cay đắng chứ không qua Trường Chỉ đạo Thiêng liêng. Bởi vì con đã không bước vào, không đặt chân vào Trường Chỉ đạo Thiêng liêng khi con không sẵn lòng nhìn xa hơn nhận thức của mình và hòa điệu với Hiện diện của ta. Con không hòa điệu với Hiện diện của ta khi con nói: “Thưa Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con phải làm thế này hay thế khác?” bởi vì ta là một sinh thể vũ trụ không ở trong trạng thái nhị nguyên.

Cho nên con không đến với ta và xin ta chỉ dẫn con chọn lựa cụ thể như thế nào. Thay vào đó, con hãy đến với ta và hỏi ta: “Đại Chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, hãy cho con thấy Hiện diện chân thực của thày. Con sẽ nhận ra dòng chảy tâm thức của thày, con sẽ nhập một với dòng chỉ đạo thiêng liêng đó, con sẽ đi theo dòng chỉ đạo thiêng liêng đó lên tới cấu trúc kết tinh hình tháp mà thày là, cho đến khi con ngồi trên khối vuông màu trắng ở giữa Alpha và Omega, và như vậy con sẽ có được một tầm nhìn vũ trụ về hoàn cảnh của con trên địa cầu – hầu sau đó con thấy được những gì con hiện không thấy, hầu con nắm bắt được chọn lựa đích thực, chọn lựa Ki-tô trong hoàn cảnh đó. Chọn lựa Ki-tô vượt khỏi các đối cực nhị nguyên – mà con nhận chân là do nhận thức của con tạo ra, cái nhận thức khởi lên từ các tấn tuồng của con, thậm chí còn bị tô màu bởi các tấn tuồng của tâm thức sa ngã, là tâm thức phản Ki-tô khiến con cho rằng con chỉ có hai chọn lựa do nhị nguyên quy định. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, hãy vén bức màn lên để con nhìn xa hơn nhị nguyên và thực sự thấy được sự minh bạch của chỉ đạo thiêng liêng.”

Thày giả và đệ tử giả

Con yêu dấu, đó là lúc ta có thể giúp con. Đó là lúc ta có thể là đạo sư của con – khi con sẵn lòng nhìn thấy sự lừa dối, thiên vị, nhị nguyên của chính nhận thức của mình, cái mà con đã từng tin chắc là nó chính xác. Con sẵn lòng đón nhận cơn sốc sững sờ khi con chợt nhìn ra nhận thức của mình hạn chế như thế nào, thiên vị như thế nào, sai lạc như thế nào, và xa rời như thế nào so với nhãn quan của chân sư thăng thiên cùng thực tại của Ki-tô. Đây có thể là một cú sốc dữ dội. Và khi con khởi sự tiến trình vén màn, con sẽ kinh qua nhiều cú sốc như vậy.

Khi con sẵn lòng chịu đựng cú sốc nhìn thấy nhận thức của mình bị chất vấn, bị phơi bày là sai lạc, thì đấy chính là dấu ấn của một đệ tử đích thực của chân sư thăng thiên. Ngược lại, những ai chỉ tìm kiếm sự xác nhận rằng nhận thức của mình là xác đáng – những ai chỉ muốn nghe lời xác nhận cái mình muốn thấy, và cái mình muốn thấy là chân lý tuyệt đối, thậm chí còn là chỉ đạo thiêng liêng – thì những người đó không phải là đệ tử, đệ tử của chân sư thăng thiên. Họ là đệ tử của hàng ngũ thày giả, những kẻ phô trương mình là chân sư thăng thiên và hứa hẹn với con là họ sẽ đưa con lên thiên đàng mà con không cần phải lấy cái xà ra khỏi mắt con, cái xà của nhận thức ô nhiễm khiến con nhìn thực tại theo một kiểu nào đó, rồi nghĩ rằng đó chính là thực tại chứ không phải là cái tâm ảnh mà con đã đặt trước Thượng đế chân thực.

Có hằng hà vô số những kẻ mạo danh trong hàng ngũ giả trá đó. Thậm chí còn có những kẻ, một vài người trong số họ, tự nhận mình là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng. Nhưng nếu con nhìn họ với cái nhìn nội tâm, nếu con đọc lời họ nói, nếu con chịu đọc rung động của họ, thì con sẽ thấy là họ không rõ ràng. Họ mơ hồ, tối tăm, có cái gì đó che giấu, cái gì đó mà con không thể nhìn ra. Và họ sẽ phóng chiếu lên con rằng con không thể thấy cái đó là vì tâm thức con không tinh khiết, và đó là tại sao con phải nhắm mắt tuân theo sự chỉ dẫn của họ. Nhưng ta nói với con: đó là một lời dối trá!

