10 | Thỉnh cầu sự gần gũi với cái ta cao

Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, Giê-su Ki-tô, con kêu gọi Chỉ đạo Thiêng liêng hãy giúp con nhìn ra các yếu tố trong thể bản sắc của con đang ngăn con nối kết với thày, kể cả…

[đọc nơi đây lời kêu gọi riêng của bạn]

Phần 1

1.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhìn thấy những gì trong thể bản sắc đang ngăn chặn sự hòa điệu của con với các chân sư thăng thiên và cái ta cao của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

1.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con nhìn ra sự kết nối với cõi tâm linh có nghĩa là nhập một với cõi tâm linh. Con buông bỏ bản sắc cho rằng con là một sinh thể vật chất.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ mọi hình ảnh nhân tạo về thế nào là một con người. Con buông bỏ mọi hình ảnh do sa nhân ảnh hưởng, đặc biệt do Chúa tể Bóng tối ở cõi bản sắc.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhìn ra và buông bỏ mọi ý niệm bản sắc đến từ nền văn hóa nơi con đã lớn lên, cũng như cách con người nhận diện mình là gì trong tâm thức đại chúng.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ ảo tưởng cơ bản trên trái đất, một ảo tưởng có tính cách tự tăng cường, rằng cõi vật lý bị chia cách khỏi cõi tâm linh bởi một hàng rào.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ bản sắc mình là một con người, mình là một xác thân vật lý hoặc một sản phẩm của xác thân vật lý. Con buông bỏ ảo tưởng con đang sống trên một hành tinh vật lý, rằng con lẫn hành tinh đều tách biệt khỏi tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhận thấy tâm con có khả năng chứng thực và bác bỏ bất kỳ quan điểm nào. Con muốn vượt qua sự phủ nhận hợp lý (plausible deniability) lẫn sự hợp lý hợp lý (plausible plausibility). Con buông bỏ xu hướng loại trừ mọi chứng cớ trái ngược để có vẻ như tin tưởng của con là chính đáng.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng buông bỏ niềm tin là có một khoảng cách to lớn giữa trái đất và thiên đàng, rằng con người trên trái đất bị chia cách với tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ ý tưởng phải vượt qua một khoảng cách to lớn để nối kết với thày. Con buông bỏ ảo tưởng có một sự chia cách, một hố sâu giữa cõi tâm linh với con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 2

2.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhận ra là bất kỳ hình ảnh nào từ cõi thăng thiên cũng có thể bị tâm sử dụng để ngăn chặn nối kết. Con chấp nhận vấn đề không phải là chuyện nối kết, mà là ngộ ra rằng khoảng cách không có, tách biệt không có.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

2.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ ý tưởng rằng các thày ngụ trên kia nơi cõi tâm linh, và con cần tạo sự nối kết với các thày ở xa tuốt trên đó, vượt khỏi tầm với bình thường của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhận thấy các ngã tách biệt của con được tạo ra để phản ứng lại các điều kiện trong cõi vật lý. Đây là những cái ngã hướng ra ngoài. Chúng liên quan đến một thế giới mà con trải nghiệm bên ngoài cơ thể vật lý, thậm chí bên ngoài cả tâm con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhận thấy những ngã đó được tạo ra để nhìn ra bên ngoài. Chúng được tạo ra dựa trên cảm nhận con là một sinh thể tách biệt sống trong một thế giới vật lý.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhìn ra các ngã đó không xấu ác hay tiêu cực, nhưng chúng không có tự nhận biết. Chúng chỉ có thể làm những gì chúng đã được thiết kế để làm, tức là nhìn ra bên ngoài.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ xu hướng tiếp cận đường tu tâm linh dựa trên tất cả những ngã đó. Con buông bỏ cách tiếp cận đường tu tâm linh xuyên qua những cái ngã đã được tạo ra để phản ứng lại thế giới vật chất.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ xu hướng phóng chiếu những hình ảnh từ các ngã đó lên đường tu tâm linh, lên cõi tâm linh cùng các thày tâm linh của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, con thấy con không là cơ thể vật lý của con, con không là tâm cảm xúc hay tâm lý trí của con. Thậm chí con không là tâm bản sắc của con. Con là nhiều hơn tất cả những tâm đó và tất cả những ngã đó.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng trải nghiệm là khi con bước vào cốt lõi bản thể của con thì có cái Ta Biết. Cái Ta Biết không phải là ngã vỏ ngoài. Nó là nhiều hơn ngã vỏ ngoài.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 3

3.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng trải nghiệm là cái Ta Biết đã tạo ra các ngã vỏ ngoài, nhưng con đã không biến thành ngã vỏ ngoài. Con thấy con không thể nối kết với các chân sư thăng thiên qua ngã vỏ ngoài. Con chỉ có thể nối kết khi cái Ta Biết bước ra khỏi ngã vỏ ngoài.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

3.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng buông bỏ cái ngã tâm linh mà con đã xây dựng để vươn cao hơn tâm thức đại chúng. Con buông bỏ bản sắc mình là một người tâm linh do mình đã tuân thủ những điều kiện được quy định bởi giáo lý tâm linh của mình.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, con thấy là việc phóng chiếu một hình ảnh ra thế giới, phóng chiếu một hình ảnh lên chính con về thế nào là người tâm linh, không còn hữu ích cho con nữa. Con muốn tránh cạm bẫy xây dựng một ý niệm bản sắc tâm linh, rồi tìm cách làm cho nó tinh xảo hơn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, con buông bỏ ý tưởng là khi cuối cùng con tạo được cái ngã tâm linh đủ tinh xảo theo giáo lý của con, thì ngã này sẽ đưa con lên thiên đàng.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, con chấp nhận cái Ta Biết là một cái ta không ngừng thay đổi, vì nó chuyển đổi liên tục tùy theo nó đặt chú ý vào đâu. Cái Ta Biết trải nghiệm chính nó xuyên qua tất cả những ngã đó, và nó không ngừng chuyển từ cái này sang cái khác.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, con chấp nhận cái Ta Biết luôn luôn là nhận biết thuần khiết, nhưng nó được tạo ra như một cái ta thay đổi liên tục. Con nhận ra con KHÔNG phải là các ngã vỏ ngoài đó; con là nhiều hơn ngã vỏ ngoài.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, con chấp nhận rằng vấn đề không phải là tinh lọc cái ngã tâm linh con đã xây dựng, mà là tháo gỡ nó, thoát ra khỏi sự đồng hóa với nó, để cho các ngã riêng biệt đó chết đi từng cái một, cho đến khi con có thể lại đứng đây như sự nhận biết thuần khiết đã đi xuống từ Hiện diện TA LÀ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, con chấp nhận là cái Ta Biết không thể kết nối với các chân sư thăng thiên hay với Hiện diện TA LÀ – bởi vì cái Ta Biết không hề chia cách khỏi các chân sư thăng thiên và Hiện diện TA LÀ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, con nhìn nhận Hiện diện TA LÀ của con ngụ ở cõi tâm linh, và con thì tập trung vào bầu cõi chưa thăng thiên. Dẫu vậy, con là phần nối dài của Hiện diện TA LÀ, giống như một ngọn sóng là sự nối dài của đại dương. Con không bao giờ có thể chia cách khỏi Hiện diện TA LÀ của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 4

4.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng xoay chuyển, nghĩa là thay vì nhìn thấy một khoảng cách và nhu cầu nối kết xuyên qua khoảng cách này, con khắc phục ảo tưởng khoảng cách.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

4.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng xoay chuyển và trải nghiệm cái Ta Biết như phần nối dài của Hiện diện TA LÀ. Con không tách rời khỏi đại dương, con là một phần của đại dương.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng trải nghiệm mình là một ngọn sóng trên đại dương và đại dương đang chuyển động. Như một ngọn sóng, thay vì chỉ chú tâm vào mặt nước, con có thể cảm nhận sự chuyển động sâu xa bên dưới. Con có thể dự phần vào chuyển động sâu xa này.  

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhận biết đại dương cùng sự chuyển động của đại dương. Thay vì cố cưỡng lại động tác của đại dương, con sẽ xuôi chảy với nó. Con là một ngọn sóng trên đại dương, nhưng con có thể chuyển động cùng với đại dương, chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng trải nghiệm các chân sư cũng chính là đại dương, và con có thể chuyển động cùng với các thày khi con chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ. Đây là cách con khắc phục cảm giác xa cách.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng trải nghiệm cái Ta Biết bước ra ngoài các ngã tách biệt để tự trải nghiệm là nhận biết thuần khiết. Nó tự trải nghiệm là một phần của đại dương, đang chuyển động với đại dương của Hiện diện TA LÀ, chuyển động với đại dương của các chân sư thăng thiên.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, con chấp nhận đây là một đường tu tuần tự, đây phải là một đường tu tuần tự. Con bỏ xu hướng mong muốn một thay đổi ấn tượng, một đột phá ấn tượng, một thành quả ấn tượng mà qua đó con đột nhiên biến đổi và đạt tới một trạng thái cao siêu.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng từng bước tiến tới điểm con không còn những cái ngã phản ứng lại thế gian. Con là một cánh cửa mở cho Hiện diện TA LÀ và các chân sư thăng thiên, nhưng con vẫn không đánh mất cảm nhận mình là ai và mình đang đứng ở đâu trên đường tu.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, con từ bỏ kỳ vọng đạt được một sự đột phá ấn tượng khi bỗng chốc con có sự kết nối hoàn toàn rộng mở với thày. Việc kết nối với các chân sư không phải là một trải nghiệm thần sầu quỷ khốc nào đó. Con chấp nhận đây là một con đường tuần tự ngày càng mở rộng sự kết nối của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Niêm

Nhân danh Mẹ Thiêng liêng, con kêu gọi Đại thiên thần Michael, Astrea và Shiva hãy niêm phong sự kết nối của con với các vị thày tâm linh và Hiện diện TA LÀ của con. Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, việc đó đã xong!  Amen.

9| Khắc phục cảm giác xa cách giữa con và cái ta cao của con

Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên Chỉ đạo Thiêng liêng qua trung gian Kim Michaels ngày 6/6/2023, nhân một hội nghị tại Seoul, Hàn quốc.

TA LÀ chân sư thăng thiên Chỉ đạo Thiêng liêng. Thật là một niềm vui cho thày được trình bày về thể bản sắc. Điều gì nơi thể bản sắc ngăn chặn sự hòa điệu của con với các chân sư thăng thiên và với cái ta cao của con? À, chúng ta có thể đặt một câu hỏi khác. Điều gì nơi thể bản sắc của con không ngăn chặn sự hòa điệu với các thày? Bởi vì thật sự, hòa điệu với cõi tâm linh có nghĩa gì? Có nghĩa, là một với cõi tâm linh. Và làm sao con có thể là một với cõi tâm linh nếu con tự đồng hóa mình là một sinh thể vật chất? Và tất nhiên đây chính là điều xảy ra trên trái đất ngày nay khi chín tầng thấp nhất của cõi bản sắc đầy rẫy những hình ảnh nhân tạo đó về thế nào là một con người. Và khi thày nói “nhân tạo” thì tất nhiên thày cũng muốn nói “bị ảnh hưởng bởi sa nhân”, và trong số đó có những sa nhân cư ngụ nơi các tầng thấp nhất của cõi bản sắc, kể cả Chúa tể Bóng tối mà các thày đã có đề cập trước đây.

9.1. Khía cạnh Alpha và Omega của bản sắc

Tình trạng trên trái đất thật rất khó khăn và các thày hiểu rõ nó khó khăn đến chừng nào. Các thày không chờ đợi là các con với tư cách là đệ tử của chân sư thăng thiên sẽ chuyển đổi ý niệm bản sắc của mình ngay tức khắc. Các thày chỉ đơn giản muốn con nhận ra là đối với cá nhân con khi con lui lại nhìn vào bản thân mình và xem xét điều gì đang ngăn chặn sự kết nối của con với các thày, thì chắc chắn con cần xét xem con tự nhận diện mình như thế nào. Và điều này hiển nhiên có hai khía cạnh, Alpha và Omega. Omega là nền văn hóa đặc thù nơi con đã lớn lên, rất có thể là quốc gia của con, nhưng cũng là tôn giáo, chủng tộc, những yếu tố địa phương ở khu vực và văn hóa nơi con đã lớn lên. Đây là một điều cần xét đến.