Cái ta ý thức của con có khả năng – ngay tức thì bây giờ – hòa điệu với Hiện diện của các chân sư thăng thiên chân chính, nếu con sẵn lòng nhìn nhận là nhận thức của mình, nhận thức của tâm vỏ ngoài, chỉ là đúng vậy mà thôi: nhận thức! Và nếu con chịu với xa hơn, cái ta ý thức của con có khả năng trải nghiệm được nhận biết thuần khiết, trải nghiệm nhận biết thuần khiết của chân sư thăng thiên.

Ta không là một sinh thể mờ ám. Không có che đậy. Ta không hề có mong muốn che giấu bất cứ gì khỏi con. Khi con hòa điệu với Hiện diện của ta, con có thể thấy trọn vẹn sinh thể mà ta là, con có thể thấy từng khía cạnh của cấu trúc kết tinh của ta. Không có gì che khuất khỏi con. Và nếu con sẵn lòng xuôi theo dòng chảy tâm thức của ta, con có thể đi tận tới Mặt trời Trung tâm – và xa hơn nữa, tới chính Đấng Sáng tạo. Không có gì ẩn giấu khỏi con trong chỉ đạo thiêng liêng, và nếu con nghĩ là có thì con không đang giáp mặt với chỉ đạo thiêng liêng.

Nếu có điều gì mờ ám, che đậy, một điều gì giận dữ hay sợ hãi, thì đó không phải là chỉ đạo thiêng liêng. Làm sao mà có được giận dữ trong chỉ đạo thiêng liêng? Liệu con nghĩ rung động của ta ngay bây giờ có là rung động giận dữ, hay con nghĩ đó là rung động của thực tế, và đơn giản ta chỉ đang chém xuyên qua sự dày đặc của tâm thức con, và như vậy ta cho con cơ hội hòa điệu với Hiện diện của ta nếu con chịu?

Hiển nhiên, con có thể ngồi đó với nhận thức ô nhiễm của mình, và con có thể phóng chiếu một hình ảnh lên ta, lên lời ta nói, lên rung động của ta. Con có thể thấy đó là giận dữ, con có thể thấy đó là một mưu toan khơi lòng sợ hãi trong con, nhưng đây chỉ là thực tại. Thực tại cho con một sự đồng cảm, để con đồng lượng định cái gì là thực, cái gì là rung động thực của chân sư, cái gì là rung động thực của một sinh thể vũ trụ. Vì ta là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, TA LÀ một sinh thể vũ trụ, TA LÀ THUẦN KHIẾT, TA LÀ THỰC.

Chính con, cái ta ý thức của con, cũng thực. Và con có thể biết là ta thực – nếu con sẵn lòng nhìn vượt qua nhận thức ô nhiễm, không thực. Liệu con có sẵn sàng biết ta như ta là, hay con sẽ hài lòng với một kẻ giả mạo nói cho con nghe những điều con muốn nghe và quả quyết với con rằng: “Ồ nhất định rồi, nhất định nhận thức của bạn là thực, cách nhìn của bạn là thực”? Nếu đó là điều con muốn, ta sẽ cúi đầu tôn trọng hoàn toàn quyền tự quyết của con. Ta sẽ vui lòng để cho con phóng chiếu bất cứ hình ảnh nào con muốn lên bài giảng này.

Hãy cho ta một tuần cửu nhật

Nhưng từ điểm này trở đi, ta sẽ chỉ nói với những ai sẵn lòng bước xa hơn nhận thức của mình, sẵn lòng tìm biết Sứ vụ Thiêng liêng của mình. Vì ta đến đây với một đề nghị. Nếu con sẵn lòng tìm biết Sứ vụ Thiêng liêng của con, con hãy dành ra một tuần cầu nguyện cửu nhật (novena) cho ta. Con hãy dùng bài chú của ta, đọc chú 14 lần nỗi ngày, nghe bài truyền đọc này nếu con muốn – hay chỉ nghe một vài đoạn nếu con có thì giờ – để con hòa điệu với rung động của ta đang thực sự tuôn chảy như một cấu trúc kết tinh xuyên qua những lời đó. Con hãy hòa điệu với hiện diện của ta. Đọc bài chú, xong ngồi đó với một quyển sổ và một tờ giấy trắng tinh, rồi ghi xuống bất cứ gì khởi lên trong con, bất cứ gì khởi lên mà không phân tích, không xét đoán, không lượng định. Ghi xuống và để yên cho nó chảy.

Nếu con làm vậy trong vòng 33 ngày, con sẽ có được một tầm nhìn khác hơn về bản thân, về đời con, về đường tâm linh và về Sứ vụ Thiêng liêng của con. Những gì được tỏ lộ sẽ tương ứng với sự sẵn lòng của con nhìn xa hơn nhận thức hiện thời của con, sẵn lòng nhận diện các hạn chế trong nhận thức, nhận diện cái cơ chế mà con sẽ cần hầu vượt khỏi trạng thái tâm hiện thời, vượt khỏi nhận thức khởi lên từ một trạng thái tâm cao hơn tức là cái nhìn về cuộc sống từ tầng mức ether, tầng mức bản sắc của con. Hãy sẵn lòng nhìn ra cách tiếp cận cuộc sống sâu xa hơn mà con đang có, xong hãy sẵn lòng nhìn vượt qua đó, nhìn thấy các giới hạn của nó, nhìn thấy rằng có một cách khác để nhìn cuộc sống – một cách Ki-tô để nhìn cuộc sống. Một cách cao vượt hơn hẳn cách của con người, đến độ tâm vỏ ngoài không làm sao hiểu thấu được. Nhưng cái ta ý thức thì có khả năng trải nghiệm cái đó, hợp nhất với cái đó, nhìn xuyên qua cái đó. Và như vậy, con sẽ có thể biểu đạt nó qua tâm vỏ ngoài cùng cơ thể vật lý của con. Con có thể sống nó, con có thể đồng sáng tạo thực tại cao hơn, nhưng trước tiên con phải hòa điệu với nó và trải nghiệm nó, và biết được đó là chính bản thể chân thực của con.

Và như vậy, bài giảng của ta đã xong, chén của con đã ngập, tràn cả ra ngoài. Một số các con, nếu con trung thực, sẽ nhận thấy luân xa của mình đã tràn đấy từ một lúc rồi, đến độ con không thể nào nhận thêm ánh sáng nữa, và vì vậy con đã trải qua nhiều loại cảm giác khó chịu và con chỉ muốn bài này chấm dứt. Thậm chí có cả những người không thể nghe nổi toàn bộ bài giảng này vì ánh sáng sẽ khuấy động chất liệu riêng của họ, khuấy động lên sự miễn cưỡng của họ khi phải nhìn xa hơn nhận thức, và do đó giản dị là họ phải ngừng lại vì không thể chịu nổi thêm nữa.

Trường đời Cay đắng không là một nơi dễ chịu chút nào. Chúng tôi cống hiến cho con một giải pháp khác hơn. Nếu con chấp nhận lời đề nghị của ta, ta sẽ cho con một ý niệm chỉ đạo thiêng liêng. Nhưng con phải nhìn vượt ra khỏi mong muốn thấy hệ thống tin tưởng của mình, thế giới quan của mình, thậm chí cả nhận thực hiện tại của mình, được xác nhận. Và ta cũng phải cảnh báo con, nếu con muốn nhận được chỉ đạo thiêng liêng đích thực, con sẽ phải thăng vượt mọi ham muốn, mọi nhu cầu sử dụng bất kỳ hình thức bói toán nào, bất kỳ phương sách máy móc nào mà con nghĩ sẽ đem lại cho mình câu trả lời, đặc biệt là những phương sách hay kỹ thuật đem lại cho con câu trả lời “có” hay “không”, bởi vì “có” và “không” cần được nhận rõ là thuộc về cõi nhị nguyên.

Nhưng bất kỳ phương sách hay kỹ thuật nào mà qua đó con đặt câu hỏi và tìm cầu trả lời cũng cần được nhận diện là bị giới hạn bởi chính câu hỏi của con. Và câu hỏi của con thì là sàn phẩm của trạng thái tâm cùng nhận thức hiện thời của con. Cho nên làm thế nào con có thể đặt những câu hỏi vượt ra ngoài trạng thái tâm cùng nhận thức? Thực tế đơn giản là con không thể, và do đó những câu trả lời con nhận được qua các loại kỹ thuật đó không thể đưa con vượt khỏi trạng thái tâm cùng nhận thức của con. Và như vậy sẽ có rủi ro rất lớn là chúng sẽ chỉ khiến cho trạng thái tâm cùng nhận thức của con đông đặc lại, cho đến khi con tưởng đó là dạng nhận thức duy nhất, đó là nhận thức cao nhất, là chân lý duy nhất. Và chính khi đó là lúc con bị kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan khi con không thể hòa điệu với bất cứ gì vượt khỏi hộp tư duy của con, và cái hộp này giờ đây giống như cái hầm giữ tiền kín mít của ngân hàng mà không gì từ cõi tâm linh có thể xuyên thủng qua.

Ta, Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, không thể làm việc lâu lắm với một cái tâm không sẵn lòng chất vấn nhận thức của nó mà lại muốn những câu trả lời máy móc từ cõi nhị nguyên. Làm sao một cái tâm như vậy thấu suốt được cấu trúc kết tinh mà ta là, dòng tâm thức mà TA LÀ, tiếng nói vô thinh do cấu trúc kết tinh tạo ra và gửi đến toàn bộ vũ trụ như một dòng tâm thức tuôn chảy?