Ngoài ra cũng cần xét đến khía cạnh Alpha là cách tổng quát con người tự nhận diện mình là gì trong tâm thức tập thể của nhân loại nói chung. Tất nhiên, bản sắc chung này làm nền tảng cho sự hình thành các bản sắc địa phương mà con thấy. Và mặc dù con sẽ tìm thấy một số khác biệt trong các bản sắc địa phương đó, những khác biệt này vẫn nằm gọn trong phạm vi tổng quát của cái bản sắc chung được áp đặt lên nhân loại và đã được nhân loại đồng sáng tạo trong một thời gian rất dài.

9.2. Tác dụng tự tăng cường khi vật chất trở nên dày đặc hơn

Trước tiên chúng ta hãy xét đến ý niệm bản sắc chung này. Điều mà hầu hết mọi người, thậm chí hầu hết mọi người tâm linh trên trái đất, không nắm bắt được là trái đất đã thay đổi đến chừng nào so với trạng thái nguyên thủy khi được các Elohim sinh tạo. Đối với con người và ngay cả đối với những người tâm linh, thật khó lòng nào nắm bắt được mức độ to lớn của những thay đổi đã xảy ra. Qua các lời dạy, các thày đã cho con một cái nhìn hé thoáng về điều này, và một điểm các thày có giải thích là vật chất tự thân nó đã trở nên dày đặc hơn. Qua sự dày đặc hóa của vật chất, ý thày muốn nói là giác quan vật lý của con người đã mất đi khả năng nhìn thấy vật chất thực sự là năng lượng. Trong trạng thái nguyên thủy, vật chất trên trái đất rung động ở một mức cao hơn, có nghĩa là với thị giác chẳng hạn, mắt vật lý của con người thuở đó có khả năng nhìn thấy vật chất phần nào trong suốt.

Con thử đi vào rừng mà xem, đặc biệt vào lúc sang xuân khi lá cây còn non xanh. Con đứng dưới một tàng cây và ngước nhìn lên mặt trời, nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua lá và lá cây hiện ra gần như trong suốt. Màu lá nhạt hơn vì ánh sáng mặt trời như thể chiếu xuyên qua lá. Đấy, con thử tưởng tượng toàn bộ vật chất đều giống như vậy, và mắt vật lý của con có thể nhìn thấy không chỉ một mặt trời vật lý mà một nguồn năng lượng cao hơn đang chiếu xuyên qua mọi vật chất. Vào thuở đó, con người thật khó lòng tự xem mình là tách biệt khỏi một cõi cao hơn, vì qua giác quan vật lý họ có thể phát hiện một cái gì đó vượt khỏi vật chất. Có một ánh sáng chiếu xuyên qua mọi vật chất.

Nhưng với tâm thức tập thể trở nên dày đặc hơn thì chính vật chất cũng dày đặc hơn, qua đó độ rung của tất cả vật chất trên hành tinh bị kéo thấp xuống. Điều này có nghĩa là con mắt vật lý, chẳng hạn, khó lòng nào thấy được ánh sáng chiếu xuyên qua vật chất. Ánh sáng vẫn chiếu xuyên qua vật chất nhưng giác quan vật lý khó thấy nó hơn. Một khi sự thể này xảy ra, có một tác động tự tăng cường khởi sự, vì giờ đây con người dễ chấp nhận ý tưởng cho rằng cõi vật lý tách riêng khỏi cõi tâm linh, rằng có một khoảng cách, có một hàng rào.

Và điều này có nghĩa là con người bắt đầu phóng chiếu với tâm mình rằng vật chất là một chất tách biệt khỏi tánh linh, gây ra hậu quả là giác quan vật lý trở nên mờ đục, hòa điệu nhiều hơn với vật chất thay vì hòa điệu với ánh sáng chiếu xuyên qua vật chất. Và một khi giác quan mờ đục hơn, con người cũng tin chắc hơn rằng tánh linh với vật chất là tách biệt, và điều này khiến cho giác quan càng đờ đẫn thêm nữa. Đây là một chuỗi tác động đã tự tăng cường suốt một thời gian rất dài, và quá trình này chỉ thực sự lật ngược với sự hiện thân của Phật cách đây 2500 năm và Giê-su cách đây 2000 năm khi càng ngày càng có nhiều người bắt được sóng của cõi tâm linh. Và nhờ vậy đã có một sự chuyển động trong tâm thức đại chúng, qua đó con người có khả năng chất vấn ảo tưởng cơ bản nhất trên trái đất mà chúng ta có thể nói là sự tách biệt giữa vật chất và tánh linh.

9.3. Ảo tưởng cơ bản trên trái đất: sự tách biệt của vật chất và tánh linh

Thật vậy, ảo tưởng này làm nền tảng cho ý niệm bản sắc mà hầu hết mọi người đều có, rằng mình là con người, rằng hoặc mình là một xác thân vật lý hoặc là một sản phẩm của xác thân vật lý, rằng mình sống trên một hành tinh vật lý, rằng mình cùng với hành tinh đều tách biệt khỏi tánh linh. Tất nhiên con sẽ thấy một số người phủ nhận sự hiện hữu của một thế giới tâm linh, họ đã xoay sở để dựng lên một ý niệm bản sắc cho rằng họ chỉ là những con thú tiến hóa, họ chỉ là những sinh thể vật lý, và tâm họ tách biệt khỏi bất cứ gì vượt quá bộ não – tâm họ là sản phẩm của bộ não. Nhưng này con, làm sao họ có thể lý luận rằng một bộ não không có tâm thức mà lại sản xuất được tâm thức? Vì tất nhiên điều này không dựa trên lô-gíc đích thực, mà như các thày đã có giải thích, nó khởi lên do tâm con người có khả năng chứng thực cũng như bác bỏ bất kỳ quan điểm nào. Có sự phủ nhận hợp lý (plausible deniability) và có sự hợp lý hợp lý (plausible plausibility). Bất cứ điều gì con muốn tin thì con đều có thể loại bỏ mọi chứng cớ trái ngược hầu ra vẻ như tin tưởng của con là chính đáng. Và tất nhiên đây là điều những người theo chủ nghĩa duy vật đã làm, nhưng họ đã bỏ sót một sự thật lô-gíc đơn giản: Chỉ do họ có tâm thức mà họ mới có khả năng phủ nhận là họ có tâm thức! Tâm thức không thể được sản xuất bởi một vật chất vô thức.

Dẫu sao thì hiển nhiên, có nhiều người trên địa cầu tin rằng có một cõi tâm linh nào đó, một loại thiên giới nào đó, có một loại sinh thể nơi cõi đó ở mức cao hơn con người. Nhưng họ vẫn tự nhận diện mình là con người, có thể là người có tội hay bất toàn theo một nghĩa nào đó, có thể họ tự nhận diện mình là những sinh thể bị giam hãm trong một xác thân vật lý và xác thân vật lý này là kẻ thù cho sự tăng triển tâm linh của họ.   

Con thấy biết bao những loại bản sắc như vậy khắp nơi, nhưng khi con đi ra sau lưng chúng, khi con bước lui lại, thì con thấy bản sắc cơ bản vẫn là như sau: “Chúng tôi không phải là sinh thể tâm linh, chúng tôi là con người, có lẽ thậm chí là những con thú tiến hóa.” Nhưng cũng có một ý niệm bản sắc như thế này khi con thấy một số người bảo: “Phải, chúng tôi là sinh thể tâm linh, nhưng chúng tôi bị giam hãm trong cõi vật lý cùng xác thân vật lý này, cho nên chúng tôi bị tách rời khỏi tánh linh.” Và điều này dẫn đến niềm tin là có một khoảng cách to lớn, trong nhiều trường hợp một khoảng cách vật lý giữa trái đất và thiên đàng.  

9.4. Những sinh thể trong cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc

Con thấy đó, cách đây không lâu lắm, nhiều người ở các nước phương Tây vẫn tin rằng trái đất là một cái đĩa phẳng có mái vòm bên trên, và bên ngoài mái vòm bao phủ trái đất là thiên đàng. Có một khoảng cách vật lý giữa mặt đất bằng phẳng và thiên giới. Và con thấy nhiều phiên bản của niềm tin này cho rằng có một khoảng cách như vậy. Và tất nhiên đây lại là một bí ẩn trong số các bí ẩn, vì đúng là có một khoảng cách rung động giữa cõi vật lý và cõi tâm linh, và xen vào giữa là các cõi cảm xúc, lý trí và bản sắc. Như các thày đã giải thích, trong ba cõi này có những sinh thể sinh sống, mà một số tự nhận mình là sinh thể tâm linh, là thày tâm linh, thậm chí là thần linh dù nam hay nữ, hay còn mạo nhận là chân sư thăng thiên bằng cách sử dụng danh tính của các thày. Có những người nghĩ là họ cần dùng tâm để với ra ngoài tâm, hầu bắt liên lạc với một sinh thể nào đó ở một cõi cao hơn, và một số quả đã có thể liên lạc với những sinh thể như vậy, tin rằng đó là sinh thể tâm linh chân chính. Con thấy đó, có những sinh thể, đặc biệt ở cõi lý trí và cõi bản sắc thấp, không phải là những sinh thể có thể gọi là xấu ác. Họ không nhất thiết có ý định xấu ác muốn tiêu diệt loài người hay biến loài người thành nô lệ, nhưng họ cần đến năng lượng từ con người. Họ không ở mức các chân sư thăng thiên vì các chân sư không cần và cũng không muốn bất cứ gì từ con người.

9.5. Cái Ta Biết so với những ngã tách biệt

Điều con thấy là toàn bộ ý tưởng, toàn bộ ý niệm bản sắc cho rằng “Chúng ta những con người trên trái đất tách biệt khỏi tánh linh bởi một khoảng cách” – đây chính là điều ngăn chặn con nối kết với các chân sư thăng thiên và cái ta cao của con. Theo một nghĩa nào đó, có thể nói là ý tưởng cho rằng con phải nối kết – nếu con hiểu nối kết theo nghĩa sự nối kết trên một khoảng cách rất xa – cũng có thể ngăn chặn con. Nếu con thấy một sự chia cách, nếu con thấy một hố sâu, một vực cao giữa con và cõi tâm linh, thì cái đó có thể ngăn chặn con. Ngay cả quan niệm rằng con ở trên bờ này của Biển Luân hồi và con phải băng qua bờ kia cũng có thể ngăn chặn con. Điều thày muốn nói ở đây là bất kỳ hình ảnh nào mà các thày có thể cho con từ cõi thăng thiên cũng có thể bị tâm sử dụng để ngăn chặn nối kết. Và do đó, điều hay hơn, điều xây dựng hơn, ít ra đối với các con là đệ tử trực tiếp của các thày, là con nhìn xem vấn đề không cứ là chuyện nối kết mà là ngộ ra rằng khoảng cách không có, tách biệt không có.