À, cái này còn vượt cả âm nhạc của những quả cầu. Đối với những ai sẵn lòng hòa điệu, đó là một âm thanh thật tế nhị, thật đẹp đẽ, thật truyền cảm đến độ nó sẽ nâng con bay vút lên đôi cánh của muôn thiên thần, nếu có thể nói như vậy. Và con sẽ bay bổng lên theo tiếng nói vô thinh đó, ngày càng hòa nhập vào những biểu hiện cao hơn nữa, rồì cứ thế nâng lên mãi cho tới cấu trúc kết tinh. Trong chốc lát, con có thể nghĩ là khi lên tới đỉnh sẽ có một hình dạng nào rõ ràng hơn, một sinh thể nào rõ nét hơn, là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng hay chăng? Nhưng khi con đến được đỉểm cao nhất là đỉnh chóp của kim tự tháp, con không còn nhìn lên nữa. Con quay lại và con nhìn xuống thấy toàn bộ cấu trúc, và con ngộ ra toàn bộ cấu trúc đó chính là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mỗi tầng của nó, mỗi thành phần của nó, bởi vì nó là một tổng thể, một tổng thể không làm sao phân ra được – và đó là sự chỉ đạo thiêng liêng. Con có thể là một phần của chỉ đạo thiêng liêng đó, nhưng chỉ khi con biết được sự nhận biết thuần khiết, khi con tự biết chính mình như điểm gặp gỡ giữa Đấng Sáng tạo và tạo vật của ngài.

Chỉ đạo thiêng liêng là một ngọn lửa đẹp vô ngần, đến độ ta đã thương yêu nó từ những thuở xa xôi không thể nào đếm hết. Thuở đó ta cũng từng là một sinh thể cá biệt, ta cũng từng có một khả năng tự nhận biết cục bộ. Ta đã không đầu thai trên địa cầu hoặc ngay cả trong vũ trụ vật chất hay bầu cõi của con, mà trong một bầu cõi cao hơn. Nhưng ta đã phải nâng cao tâm thức của mình cho đến khi ta nghe được âm thanh tuyệt diệu đó, chẳng khác gì ngọn đèn hải đăng gọi ta trở về nhà. Và khi ta thiền định về âm thanh đó, hòa nhập vào nó và bước theo nó, ta nhận chân đó là ngọn lửa của chỉ đạo thiêng liêng, là rung động của chỉ đạo thiêng liêng, là dòng chảy của chỉ đạo thiêng liêng. Và ta quyết định là ta muốn biết rõ từng khía cạnh, từng cách biểu đạt mà chỉ đạo thiêng liêng có thể có. Và như vậy, ta đã hợp nhất với nó cho tới khi ta thăng vượt giai đọan làm sinh thể cá biệt để đạt đến tầng tâm thức của một sinh thể vũ trụ, cầm giữ trách vụ, ngọn lửa, viễn quan chỉ đạo thiêng liêng cho nguyên cả một vũ trụ. Thế nhưng ta vẫn có khả năng thị hiện sự Hiện diện của mình ở bất cứ nơi nào trong cấu trúc kết tinh đó trải rộng khắp vũ trụ.

Hiển nhiên là có những khu vực dày đặc đến độ không một sinh thể nào ở đó có thể hòa điệu với chỉ đạo thiêng liêng. Tuy nhiên, chỉ đạo thiêng liêng đứng ngoài cả thời gian lẫn không gian, và vì vậy nó có mặt mọi nơi. Con là một cái ta ý thức. Nếu con nhìn xa hơn nhận thức của mình và trạng thái tâm mình, và nếu con hòa điệu vào nhận biết thuần khiết mà con là, thì nhận biết thuần khiết đó có thể hòa điệu với chỉ đạo thiêng liêng. Và con sẽ có thể biết được ta y như ta biết con. Bởi vì kẻ biết với kẻ được biết trở thành một trong định ngộ, tức là trong sự duy nhất giữa Đấng Sáng tạo và tạo vật của ngài, giữa hai khía cạnh nam và nữ của Thượng đế. Nơi đó, những ai ở trong cõi Mẹ, trong cõi của biểu đạt, được tỉnh ngộ để nhận biết mình là nối dài của Cha, và như vậy bên trong họ, cả Cha lẫn Mẹ là một. Ta niêm phong con, con yêu dấu, trong món quà của chỉ đạo thiêng liêng – nếu con chịu bước theo đó cho đến khi về nhà. Bởi vì ta ở nhà.