Ngày nay con sống trong thế giới hiện đại mà nhiều người gọi là một thế giới nối kết. Mạng internet đã nối kết con người ở khắp mọi nơi. Nhưng khi con nối kết trên internet với ai đó ở một nước khác, con biết có một sự xa cách vật lý. Con thường gán ý này lên các thày và con nghĩ: “Ừ, các chân sư ở trên kia nơi cõi tâm linh có rung động cao hơn. Tôi cần nâng cao tâm thức của tôi, tôi cần tạo một sự nối kết với các thày ở xa tuốt trên kia vượt khỏi tầm với bình thường của tôi.” Nhưng các thày đã cho con gì chứ? Con ngẫm xem những lời dạy mà các thày đã cho con. Con hãy ngẫm lời dạy rằng nhân cách vỏ ngoài của con, cảm xúc, ý nghĩ và ngay cả ý niệm bản sắc của con đều được cấu tạo bởi tất cả những cái ngã riêng rẽ kia trong tiềm thức – mà rất nhiều là ngã tách biệt. Và những ngã tách biệt này được tạo ra để phản ứng lại, để đáp trả lại các điều kiện có mặt trong cõi vật lý. Đây là những cái ngã hướng ra ngoài. Chúng liên quan đến một thế giới mà rõ ràng con đang trải nghiệm ở bên ngoài cơ thể vật lý của con, thậm chí bên ngoài cả tâm con. Những ngã đó được tạo ra để nhìn ra ngoài. Chúng được tạo ra dựa trên cảm nhận con là một sinh thể tách biệt sống trong một thế giới vật lý. Cơ thể con là một đơn vị tách biệt sống trong một thế giới vật lý. Thày không đang bảo những ngã này là xấu ác hay tiêu cực, chắc chắn nếu con đã vươn lên cao hơn tầng tâm thức 48. Ngã không xấu ác hay tiêu cực, nhưng vấn đề là chúng không tự nhận biết. Chúng chỉ có thể làm những gì chúng đã được thiết kế để làm, là nhìn ra ngoài.

Cho nên con đứng ở đây, con nhận ra là phải có cái gì nhiều hơn thế giới vật chất. Con tìm thấy giáo lý tâm linh nói đến chân sư thăng thiên ở một tầng cõi cao hơn. Liệu con có thể làm gì khác hơn là tiếp cận đường tu tâm linh dựa trên tất cả những cái ngã con mang? Nhưng con có thấy chăng cái kết quả không thể tránh được? Con đang tiếp cận con đường tâm linh xuyên qua những cái ngã được tạo ra để phản ứng lại thế giới vật chất. Con không thể tránh phóng chiếu hình ảnh từ các ngã đó lên đường tu tâm linh, lên cõi tâm linh cùng các thày tâm linh. Một lần nữa, các thày hoàn toàn không chê trách gì con. Con đâu làm gì khác được ở khởi đầu khi con mới tìm thấy đường tu? Các thày đã nhìn thấy hàng triệu và hàng triệu người suốt bốn, hay năm, hay sáu thập niên vừa qua khi sự quan tâm về tâm linh đã gia tăng khắp thế giới. Các thày đã nhìn thấy hàng triệu người tìm thấy đường tu tâm linh dưới một hình thức nào đó, rồi đã phóng chiếu lên đường tu này những hình ảnh từ những cái ngã mà họ mang trong bốn thể phàm. Điều này không thể tránh khỏi.

Nhưng các thày đã cố trao cho con, các đệ tử trực tiếp và đặc biệt qua đợt truyền pháp này, một nhận thức cao hơn – một nhận thức cao hơn cho phép con nhận ra rằng con không là cơ thể vật lý của con, con không là tâm cảm xúc của con, con không là tâm lý trí của con, con không là ngay cả tâm bản sắc của con. Con là nhiều hơn tất cả những tâm đó. Con là nhiều hơn tất cả những ngã đó, vì khi con bước vào cốt lõi bản thể con, có cái các thày đã gọi là cái Ta Biết, mà các thày cũng mô tả bằng từ “nhận biết thuần khiết”. Từ này là để chuyên chở ý nghĩa rằng cái ta, cái ta ý thức, cái Ta Biết không phải là ngã vỏ ngoài. Nó là nhiều hơn ngã vỏ ngoài. Nó là cốt tủy của bản sắc đã bước vào hiện thân. Cái Ta Biết đã tạo ra ngã vỏ ngoài nhưng không biến thành ngã vỏ ngoài. Con thấy là con không thể nối kết với các chân sư thăng thiên qua những ngã vỏ ngoài đó, ngay cả những cái ngã con mang trong thể bản sắc của con. Và ngay cả nếu con tạo dựng một ngã mới xem mình là một sinh thể tâm linh thì con cũng không thể nối kết với các thày xuyên qua ngã này. Đây là điều các thày đã có thể quan sát qua các đợt truyền pháp trước của giáo lý chân sư thăng thiên.

9.6. Ngã tâm linh giữa tầng 48 và 96

Trong đợt truyền pháp này, các thày đã trao truyền một lời dạy cao hơn, rằng giữa tầng tâm thức 48 nơi con thực sự neo chặt vào con đường tâm linh và tầng 96, con vươn lên cao hơn tâm thức tập thể bằng cách gầy dựng một ngã mới trong thể bản sắc, và tất nhiên những cái ngã trong thể lý trí và cảm xúc, nhưng con xây dựng một ý niệm bản ngã mới, một ý niệm bản sắc mới trong thể bản sắc xem mình là một người tâm linh. Một lần nữa, điều này hoàn toàn không thể tránh được. Con không thể làm gì khác trên một hành tinh dày đặc như địa cầu. Con cần tự kéo mình lên khỏi tâm thức tập thể và con làm vậy bằng cách xây dựng một cái ngã nói rằng: “Tôi không phải là cái này, tôi không đồng hóa với cái này, tôi sẽ không tham gia vào hoạt động này, tôi sẽ không tham gia vào hoạt động này vì nó không tâm linh. Tôi sẽ tập trung vào cái kia và cái nọ vì đó là tâm linh.” Cho nên con tạo dựng một cỗ xe, con chế tạo chiếc hỏa tiễn sẽ nâng con rời khỏi mặt đất, đưa con lên không gian cho tới khi con nhập vào vòng quỹ đạo cao hơn ở tầng 96.

Nhưng ngã này mà con xây dựng vẫn là một cái ngã đang phần nào phản ứng lại thế giới nơi con sống. Có thể con đã tạo ngã này dựa trên một giáo lý tâm linh nhưng đây vẫn là sự phản ứng đối với tâm thức tập thể: “Tôi không dự phần vào tâm thức tập thể vì tôi là người tâm linh. Cho nên tôi khác với tâm thức tập thể ở điểm này hay điểm nọ, ở cách này hay cách nọ, và tôi không làm chuyện này hay chuyện nọ, tôi không tin những gì người ta tin và thay vào đó tôi tin điều này.” Nhưng con vẫn đang xây dựng ngã tâm linh này trong sự phản ứng đối với các điều kiện trên trái đất. Một lần nữa, đây là chuyện hoàn toàn tự nhiên, con đâu làm gì khác được? Dẫu vậy, ngã này cũng là một cái ngã hướng ngoại. Điều này có thể khó hiểu vì nhiều người sẽ nói: “Nhưng con đã thiền tập suốt 30 năm trời và chú tâm vào bên trong.” Nhưng nếu con đã xây dựng một cái ngã là một thiền gia, đây vẫn là một ngã phản ứng các điều kiện trên trái đất. Chẳng hạn, nhiều người rút về một tu viện và thiền quán hàng giờ mỗi ngày đã xây dựng một ý niệm bản sắc vi tế nói rằng: “Tôi là một người tâm linh, tôi tâm linh hơn những người kia ở bên ngoài vì tôi tuân thủ những điều kiện này mà giáo lý tâm linh của tôi quy định.”

9.7. Cái Ta Biết: một cái ta thay đổi liên tục

Con thấy đó, con vẫn đang phóng chiếu một hình ảnh ra thế giới, phóng chiếu một hình ảnh lên chính con về người tâm linh là như thế nào. Và như các thày đã giảng, điều này rất hữu ích cho con trên hành trình từ tầng 48 lên 96. Nhưng cao hơn 96, con cần bắt đầu ngẫm xem điều này có còn hữu ích cho con nữa không. Đó là lúc con cần thực sự bắt đầu suy nghiệm lời dạy về cái Ta Biết vì những lời dạy này được ban ra với dụng ý giúp con tránh khỏi cạm bẫy mà hầu hết người tâm linh đều vướng phải suốt các thời đại – cụ thể là họ xây dựng ý niệm bản sắc tâm linh đó, họ từ chối buông bỏ nó, tiếp tục tìm cách tinh luyện nó và khiến nó trở nên tinh xảo hơn. Và khi làm vậy, họ nghĩ: “Khi cuối cùng tôi tạo được cái ngã tâm linh này, đủ tinh xảo căn cứ theo giáo lý của tôi, thì ngã này sẽ đưa tôi lên thiên đàng.” Nhưng Phật đã dạy gì cách đây 2500 năm? Phật đã đi ngược lại các nhà Bà la môn trong truyền thống Ấn giáo vốn tuyên bố tự ngàn xưa rằng mỗi con người là một cái ngã bất tử, là Atman, một cái ta bất tử không bao giờ thay đổi. Phật nói rằng dựa trên toàn bộ quá trình quán chiếu của mình, thày đã không bao giờ phát hiện trong chính mình một cái ta bất di bất dịch. Thay vào đó, thày dạy về một cái ta không ngừng thay đổi, một cái ta thay đổi liên tục.    

Xong con có thể quay sang thời Giê-su, khi thày dạy rằng chỉ có con người, hay đúng hơn chỉ có cái ta đã đi xuống từ thiên đàng mới có thể thăng lên trở lại thiên đàng. Làm thế nào con dung hòa được cả hai lời dạy đây? À, cái ta đi xuống từ thiên đàng, nếu có thể nói như vậy, là cái Ta Biết. Nhưng cái Ta Biết không phải là một cái ta bất di bất dịch, vì cái Ta Biết không ngừng chuyển đổi tùy theo nó đặt chú ý vào đâu. Cái Ta Biết nhìn chính nó như thế nào? Đối với hầu hết mọi người, cái Ta Biết tự nhìn nó xuyên qua tất cả những cái ngã trong các thể bản sắc, lý trí, cảm xúc, thậm chí cả cơ thể vật lý.

Như vậy cái Ta Biết trải nghiệm chính nó và trải nghiệm thế gian xuyên qua tất cả những ngã đó, và nó không ngừng chuyển từ cái này sang cái khác. Khi một tình huống khởi lên, con người phản ứng ra sao? À, cái Ta Biết dời chuyển vào một số những cái ngã tiềm thức đó và nó hồi đáp lại tình huống xuyên qua đó. Khi tình huống thay đổi, cái Ta Biết chuyển sang những ngã khác và giờ đây nó phản ứng dựa theo những ngã này, và cứ như vậy. Cho nên khi con dấn thân vào đường tu tâm linh từ tầng 48 đến 96, con không chỉ làm giống như hầu hết mọi người là phản ứng bằng cách chuyển vào đủ loại ngã theo chiều ngang, nhưng con bắt đầu vươn lên theo chiều dọc, con bước lên chiếc cầu thang vòng xoắn ốc bằng cách tạo dựng những cái ngã ngày càng cao hơn. Cho nên con dời chuyển theo hướng đi lên, nhưng con vẫn dời chuyển.

Con có thể nói là cái Ta Biết luôn luôn là nhận biết thuần khiết. Nhưng liệu nó có thường xuyên nhận biết chính nó là nhận biết thuần khiết hay không? Cái Ta Biết không được tạo ra như một cái ta vĩnh hằng, một cái ta không thay đổi, bất di bất dịch. Cái Ta Biết được tạo ra để là một cái ta liên tục thay đổi.

Vậy thì khi con lên cao hơn tầng tâm thức 96, cái Ta Biết bắt đầu ngộ ra: “Tôi KHÔNG phải là những ngã vỏ ngoài kia, tôi là nhiều hơn những ngã vỏ ngoài.” Đây là điều tâm thức Ki-tô chỉ ra cho con thấy. Và đó là khi con bắt đầu nắm bắt được vấn đề không phải là tinh lọc cái ngã tâm linh con đã xây dựng, mà là tháo gỡ nó, thoát ra khỏi sự đồng hóa với nó, để cho các ngã riêng biệt đó chết đi từng cái một, cho đến khi con có thể lại đứng đây như sự nhận biết thuần khiết đã đi xuống từ Hiện diện TA LÀ.

9.8. Không có chia cách giữa con và Hiện diện TA LÀ của con

Vậy bài thuyết giảng dài dòng này dẫn đến đâu, nó liên quan thế nào với chủ đề kết nối? À, nó liên quan đến sự kiện cái Ta Biết không thể kết nối với các chân sư thăng thiên hay với Hiện diện TA LÀ – bởi vì cái Ta Biết không hề chia cách khỏi các chân sư thăng thiên và Hiện diện TA LÀ. Thoạt tiên điều này có thể khó nắm bắt. Cho nên tạm thời, chúng ta sẽ nói là khi cái Ta Biết chú tâm vào cõi vật lý, hay ít ra vào bầu cõi chưa thăng thiên, nó vẫn ở một độ rung động nào đó và các chân sư thăng thiên thì ở một độ rung cao hơn, cho nên con sẽ thấy sự cần thiết phải nối kết với các thày. Nhưng liên quan đến Hiện diện TA LÀ, con cần nhìn nhận ở đây là đúng vậy, Hiện diện TA LÀ của con ngụ ở cõi tâm linh, còn con thì tập trung vào bầu cõi chưa thăng thiên. Dẫu vậy, con là phần nối dài của Hiện diện TA LÀ của con, giống như một ngọn sóng là sự nối dài của đại dương. Con không thể thực sự chia cách, con không bao giờ có thể chia cách khỏi Hiện diện TA LÀ của con.

Và như vậy, đây là điểm khi cái Ta Biết cần khởi sự xoay chuyển, nghĩa là thay vì nhìn thấy một khoảng cách và nhu cầu nối kết xuyên qua khoảng cách đó, con khắc phục ảo tưởng khoảng cách. Có thể con sẽ hỏi: “Còn sự khác biệt trong độ rung thì sao?” Nhưng liệu sự khác biệt trong độ rung có hàm ý một khoảng cách hay không? Đối với các ngã tách biệt thì quả là có một khoảng cách – vì chúng không thể kinh nghiệm cái một, chúng đã không được sinh tạo trên nền tảng cái một. Còn cái Ta Biết vỏn vẹn là sự nối dài của Hiện diện TA LÀ, và chỉ có một chuyện nó cần ngộ ra: “Tôi không hề chia cách khỏi đại dương, tôi là một phần của đại dương.”

Bây giờ con hãy tưởng tượng một ngọn sóng. Có một đại dương mênh mông, có nhiều ngọn sóng, nhiều ngọn sóng rất cao. Và ở đây có một ngọn sóng nhận biết được chính nó. Và từ trên đỉnh của chính nó, nó nhìn quanh. Nó thấy tất cả những ngọn sóng kia, những cái đỉnh của tất cả những ngọn sóng kia, và nó chỉ chú tâm vào những cái đỉnh này. Nó cố liên tục chú tâm vào đỉnh sóng để nó luôn luôn nhìn thấy đỉnh của nó lẫn đỉnh của các con sóng khác, cho nên nó thấy: “Tôi khác tất cả những sóng kia.”

9.9. Sự xoay chuyển ở trên tầng 96

Nhưng cái Ta Biết kinh nghiệm điều gì khi con vươn lên cao hơn tầng 96? Con bắt đầu nhận ra: “Tôi là một ngọn sóng, nhưng tôi là sóng trên đại dương, và đại dương thì chuyển động. Và như một con sóng, thay vì chỉ chú tâm vào bề nổi của đỉnh sóng, tôi cảm nhận được sự chuyển động sâu xa bên dưới, tôi có thể dự phần vào sự chuyển động sâu xa này.” Thế là bỗng chốc, ngọn sóng nhận biết được đại dương cùng sự chuyển động của đại dương. Và thay vì cố cưỡng lại động tác của đại dương, sóng bắt đầu xuôi chảy với nó. Đây là điều cái Ta Biết của con có khả năng ngộ được, là nó không cưỡng lại sự chuyển động của tánh linh, nó nhận ra Hiện diện TA LÀ chính là đại dương: “Tôi là một con sóng trên đại dương này, nhưng tôi có thể chuyển động cùng với đại dương, chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ.” Và hơn thế, con có thể nhận ra là các chân sư thăng thiên cũng chính là đại dương, và con có thể chuyển động cùng với các thày khi con chuyển động cùng với Hiện diện TA LÀ. Nói cho cùng, đây là cách con kết nối.

Thật ra con không kết nối mà con khắc phục cảm nhận khoảng cách. Và tất nhiên lúc đầu, có thể con sẽ chỉ khắc phục được khoảng cách trong một giây phút ngắn ngủi. Nhưng tất cả các con đều có thể có trải nghiệm này như các thày mô tả, là cái Ta Biết bước ra ngoài các ngã tách biệt và tự trải nghiệm nó như sự nhận biết thuần khiết, nó tự trải nghiệm như là một phần của đại dương, chuyển động với đại dương của Hiện diện TA LÀ, chuyển động với đại dương của các chân sư thăng thiên. Con chuyển động đồng nhịp với đại dương thay vì chống cự lại, thay vì cố làm điều mà chúng ta có thể gọi là “lướt sóng” – lại thêm một hình ảnh nữa! Con thử hình dung một người đứng trên chiếc ván, lướt một ngọn sóng, nhưng bây giờ con tưởng tượng người đó thốt lên: “Tôi đã chán chê chuyện lướt sóng rồi. Tôi cho phép mình chìm vào làn sóng, cảm nhận sự chuyển động của đại dương và xuôi chảy với chuyển động của đại dương.”

9.10. Giai đoạn phân liệt của đường tu tâm linh

Hiển nhiên, tự ngã của con sẽ la lớn: “Nhưng nếu bạn xuôi theo đại dương thì bạn sẽ là ai đây? Bạn sẽ không còn là tôi, bạn sẽ không là một cái tôi tách biệt. Tôi sẽ làm gì đây nếu bạn nhập làm một với đại dương, số phận của tôi sẽ ra sao?” Phải công nhận đây là giai đoạn khó khăn nhất trên đường tu tâm linh, qua đó con vẫn quen sống trong các ngã tách biệt, xem mình là một sinh thể tách biệt trong thế gian, nhưng giờ đây con lại bắt đầu cảm nhận được một sự chuyển động nào đó của đại dương của cái ta. Và làm thế nào con sẽ hoà giải cái hố khác biệt đó giữa việc con ở trong một cơ thể vật lý – có thể là con có gia đình, có việc làm, có sự nghiệp, có nhiều trách nhiệm trong thế gian – và đồng thời bên dưới những thứ này, con bắt đầu cảm thấy cử động của đại dương?

Các thày là chân sư thăng thiên hiểu hoàn toàn việc kinh qua giai đoạn này khó khăn đến chừng nào trên một hành tinh dày đặc như địa cầu. Đây gần như là một chuyện tâm thần phân liệt (schizophrenia) vì bản sắc của con bị lôi kéo về những hướng khác nhau. Và con yêu dấu – xin con thật chú ý ở đây – đó là tại sao các thày giảng dạy một con đường tu, một con đường tuần tự, qua đó con tuần tự lột bỏ các ngã tách biệt hầu con không bị sốc, là cú sốc mà một số người đã trải qua khi bỗng nhiên họ cảm thấy điều họ gọi là “cái chết của tự ngã”, hay một trạng thái “vô ngã”,  tức là họ đột nhiên cảm thấy như thể mình không còn ý niệm bản sắc nữa, mình không biết mình là ai nữa và mình trải qua một cơn khủng hoảng bản sắc. Đây không phải là điều các thày giảng dạy trong tư cách chân sư thăng thiên. Các thày giảng dạy một con đường tuần tự.

Có những người phóng chiếu ra là khi con đạt đến tầng 96 thì con giác ngộ – con đã kinh qua một cuộc thức tỉnh tâm linh, con đã giác ngộ tâm linh, và bây giờ con chứng được một trình độ tối thượng nào đó. Nhưng đây chính là điều thường phóng chiếu họ vào cuộc khủng hoảng bản sắc đó, vì làm sao họ sẽ hòa giải được cái hố khác biệt kia? Tất nhiên là họ vẫn còn ngã tách biệt, cho nên rất có thể họ sẽ ngừng lại ở tầng 96, có nghĩa là họ sẽ bắt đầu tuột xuống trở lại, sau một thời gian.

9.11. Kỳ vọng một sự đột phá ấn tượng

Cho nên lý do các thày đã nói với con ở trên tầng 96 còn nhiều bước nữa chính là để con có thể tiếp tục bước chân trên một con đường tuần tự sẽ không đẩy con lao xuống một cuộc khủng hoảng bản sắc, không biết mình là ai nữa và tại sao mình ở đây. Và như vậy, hầu hết các con đã khởi sự bước đi trên con đường này. Điều quan trọng, cực kỳ quan trọng, là con xoay chuyển trong tâm và chấp nhận đây là một đường tu tuần tự, đây phải là một đường tu tuần tự. Có một xu hướng – có lẽ thịnh hành ở phương Tây hơn là ở phương Đông, nhưng vẫn có mặt tại phương Đông – là khi đệ tử tâm linh tìm thấy con đường tâm linh thì họ bước vào tư duy mong muốn một cuộc thay đổi ấn tượng, một sự đột phá ấn tượng, một thành quả ấn tượng qua đó họ đột nhiên thay đổi và giờ đây họ đạt tới một trạng thái cao siêu. Dù họ gọi đó là thức tỉnh hay giác ngộ hay cái chết của tự ngã – hay bất kỳ tên gọi nào hợp thời ở ngoài kia – thì đó cũng là một kỳ vọng, hay một tư duy có khả năng ngăn chặn hoàn toàn sự kết nối đích thực với các chân sư thăng thiên.    

Nhiều người đã dùng tham vọng này để nối kết với những sinh thể ở cõi lý trí hay cả ở cõi bản sắc thấp, và họ nghĩ các sinh thể này phần nào tâm linh. Nhưng đây là một ngõ cụt, một con đường không lối thoát. Một số người khác đã đuổi theo một sự đột phá, mong mỏi rằng nó sẽ xảy đến, và nếu nó không xảy đến với đạo sư này thì họ sẽ tìm kiếm một đạo sư khác. Nếu nó không xảy đến với giáo lý này thì họ tìm kiếm một giáo lý khác. Bởi vì họ đinh ninh rằng một ngày nào đó họ sẽ tìm thấy cái sáng ngộ tuyệt đỉnh kia. Một ngày nào đó họ sẽ gặp được vị đạo sư kia sẽ gõ lên con mắt thứ ba của họ và họ sẽ giác ngộ. Một ngày nào đó họ sẽ đọc được một câu gì đó trong sách và mọi chuyện sẽ vỡ ra, thế là họ giác ngộ.

9.12. Con đường tuần tự ở trên tầng 96

Nhưng đó không phải là con đường các thày giảng dạy. Các thày dạy một con đường tuần tự có nhiều bước giữa các tầng tâm thức 96 và 144, và con bước đi từng bước một để không bao giờ bị lạc lối. Con không bao giờ đánh mất cảm nhận tại sao mình ở đây trong thế gian. Con không bao giờ đánh mất khả năng chu toàn các trách nhiệm của mình. Nhưng mặt khác, con không bao giờ đánh mất hướng đi của mình là đạt tới điểm mình không còn những cái ngã kia phản ứng lại thế gian. Và đó là lúc con trở thành một cánh cửa mở cho Hiện diện TA LÀ cùng các chân sư thăng thiên hành động xuyên qua con, trong khi con vẫn không đánh mất cảm nhận mình là ai và mình đang đứng ở đâu trên đường tu. Đây là tại sao con có khả năng tuần tự xoay chuyển ý niệm bản sắc của con.

Vậy thày đang nói gì chứ? Thày đang nói là nhiều người mang kỳ vọng là họ có thể đi từ một cảm giác ít nối kết với chân sư thăng thiên rồi đột ngột có được một sự nối kết trọn vẹn. Nhiều người mong mỏi sự đột phá này. Một số còn phóng chiếu ra là sứ giả này có sự nối kết hoàn toàn rộng mở với các thày. Nhưng đây là một kỳ vọng thiếu thực tế. Tiến trình xảy ra tuần tự. Đúng là sứ giả này có sự nối kết với các thày, nhưng phần lớn thời gian ông lo làm một công việc gì đó và ông chú tâm vào công việc này. Thật ông không cần nối kết nhiều lắm với các chân sư để rà đọc lại một bài truyền giảng, là công vịêc ông bỏ ra nhiều thì giờ thực hiện. Ông không cần nối kết nhiều lắm với các chân sư để đi chợ, hay đổ rác, hay dọn dẹp nhà cửa, hay bất kỳ hoạt động nào ông làm trong đời sống thường nhật.

Cho nên việc nối kết với các chân sư thăng thiên không phải là một trải nghiệm thần sầu quỷ khốc nào đó. Phần lớn thời gian khi con làm lụng công việc hàng ngày, con không cần nối kết với các thày, ít ra là con không nhận biết một cách ý thức. Cái Ta Biết chỉ chú tâm vào hoạt động vỏ ngoài, thậm chí chú tâm xuyên qua những cái ngã kia mà con còn sót lại, tùy theo con ở mức nào trên đường tu. Và điều này hoàn toàn tự nhiên thôi, thật trong đó chẳng có gì phản tâm linh. Nhiều người tâm linh có một cái nhìn hoàn toàn thiếu thực tế về thế nào là giác ngộ hay thức tỉnh hay thế nào là một trình độ tâm thức cao.

9.13. Hãy tìm đúng một khái niệm hấp dẫn con

Thày cũng biết thày đã cho con quá nhiều điều để suy ngẫm. Nhưng thày mong con nhận ra là khi các thày trao một bài truyền đọc, các thày không chỉ nhắm vào một người mà nguyên một loạt người khác nhau. Cho nên các thày phải trao một số lời dạy cho những người ở các tầng tâm thức thấp hơn, một số cho các tầng cao hơn, và một số cho những người ở giữa. Đó là tại sao các thày thường đưa ra nhiều khái niệm có vẻ choáng ngợp. Nhưng con không cần tập trung vào tất cả mọi thứ. Con chỉ cần tìm ra đúng một khái niệm nào đó hấp dẫn đối với con, đánh động con ở mức tâm thức hiện thời của con. Xong con chú tâm vào đó, con học tập, con thể nhập, con suy nghiệm, con yêu cầu các thày giúp con nắm bắt và con thực sự thể nhập, và điều này sẽ giúp con bước lên bước kế tiếp. Và rồi có thể lại có một khái niệm khác con có thể tập trung vào. Cho nên con không cần cảm thấy choáng ngợp khi con gặp một bài truyền giảng chứa đựng quá nhiều ý tưởng khiến con nghĩ con bị quá tải. Con chỉ cần tìm đúng một ý tưởng thu hút con và con chú tâm vào đó. Con không quan tâm đến phần còn lại, vì con luôn luôn có thể trở lại sau đó, đọc lại bài truyền đọc, nghe lại bài truyền đọc và tìm ra cái ý tưởng kế tiếp mà con sẵn sàng tiếp nhận.

Vậy để tóm lược bài giảng này, tới một điểm con sẽ thấy lợi ích xem xét điều này: “Đâu là bản sắc tôi có khi lớn lên? Bản sắc này là gì trong nền văn hóa của tôi cho dù ở Hàn quốc hay một nơi nào khác? Người ta tự nhận diện như thế nào, và làm người có nghĩa là gì trong môi trường đó?” Xong con bắt đầu chất vấn bản sắc đó. Con dùng giáo lý tâm linh để hỏi: “Đây có thực là cách duy nhất để làm người hay chăng?” Và con có thể bắt liên lạc với những người đã lớn lên trong một nền văn hóa khác, nhìn ra là con có thể là một loại người khác so với những gì con đã được dạy dỗ, và lần hồi con bắt đầu chất vấn sự thể này. Xong từ từ con nỗ lực phơi bày ý niệm bản sắc chung của mọi con người và con tuần tự chất vấn cái đó. “Liệu tôi có thực sự xa cách tánh linh, tôi có thực sự tách biệt? Có cần thiết tôi phải xem mình là một sinh thể tách biệt, hay tôi có thể tuần tự chuyển đổi bản sắc của tôi?”

Sau đó khi con sử dụng giáo lý và thực hành đọc chú đọc thỉnh, con dần dần chuyển đổi bản sắc của con. Nhiều người trong các con sẽ nhận ra là mình đã đi trên đường tu được nhiều năm và phần lớn thời gian này có vẻ như con không tiến nhiều lắm. Nhưng thỉnh thoảng, có thể đột nhiên con có dịp nhìn ngược lại mình từng ở mức nào mười năm về trước, hay chỉ một năm về trước, và con bỗng nhận ra là con đã có tiến bộ. Bây giờ con không nhìn cuộc đời giống như trước nữa, con không phản ứng lại các tình huống theo cùng một cách nữa. Và đó là lúc con có thể nhận ra là mặc dù đây là một con đường tuần tự, vẫn có vẻ như con đường này đã đưa con lên cao hơn trước rất nhiều. Và đó cũng là lúc con có thể từ bỏ giấc mơ muốn nếm một cuộc xoay chuyển ấn tượng, một sự đột phá ấn tượng nơi con bỗng chốc giác ngộ.

9.14. Ảo tưởng về sự đốn ngộ tối hậu

Các thày biết là trên thế giới có những người tuyên bố là họ đã trải qua một sự giác ngộ tự phát đột ngột. Nhưng đây không phải là đường tu các thày giảng dạy và thày đã giải thích tại sao. Đối với những ai có thể đã có một sự giác ngộ ấn tượng nào đó trong kiếp này, thì điều này chỉ có thể xảy ra vì trong những kiếp trước họ đã bước theo một con đường tuần tự. Có thể họ không ý thức, thậm chí họ còn có thể phủ nhận. Họ có thể phủ nhận là một người có thể bước theo một con đường tuần tự dẫn đến giác ngộ. Như một số đạo sư tâm linh quả quyết, giác ngộ luôn luôn phải tự phát vì con không thể ép buộc nó xảy ra. Đấy, con yêu dấu, con không thể ép buộc nó xảy ra. Nhưng thày đã giảng điều gì trong bài này? Con không thể nối kết hay thức tỉnh xuyên qua những ngã tách biệt phản ứng lại thế gian, nhưng con có thể tuần tự buông bỏ chúng. Và con buông bỏ càng nhiều ngã tách biệt thì cái Ta Biết sẽ càng dễ ngộ ra nó là ai. Nói cho cùng thì đó chính là giác ngộ. Có gì khác nữa đâu?

Nhưng đối với một số người, trải nghiệm ấn tượng là một điều có thể xảy ra, qua đó họ cảm thấy như thể ý niệm bản sắc của họ tan biến mất và họ nghĩ họ đã giác ngộ, nhưng họ có thể vẫn chỉ ở tầng tâm thức 96 thôi. Và như vậy còn sót lại bao nhiêu ngã tách biệt nữa trước khi họ đạt đến tầng 144? Và nếu giờ đây họ tuyên bố là mình đã giác ngộ, nếu họ bước ra ngoài và bắt đầu giảng dạy, rồi họ thu hút đông đảo những người đi theo trầm trồ: “Ồ đúng vậy, vị này đã giác ngộ,” thì liệu họ sẽ bao giờ xem xét những cái ngã còn lại hay không, hay họ sẽ bác bỏ là mình vẫn còn những điểm cần giải quyết? Và nếu họ bác bỏ thì làm thế nào họ sẽ giải quyết được đây? Làm thế nào họ đạt đến mức sẵn sàng thăng thiên?

Trên thế giới ngày nay có những đạo sư tâm linh với rất nhiều người đi theo, và ai ai cũng nghĩ là họ đã giác ngộ. Nhưng họ còn khá xa tầng 144. Và nếu họ không lần hồi tiến lên gần hơn – do họ nghĩ họ không còn gì cần giải quyết trong tâm lý nữa – thì họ sẽ không hội đủ tư cách để thăng thiên sau kiếp này. Tình trạng này đã xảy ra cho nhiều đạo sư suốt các thời đại, đặc biệt trong truyền thống Ấn Độ nơi nhiều vị đã thiết lập đạo tràng. Họ thu nhận nhiều tín đồ và ai nấy đều phóng chiếu là vị đạo sư này đã chứng đạt trạng thái tối hậu. Nhưng các thày đang cố giúp con nhìn ra điều gì? Rằng chừng nào con còn đầu thai trên một hành tinh dày đặc như trái đất thì không có trạng thái tâm thức tối hậu. Cho nên nghĩ rằng mình đã chứng đạt một trạng thái tối hậu nào đó là một ảo tưởng, một ảo tưởng thật nguy hiểm. Bởi vì nếu con không chịu nhìn vào bản thân con thì làm thế nào con sẽ buông bỏ và khắc phục được những cái ngã còn sót lại đang ngăn chặn con thăng thiên? Đây là một cạm bẫy mà các thày mong con là đệ tử trực tiếp sẽ không rơi vào.

Và với lời này, thày đã trao cho con những gì thày muốn trao trong lượt này. Thày cảm ơn con đã chú ý. Thày cảm ơn các con đã tổ chức và tham dự khóa nhập thất này, đại hội này. Bởi vì tất nhiên, đại hội này đã cho phép các thày sử dụng luân xa các con để truyền rải vào tâm thức tập thể những xung lực thật mãnh liệt. Có nghĩa là không chỉ các con được hưởng lợi mà hàng triệu người khác cũng được lợi lạc khi xung lực tỏa rộng vào tâm thức tập thể giống như những vòng tròn trên mặt nước. Và do đó nhiều người sẽ đột nhiên nhìn ra một điều gì đó mà trong một thời gian dài họ đã khó lòng nhìn thấy. Họ sẽ nhìn ra mục đích thực của con đường tâm linh. Và họ sẽ tìm ra con đường tâm linh dưới hình thức này hay hình thức khác hấp dẫn nhất đối với họ, và con đường này sẽ đưa họ lên cao hơn.   

Đây là một công việc đáng kể mà các con đã và đang làm khi các con đến với nhau trong đại hội này. Và con hãy nhận sự biết ơn của các thày. Bây giờ thày sẽ đơn giản niêm con trong Ngọn lửa của Chỉ đạo Thiêng liêng mà TA LÀ trên trái đất.

9.01A Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng là một sinh thể vũ trụ, nghĩa là thày ở một tầng tâm thức cao hơn các chân sư thăng thiên. Lý tưởng nhất, Ngọn lửa của thày thích hợp cho việc nâng cao tâm thức của bạn đến một mức bạn có thể bắt đầu nắm bắt được Sứ vụ Thiêng liêng của mình.

Gợi ý tuần cầu chú:

Trong 33 ngày liền, bạn hãy đọc lời kêu gọi này 14 lần liên tiếp. Sau đó hãy ghi xuống một quyển sổ bất cứ gì khởi lên trong bạn mà không phê phán hay phân tích. Trước khi đọc bài chú, hãy đọc lại những gì bạn đã ghi xuống hôm trước. 


Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, Giê-su Ki-tô, con kêu gọi Hiện diện TA LÀ của con, hãy chảy xuyên qua Hiện diện Ta Sẽ Là mà TA LÀ, và ban cho lời chú này quyền năng trọn vẹn. Con kêu gọi thày Đại Chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, hãy giúp con nhìn ra Sứ vụ Thiêng liêng của con và vượt qua mọi mù quáng tâm linh, kể cả… [đọc nơi đây lời kêu gọi riêng của bạn]

1. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

6. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

7. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

8. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

9. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Niêm:

Nhân danh Mẹ Thiêng liêng, con hoàn toàn chấp nhận cho quyền năng lời kêu gọi này được sử dụng để giải thoát Ánh sáng Mẫu-Vật, hầu ánh sáng phóng chiếu viễn quan toàn hảo của Ki-tô cho đời con, cho đời của mọi người cùng hành tinh. Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, việc đó đã xong! Amen.

12 | Thỉnh cầu sự nhận biết các chọn lựa của mình

Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, Giê-su Ki-tô, con kêu gọi tất cả các đại diện của Mẹ Thiêng liêng, đặc biệt là Chỉ đạo Thiêng liêng, hãy giúp con có được một nhận biết rõ hơn về cách con chọn lựa như thế nào, và những chọn lựa nào đang mở ra cho con, kể cả…

[đọc nơi đây lời kêu gọi riêng của bạn]

Phần 1

1.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con ý thức hơn về những chọn lựa con đang lấy.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con ý thức hơn về các phản ứng của con, và thấy được khi nào con bị một hoàn cảnh kích hoạt một khuôn nếp phản ứng nhất định.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra bất kỳ khuôn nếp phản ứng nào xuất phát từ một phàm linh nội tại, một cái ngã, có thể từ ngã gốc của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con gia tăng nhận biết về cái gì đứng đằng sau khuôn nếp phản ứng đó, và con thoát ra khỏi nó để không còn phản ứng cách đó nữa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

1.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận ra là khi con khắc phục các khuôn nếp phản ứng đó, con có thể nhìn ra những khía cạnh mới trong Sứ vụ Thiêng liêng của con. Con có thể lấy những quyết định ý thức hơn về cách mình muốn phản ứng như thế nào đối với một cảnh huống hay một người.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

1.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con thể nhập là khả năng sáng tạo dựa trên việc chọn lựa! Con thực sự sáng tạo không chỉ bằng cách sử dùng năng lượng sẵn có trong cõi vật chất và khả năng sẵn có trong tâm phàm, mà con thực sự sáng tạo bằng cách kết nối với một cái gì cao hơn ngã của con, và làm cánh cửa mở cho dòng chảy Tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra dòng chảy đó không phải là cái gì xảy ra hoặc không xảy ra. Sáng tạo đòi hỏi một số quyết định nơi con. Con có thể làm rất nhiều để mở tâm ra đón nhận dòng chảy Tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con thấy là con không thể ép buộc Thánh linh, nhưng con cũng không thể nhận được Thánh linh bằng cách ngồi chờ thụ động. Hãy giúp con tìm ra con đường trung đạo, nơi con giải quyết các chấn thương riêng của mình và gia tăng sự cởi mở trong tâm.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

1.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con ý thức hơn là con phải chọn trở thành cánh cửa mở, con phải chọn “làm” cánh cửa mở trong một số hoàn cảnh đặc thù. Điều này đòi hỏi con lấy quyết định ý thức là con sẵn lòng là Ki-tô trong một hoàn cảnh đặc thù.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 2

2.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn lòng nhìn nhận là con có một khả năng nào đó, con sẵn sàng với lên một ý tưởng cách mạng, hay một ý tưởng cao hơn tâm thức hiện thời của con một bực, hay cao hơn tâm thức người chung quanh một bực.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con lấy quyết định ý thức mở tâm ra để làm cánh cửa mở. Con biết là Thánh linh sẽ chảy xuyên qua con khi nào có một khe mở.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con khắc phục ảo tưởng là có một số người xứng đáng được làm công cụ cho Thánh linh và một số người khác thì không. Con cởi mở, con sẵn lòng, và con xứng đáng một khi con nỗ lực chuyên tâm.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con vượt qua cuộc khai ngộ của Thời đại Song ngư và khắc phục sự sùng bái thần tượng do sa nhân tạo ra cho rằng chỉ có một số người xứng đáng.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

2.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con hoàn toàn chấp nhận là tự thân con đã xứng đáng do con có tự nhận biết. Đây không phải là vấn đề xứng đáng mà là vấn đề rộng mở để đón nhận Tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

2.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con lấy quyết định sẵn lòng làm cánh cửa mở, con sẵn lòng nhận được một điều gì và sẵn lòng biểu đạt điều đó – bất kể phản ứng của người khác là gì.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con đi thấu việc chữa lành tâm lý, giúp con xem xét và tách ra khỏi ngã gốc. Hãy giúp con khắc phục ngã gốc để con sẵn sàng chấp nhận rủi ro khi bày tỏ một điều gì mới.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn vào ngã gốc và tách mình ra khỏi nó, để lòng sợ hãi hậu quả và ý niệm rủi ro tan biến mất.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

2.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con đạt tới điểm con không còn cơ chế đền bù, không còn mong muốn trừng phạt sa nhân. Con cũng không mong muốn được người khác chấp nhận hay công nhận, vì con không còn bất an nào trong con nữa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 3

3.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn nhận là con hoàn toàn tôn trọng quyền tự quyết. Khi con tôn trọng quyền tự quyết của người khác, điều này có nghĩa là khi con phát biểu để thể hiện một ý tưởng cao hơn, con sẽ để cho mọi người tự do phản hồi hay không phản hồi theo bất cứ cách nào họ muốn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận ra là trong khi con tôn trọng quyền tự quyết của người khác, con cũng cần có sự tôn trọng bình đẳng đối với quyền tự quyết của con. Con quyết định là chọn lựa của con sẽ độc lập với chọn lựa của người khác.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, nếu có ai chối bỏ con, con sẽ không rơi vào phản ứng tiêu cực đối với những gì mình đã làm. Con không phải có phản ứng tiêu cực nào hết, và con không cần cảm thấy bị người khác chối bỏ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con khắc phục tâm thái nhị nguyên nghĩ rằng mỗi khi con phát biểu thì người khác phải phản ứng, và phản ứng này sẽ tích cực hay tiêu cực. Hãy giúp con đạt tới điểm con không nghĩ cả tới chuyện phản ứng có thể như thế nào. Con để cho người khác tự do muốn phản ứng thế nào cũng được, vì con biết con đã tự do không phản ứng lại.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

3.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con đạt tới điểm con không tự biểu đạt vì con muốn cứu nguy thế giới, thay đổi người khác, hay được người khác chứng thực. Con chỉ tự biểu đạt vì đang biểu đạt con người mà con là, cùng Bản thể cao hơn của con. Đó là điều đem lại cho con niềm vui tột bực trên trái đất.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

3.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận biết một cách ý thức là con nối kết với Hiện diện TA LÀ của con. Có một dòng chảy từ Hiện diện TA LÀ, và những gì chảy xuyên qua con là một biểu hiện của cá thể tâm linh của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con trải nghiệm một niềm vui lớn hơn mọi niềm vui đã trải nghiệm khi con chỉ hành động qua ngã phàm. Hãy giúp con nghiệm thấy là không hoạt động nào có thể đem lại cùng niềm vui, cùng cảm nhận tràn đầy như khi con cảm được dòng chảy của Tánh linh và biết mình đang đồng sáng tạo.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con đạt tới điểm khi việc biểu hiện Bản thể cao hơn tự thân nó đã là một phần thưởng. Hãy giúp con giải thoát người khác, giải thoát chính mình, và bước vào trạng thái liên tục mở rộng với Tánh linh.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

3.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, con thấy việc làm cánh cửa mở chỉ là vấn đề chọn lựa và ngày càng làm thêm nhiều chọn lựa ý thức. Hãy giúp con ý thức hơn về nhu cầu lựa bỏ, chọn ra những gì mình không cần nữa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 4

4.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con cảm nhận một hoạt động hay một người nào đó đang khiến con xao lãng. Hãy giúp con nhận diện những sinh hoạt do sa nhân cố tình lập ra để đánh lạc hướng con khỏi Sứ vụ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận diện những sinh hoạt có vẻ vui nhộn, bổ ích hay ngay cả lợi lạc, vị tha, nhưng đối với con, đó là một sự phân tâm lôi kéo sự tập trung của con ra khỏi Sứ vụ Thiêng liêng cùng các khía cạnh sáng tạo hơn của Sứ vụ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con thấy rõ hơn vai trò đặc trưng mà con muốn cống hiến trong kiếp này. Hãy giúp con cảm được hoạt động nào không đang hỗ trợ việc làm mà con đã tới đây để làm, và con tự động lựa bỏ nó ra.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, con quyết định một cách ý thức là con sẵn lòng xem xét hoạt động nào chỉ là sự xao lãng, và hoạt động nào thật sự nằm trong Sứ vụ của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

4.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra là nhiều sinh hoạt được trình bày là tâm linh, nhưng mục đích chủ yếu của hầu hết sinh hoạt đó là khiến cho con người xao lãng mục tiêu tâm linh và Sứ vụ Thiêng liêng của mình.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

4.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra liệu mong muốn cải thiện địa cầu có chính là điều con cần khắc phục bằng cách đến địa cầu hay không. Hãy giúp con vượt qua mong muốn thay đổi người khác – ngay cả thay đổi bất cứ gì.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận ra sự khác biệt cơ bản giữa ý định thay đổi người khác và việc làm cánh cửa mở để Hiện diện TA LÀ tự biểu đạt xuyên qua con. Hãy giúp con tôn trọng hoàn toàn quyền tự quyết.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra liệu con có bị dính mắc với mong muốn thay đổi điều gì, liệu đây có phải là một phần vi tế của tư duy cuồng đại khi con sẵn sàng thúc ép người khác để họ phải khắc phục khổ đau của họ.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

4.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhận ra là rất nhiều đại nghĩa được miêu tả để thu hút sự chú ý của người tâm linh. Hãy giúp con nhìn ra liệu mong muốn cải thiện tình trạng trái đất có khiến con bị kiệt sức và chú ý của con bị phân tán.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Phần 5

5.1. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con bước vào giai đoạn sáng tạo hơn trong Sứ vụ, giúp con nhìn vào những đại nghĩa đáng theo đuổi trên thế giới, để xem chúng có nằm trong các tầng cao của Sứ vụ hay không.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nay con biết,
Cả thế gian chỉ là cõi huyễn ảo,
Trong tim con cảm nhận rõ làm sao,
Không có gì ngoài Tánh linh là thật. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.2. Chỉ đạo Thiêng liêng, con sẵn sàng lựa bỏ những việc nào không thuộc về Sứ vụ cao hơn của con. Hãy giúp con có viễn quan minh mẫn hơn về trọng tâm của mình, về chuyên môn của mình, về lãnh vực mình có thể tạo sự thay đổi.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, giúp con nhìn, 
Con muốn sống trong viễn kiến quang minh,
Con đã thấy được Sứ vụ Thiêng liêng,
Hiểu kế sách độc đáo của chính mình. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.3. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con lựa bỏ mọi hoạt động không góp phần vào chuyên môn của con. Hãy giúp con hòa điệu tâm con cho thẳng hàng, hài hòa hơn với Hiện diện TA LÀ. Giúp con cảm thấy niềm vui và sự quyết tâm, để nó không là một ý chí vỏ ngoài, mà là một mong muốn tự phát tập trung vào lãnh vực này hầu đem nó vào hiện thực.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, cho con thấy, 
Những trò chơi uẩn khúc của ngã này,
Giúp con thoát lồng giam của tự ngã,
Để đem lại một thời mới thăng hoa.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.4. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con sống một cuộc đời tương đối bình thường, năng động trong xã hội, mặc dù trong tâm, con vẫn biết có một hoạt động là trọng điểm chính yếu. Có một lãnh vực mà con cần học hỏi nghiên cứu vì con có tiềm năng đưa ra một số ý tưởng mới.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, nhập với thày, 
Viễn quan con là một, chẳng còn hai,
Thày xua tan tấm màn của nghiệp quả,
Nguyên vũ trụ hiện ra sao mới quá. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

5.5. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con thấy là con không thể tập trung hoài vào một thứ. Con vẫn cần có thời gian thư giãn, làm điều gì khác hơn. Để có một đời sống tương đối năng động, bình thường, con cần dành thời gian làm điều gì thư giãn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con không quản,   
Chén con ngập điện từ với ánh sáng,
Thày tiêu hủy hồn bóng của dĩ vãng,
Và cho con tầm nhìn rất bạo dạn.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó.

5.6. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra liệu con đã tình nguyện và ghi vào Sứ vụ của mình là con sẽ chứng tỏ làm thế nào bước chân trên đường tu tâm linh mà vẫn sống một cuộc đời năng động trong xã hội.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, tim chân thành, 
Con bắt tay làm phần vụ thần thánh.
Con thấy rồi, thày ơi, trong phút ngẫu,
Sứ vụ con sẽ dẫn tới nơi đâu. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.7. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con đạt được một viễn quan chọn lọc hơn về những gì con cần tập trung trong kiếp này, rồi lựa bỏ đi những hoạt động không phù hợp với viễn quan đó. Hãy giúp con duy trì một cách sống bình thường hoặc thay đổi cách sống, để nhổ đi những sinh hoạt đang làm tiêu hao năng lượng cùng sự chú ý của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con ân huệ, 
Thấy vai trò mình trong công cuộc lớn,
Và cũng thấy ngọn lửa của cá thể,
Nét độc đáo của con do Thượng đế. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.8. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con nhìn ra là một người thực sự giàu có là một người còn sót lại đủ chú ý để tập trung vào những điều quan trọng mà người đó muốn cống hiến.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mắt đơn nhất, 
Thấy TA LÀ chính Mặt trời Thượng đế.
Khi thày ban chỉ đạo Thiêng liêng nhất,
Con cũng tỏa ánh sáng thật tràn trề. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

5.9. Chỉ đạo Thiêng liêng, xin thày giúp con để ý là trong thế gian có rất nhiều hoạt động đang lôi kéo sự chú ý của con. Hãy giúp con tập trung chú ý vào điểm tinh túy trong Sứ vụ Thiêng liêng của con.

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ôi hân hạnh, 
Được đóng góp cho Tánh linh cất cánh,
Nâng loài người ra khỏi đêm cùng quạnh,
Để tắm nắng trong tình yêu Linh thánh. 

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, ánh sáng tỏa, 
Cho cái nhìn trong con hết mù lòa.
Nhìn thanh khiết cũng là nhìn tự do.
Thày dẫn dắt và luôn luôn ở đó. 

Niêm

Nhân danh Mẹ Thiêng liêng, con kêu gọi Mẹ Mary hãy niêm phong con cùng mọi người trong vòng ảnh hưởng của con vào dòng chảy sáng tạo của Mẹ Thiêng liêng, Dòng sông sự Sống. Con kêu gọi tất cả đại diện của Mẹ Thiêng liêng hãy nhân lên các lời kêu gọi của con, để chúng ta hình thành vòng số tám toàn hảo “Trên sao, dưới vậy”. Do đó, con chấp nhận là toàn bộ bài thỉnh này được biểu hiện, vì miệng của Thượng đế, Mẹ Thiêng liêng mà con LÀ, đã nói nó ra. Amen.

11 | Chọn lựa ý thức và chọn lựa tiềm thức

Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên Chỉ đạo Thiêng liêng qua trung gian Kim Michaels ngày 20/5/2018, nhân một hội nghị tại Hòa Lan.

TA LÀ chân sư thăng thiên Đại Chỉ đạo Thiêng liêng – hoặc như dạo sau này thày ưa tên gọi này hơn, Chỉ đạo Thiêng liêng – vì thật sự “Chỉ đạo Thiêng liêng” vượt khỏi mọi sự phân rẽ, mọi đối cực nhị nguyên. Phân biệt giữa lớn với không lớn liệu có ý nghĩa gì chăng?

11.1. Các giai đọan ý thức và tiềm thức của Sứ vụ Thiêng liêng

Con yêu dấu, cho tới điểm này các thày đã cho con những bài truyền đọc bao gồm nhiều khía cạnh khác nhau về Sứ vụ Thiêng liêng của con. Vừa rồi con đã nghe giảng là có những thời điểm con cần có một số quyết định để bước lên một tầng cao hơn của quả vị Ki-tô. Hầu mở tâm ra cho một sự thay đổi cách mạng, con cần lấy một số quyết định.

Theo một nghĩa nào đó, ít nhất ở những giai đoạn cao hơn, Sứ vụ Thiêng liêng của con hoàn toàn là những quyết định mà con lấy. Các thày đã giảng là có một giai đoạn công phu trong Sứ vụ, có một giai đoạn sáng tạo trong Sứ vụ, có một giai đoạn tiến hóa hay tiệm tiến trong Sứ vụ, và có một giai đoạn cách mạng. Để khiến con bối rối hơn nữa và đưa con – hy vọng như vậy – vào một trạng thái hoang mang huy hoàng, thày muốn đưa ra khái niệm là có một giai đoạn ý thức trong Sứ vụ và một giai đoạn tiềm thức.   

Qua khái niệm này thày muốn nói là nếu con nhìn lại đời mình, con có thể thấy con thường bị đẩy vào những tình huống mà con có thể nói là con đã không chọn bước vào một cách ý thức. Nó như tự dưng xảy ra trong hoàn cảnh như vậy, và con không ý thức được tại sao con cần làm vậy và chuyện đó nằm trong Sứ vụ của con như thế nào. Dù sao thì nó vẫn nằm trọn trong Sứ vụ Thiêng liêng của con vì con đã cần đến trải nghiệm đó. Con có thể nói: “Đúng, trong giai đoạn đó của Sứ vụ, tôi không chọn một cách ý thức những gì mình làm và tôi không cố tình chọn như vậy. Tôi không biết rõ những chọn lựa khác là gì và hậu quả sẽ ra sao.” Con có thể tự hỏi: “Ở giai đoạn đó, tôi đã thật sự chọn lựa hay không?” Thực tế dĩ nhiên là , con luôn luôn đang chọn lựa. Mọi người trên địa cầu đều không ngừng chọn lựa.

Con có thể nhìn những người ở trạng thái tâm thức rất thấp và cuộc đời của họ dường như chìm trong một tình trạng xáo trộn liên tục. Luôn luôn có những điều kiện vỏ ngoài có vẻ như ép buộc họ làm chuyện này chuyện nọ, hay ép buộc họ cứ luôn bị tê liệt như thể bị tước mất hết khả năng. Con có thể nói: “Đấy, họ đang chọn lựa ở chỗ nào?” Họ có thể không đang chọn lựa trong tình huống trước mắt, nhưng tình huống của họ vẫn là hệ quả của những chọn lựa mà họ đã lấy trong quá khứ. Ngay cả trong tình huống trước mắt, mặc dù họ không đang chọn thị hiện một hoàn cảnh cụ thể, nhưng họ vẫn chọn cách phản ứng hay không phản ứng lại hoàn cảnh.

Khi con chuyển từ giai đoạn tiềm thức vào giai đoạn ý thức, không phải đột nhiên con bắt đầu chọn lựa, mà thật ra con kinh nghiệm là đột nhiên con bắt đầu chọn lựa. Lý do là vì con bắt đầu ý thức nhiều hơn về những chọn lựa mà con đang lấy liên tục. Khi con theo học và thực hành giáo lý của các thày, lúc đầu con trở nên ý thức hơn về phản ứng của mình. Con bắt đầu nhận biết là khi con ở trong một hoàn cảnh nào đó, hoàn cảnh này kích hoạt nơi con một khuôn nếp phản ứng nhất định. Sau đó con bắt đầu nhận xét điều này, và con nhận thức rõ hơn là trong một số hoàn cảnh – hay khi con ở gần một số người – con luôn luôn phản ứng theo cách đó. Và tất nhiên, các thày đã cho con những dụng cụ để đặt câu hỏi: “À, chẳng phải điều này đang chỉ ra là mình có mang một khuôn nếp phản ứng, và khuôn nếp phản ứng này đến từ một loại phàm linh nội tại hay một loại ngã nào đó, có thể là nó còn đi ngược về tuốt ngã gốc, là điểm tôi đã khởi sự giai đoạn phản ứng lại các điều kiện trên trái đất?” Như vậy con có thể dùng các dụng cụ để gia tăng sự nhận biết về cái đứng đằng sau khuôn nếp phản ứng đó. Một khi con thấy cái đứng đằng sau, con có thể thoát ra khỏi nó, thế là con không còn phản ứng cách đó nữa.

Tất nhiên, mỗi lần con khắc phục một khuôn nếp phản ứng như vậy, con sẽ mở rộng tầm nhận thức, con sẽ có thể nhìn thấy một khía cạnh khác nữa, một diện khác nữa trong Sứ vụ Thiêng liêng của con. Và bỗng nhiên con có khả năng làm nhiều chọn lựa ý thức hơn, vì thay vì bị một khuôn nếp tiềm thức kích hoạt phản ứng nơi mình, con không còn mang khuôn nếp đó nữa. Và do đó con có thể chọn: “Tôi muốn phản ứng thế nào trong hoàn cảnh này, tôi muốn phản ứng thế nào đối với những người này? Liệu tôi có thật muốn phản ứng lại một loại người nào đó hay tôi muốn lựa bỏ họ ra khỏi đời tôi?”

11.2. Sự sáng tạo dựa trên các chọn lựa

Điều con nhận ra ở đây là khi con chuyển sang giai đoạn sáng tạo của Sứ vụ Thiêng liêng, khả năng sáng tạo dựa trên gì? Nó dựa trên việc chọn lựa! Con yêu dấu, đã có một cuộc tranh luận rất lâu đời giữa các triết gia và các nghệ sĩ về đề tài “Sáng tạo bắt nguồn từ đâu?” Con yêu dấu, con có thể nói – và nhiều nghệ sĩ, nhà văn, họa sĩ cũng sẽ nói như vậy – rằng họ nhận được một nguồn cảm hứng. Ngày xưa, người ta hay nói đến các nàng thơ, được xem là những sinh thể phi vật chất gần giống như tiên nữ hay thiên thần, đến đậu trên vai nhà thơ để tạo cảm hứng sáng tác. Hiển nhiên, một số văn sĩ đã cảm được một luồng cảm hứng đích thực chảy qua bản thân mình, thậm chí cả một dòng chảy từ Tánh linh. Trong một số trường hợp, đó quả là một dòng Tánh linh cao, y như con đang trải nghiệm một dòng Tánh linh cao đang chảy qua tâm thức sứ giả này không do chính ông tạo ra bằng tâm thức của ông.

Con có thể nói là nếu con sáng tạo, chẳng phải là có một dòng chảy năng lượng đang đi qua Bản thể con và là cội nguồn của sự sáng tạo đó hay sao? Tất nhiên là có – đây là điều các thày đã gọi là sự đồng sáng tạo. Con nhận diện là con đang thực sự sáng tạo không chỉ bằng cách sử dùng những năng lượng sẵn có trong cõi vật chất và những khả năng sẵn có trong tâm phàm của mình, mà con đang thực sự sáng tạo bằng cách kết nối với một cái gì cao hơn ngã của mình, bằng cách làm cánh cửa mở cho cái đó, và như vậy con cho dòng năng lượng chảy vào bốn thể phàm của con hầu nó biểu lộ ra trong bát cung vật lý. Tất nhiên, dòng chảy này của Tánh linh nếu con muốn gọi như thế, hay luồng cảm hứng này, là một phần không thể thiếu của mọi sáng tạo.

Dù sao thì điểm mà nhiều nghệ sĩ hay triết gia không hiểu hoàn toàn về sáng tạo là họ nghĩ đó là một cái gì xảy ra hoặc không xảy ra, và con không thể làm gì để thay đổi nó được. Trong giới nhà văn, người ta có khái niệm gọi là “tắc ý” (writers block) khi nhà văn bị tắc nghẽn không làm sao viết nổi suốt nhiều tuần, nhiều tháng hay nhiều năm trời. Con ngồi trước tờ giấy trắng, đang say sưa viết xuống lưu loát thì bỗng nhiên tâm con rơi vào trạng thái tê liệt không thể viết được bất cứ gì.

Điều thày mong con lưu ý là sự sáng tạo đòi hỏi một số quyết định nơi con. Đó không phải là một kinh nghiệm thụ động nơi con thụ động ngồi chờ cảm hứng từ trên trời rơi xuống. Con có thể làm rất nhiều để mở tâm ra đón nhận dòng chảy Tánh linh. Có câu nói rằng: “Thánh linh thổi đâu thì thổi” (John 3:8) để diễn tả là con không thể dùng tâm vỏ ngoài để kiểm soát dòng chảy của Tánh linh. Con không thể dùng tâm vỏ ngoài và một tham vọng phàm phu để cưỡng ép dòng chảy của Tánh linh. Con yêu dấu, nếu con tìm cách ép buộc dòng chảy thì con sẽ không hòa điệu được với Tánh linh, với Thánh linh, với cõi tâm linh, với các chân sư thăng thiên. Con sẽ hòa điệu với các linh thể thấp hơn nơi cõi bản sắc thấp, cõi lý trí hay ngay cả cõi cảm xúc.

Suốt dòng lịch sử, một số nhà văn và nghệ sĩ đã hòa điệu với những cõi thấp đó và đã nhận được một luồng chảy từ các linh thể thấp đó xuyên qua họ, cho phép họ sản xuất – trong một số trường hợp – một lượng văn chương và thông tin to lớn khủng khiếp, hay một lượng họa phẩm, nhạc phẩm hay bất kỳ loại tác phẩm nào khác to lớn khủng khiếp. Đây không phải là những gì các thày gọi là sáng tạo chân chính vì đó không phải là đồng sáng tạo. Nó không đồng sáng tạo với cõi tâm linh mà đồng sáng tạo với một cõi thấp hơn vẫn thuộc về thế gian này.

Con không thể ép buộc Thánh linh, tuy nhiên con cũng không thể nhận được Thánh linh bằng cách ngồi chờ. Con tìm ra con đường trung đạo, con đường thẳng và hẹp nơi con giải quyết các chấn thương riêng của mình, khắc phục các phàm linh nội tại, những cái ngã nội tại, và nhờ vậy độ cởi mở trong tâm con được gia tăng. Con cũng cần trở nên ý thức hơn là con phải chọn trở thành cánh cửa mở, con phải chọn “làm” cánh cửa mở trong một số hoàn cảnh đặc thù. Nó đòi hỏi con lấy quyết định ý thức đó. Đó có thể là nhiều quyết định ý thức khác nhau, và như các chân sư khác có đề cập sáng nay, con sẵn lòng là Ki-tô trong một hoàn cảnh đặc thù nào đó. Con sẵn sàng nhìn nhận là con có khả năng đó, con sẵn sàng với lên một ý tưởng cách mạng nào đó, hay ngay cả chỉ là một ý tưởng cao hơn mức tâm thức hiện thời của con một bực, hay cao hơn tâm thức những người chung quanh con một bực.

Con phải lấy quyết định này để mở tâm con ra. Sau đó, một khi con đã thông sạch tâm trí cùng bốn thể phàm hầu tạo khoảng trống cho ý tưởng thâm nhập vào, một khi con đã lấy quyết định ý thức là con sẵn lòng làm cánh cửa mở, thì khi đó Thánh linh sẽ chảy xuyên qua con. “Thánh linh thổi đâu thì thôi” có nghĩa là bất cứ khi nào có một khe mở, Thánh linh sẽ chảy qua đó vì các thày có quá nhiều điều muốn biểu đạt từ cõi tâm linh đến độ các thày không thể khó tính kén chọn: “À, người này không xứng đáng làm cánh cửa mở.” Ngay khi có một cánh cửa mở ra, các thày sẽ lập tức biểu đạt qua người đó một điều gì thích hợp với hoàn cảnh, thích hợp với mức tâm thức của người đó, vân vân.

Con thấy đó, con yêu dấu, trái với một ý tưởng đôi khi được truyền tụng trong giới học trò của chân sư thăng thiên, không cứ là có một số người sẽ xứng đáng làm công cụ cho Thánh linh và một số người khác thì không. Một số có thể không cởi mở, một số có thể không sẵn lòng một cách ý thức, nhưng tất cả mọi người đều xứng đáng một khi họ nỗ lực chuyên tâm. Đây không phải là một câu lạc bộ chỉ dành riêng cho hội viên.

11.3. Khai ngộ trong Thời đại Song ngư

Thường có một tâm thức rất lâu đời ngay cả trong giới đệ tử tâm linh, trở ngược lại từ thử thách của Thời đại Song ngư, là những gì con thấy đã xảy ra cho Giê-su. Thày Giê-su đã đến đây để nêu gương là mọi người đều có khả năng khoác vào tâm thức Ki-tô. Thế rồi sa nhân đã thành lập Giáo hội Công giáo, tạo ra hình ảnh Giê-su là hiện thân độc nhất của Ki-tô, ngụ ý rằng không ai khác có thể làm được vậy. Làm sao người ta tin được chuyện này? Tại sao biết bao người đã ở lại trong Giáo hội Công giáo, nhiều khi còn tái đầu thai hết kiếp này sang kiếp khác trong Giáo hội Công giáo? Tại sao biết bao người Công giáo vẫn tin vào chuyện đó?

Tất nhiên đó là vì họ đã không hội đủ điều kiện và đã không vượt qua được khai ngộ của Thời đại Song ngư, là khắc phục sự sùng bái thần tượng do sa nhân tạo ra khi bảo rằng chỉ có một số người mới xứng đáng. Con cần dần dần nhìn ra quyền tự quyết là quyền tự quyết, và tự nhận biết là tự nhận biết. Mọi sinh thể tự nhận biết – tức là tất cả mọi người đầu thai trên địa cầu – đều có một đốm sáng của tâm thức Đấng Sáng tạo. Không có một đốm sáng nào của tâm thức Đấng Sáng tạo có thể xứng đáng hơn một đốm khác. Tất cả các con tự thân đều xứng đáng bởi con có tự nhận biết. Câu hỏi có thể đặt ra là: “Con đã chứng đạt đến đâu, con đến từ đâu, bốn thể phàm của con cởi mở và được chữa lành đến đâu?” Đây không phải là vấn đề xứng đáng, mà là vấn đề rộng mở để đón nhận Tánh linh.

Trong Thời đại Song ngư có thử thách phải khắc phục hình ảnh giả trá do sa nhân tạo ra là có sự phân chia giữa người có và người không có, giữa người xứng đáng và người bất xứng, giữa giai cấp quý tộc và giai cấp dân giã cùng tất cả mọi người dân khác – quá nhiều những phân chia như vậy. Hiển nhiên con cũng thấy sự thể này trong các phong trào tâm linh, thường hay sùng bái vị đạo sư của mình, cho rằng đạo sư là một người thật đặc biệt với một cái gì không ai khác có được – vì nếu không thì làm sao họ thành đạo sư hay sứ giả chứ? Họ là đạo sư hay sứ giả – một đạo sư hay một sứ giả chân chính – là vì chính họ đã bước trên đường đạo và đã chữa lành bốn thể phàm đến mức họ có thể nhận được một cái gì từ trên, nhưng điều này vẫn không biến họ thành một người xứng đáng hơn mà chỉ có nghĩa là họ đã tiến xa hơn trên đường tu. Tất cả các con đều xứng đáng như nhau, tất cả đều có một tiềm năng đồng đều để nâng cao tâm thức, chữa lành bốn thể phàm của mình và trở thành cánh cửa mở.

11.4. Tôn trọng quyền tự quyết của chính mình

Khi con làm vậy, con sẽ cảm thấy Tánh linh tuôn chảy xuyên qua con, như quả thật nhiều người trong các con đã cảm nhận được ở một mức độ nào đó. Điểm thày muốn nhấn mạnh ở giai đoạn này là con phải lấy một quyết định, đúng hơn nhiều quyết định, nhưng con phải lấy quyết định là con sẵn lòng làm cánh cửa mở, con sẵn lòng nhận được một điều gì và sẵn lòng biểu đạt điều đó – bất kể phản ứng của người khác là gì. Thày hiểu rất rõ, các thày đều hiểu rất rõ, là trước khi con đến được điểm có thể nói: “Tôi sẽ biểu đạt điều này cho dù chuyện gì xảy ra,” thì con cần chữa lành tâm lý con phần nào. Chắc chắn con cần xem xét và tách ra khỏi ngã gốc, là ngã được tạo ra khi con bị sa nhân trấn áp tàn bạo trong kiếp đầu thai đầu tiên và quyết định là mình sẽ không bao giờ nhận chịu rủi ro này nữa. Có thể sẽ có một giai đoạn khi con phải khắc phục nỗi sợ hãi này để con sẵn sàng chấp nhận rủi ro.

Con yêu dấu, khi con bắt đầu nhìn vào ngã gốc và tách mình ra khỏi nó, con sẽ cảm nhận là lòng sợ hãi hậu quả, ý niệm rủi ro, tan biến mất. Con có thể đạt tới điểm nhận ra là mình không còn cơ chế đền bù, không còn mong muốn trừng phạt sa nhân. Con cũng không có mong muốn được người khác chấp nhận hay công nhận, vì con không còn sự bất an trong bản thân khiến con muốn được người khác chấp nhận. Con có thể đạt tới điểm con nhìn nhận là mình hoàn toàn tôn trọng quyền tự quyết. Khi con tôn trọng quyền tự quyết của người khác, điều này có nghĩa là lúc con phát biểu để thể hiện một ý tưởng cao hơn, thì con cũng để cho mọi người tự do phản hồi hay không phản hồi theo bất cứ cách nào họ muốn.

Con cũng có thể nhận ra là trong khi con tôn trọng quyền tự quyết của người khác (và hầu hết các con đều tôn trọng) thì con cũng cần có một sự tôn trọng bình đẳng đối với quyền tự quyết của chính con, và điều này có nghĩa là con phải quyết định là các chọn lựa của con sẽ độc lập với chọn lựa của người khác. Con sẽ không rơi vào một phản ứng tiêu cực đối với hành động của mình chỉ vì có ai đó không chấp nhận hay bác bỏ con. Con sẽ không bảo: “Ồ, tôi sẽ không bao giờ nói lên gì nữa.” Con không phải có phản ứng tiêu cực nào hết, và con không cần cảm thấy bị người khác chối bỏ nếu họ không chấp nhận những gì con nói.

Con có thể đạt tới điểm, con yêu dấu, khi vấn đề không còn đặt ra là con có ở trong tâm thái nhị nguyên nghĩ rằng mỗi khi con phát biểu thì người khác phải có phản ứng, và phản ứng này sẽ tích cực hay tiêu cực. Con có thể đạt tới điểm thậm chí con không nghĩ cả tới phản ứng có thể như thế nào. Ngay từ đầu, con đã để cho người khác tự do muốn phản ứng thế nào cũng được vì con biết chính con đã tự do không phản ứng tiêu cực lại phản ứng của họ.

Con có thể đạt tới điểm con không tự biểu đạt vì con muốn cứu nguy thế giới, thay đổi người khác hay được người khác chứng thực. Con chỉ tự biểu đạt vì đây là sự biểu đạt con người mà con là, Bản thể cao hơn của con, và đó chính là điều đem lại cho con niềm vui tột bực trên trái đất.

Con yêu dấu, thày có thể cam đoan với con là khi con đến được điểm này, khi con nhận biết một cách ý thức là con nối kết với Hiện diện TA LÀ của con, sẽ có một dòng chảy từ Hiện diện TA LÀ và những gì chảy xuyên qua con là một biểu hiện của cá thể tâm linh của con. Tuy nó được lọc qua cá thể mà con mang ở dưới này, nhưng nó vẫn giữ được một yếu tố tinh khiết nào đó biểu hiện cá tính đích thực của con. Rồi thì con sẽ trải nghiệm một niềm vui lớn hơn mọi niềm vui con đã từng trải nghiệm khi con chỉ hành động qua ngã phàm phu. Thật sự không có hoạt động nào con làm dựa trên ngã phàm phu có thể đem lại cho con một niềm vui như thế, cũng như cảm nhận tràn đầy mà con có khi con cảm được dòng chảy của Tánh linh và biết rằng con đang đồng sáng tạo.

11.5. Tự thân đó đã là phần thưởng

Đó là tại sao khi con đến được điểm này, việc biểu đạt Bản thể cao hơn của con tự thân nó đã là một phần thưởng. Cho nên Giê-su mới nói: “Con có muốn phần thưởng trên thiên đàng hay phần thưởng dưới trái đất?” Con nhận ra đây là phần thưởng trên thiên đàng và nó cao hơn tất cả mọi phần thưởng con có thể nhận được trên trái đất. Do đó con có khả năng giải thoát người khác. Con có khả năng giải thoát chính mình, và cuối cùng con có thể trụ trong trạng thái liên tục mở rộng với Tánh linh. Con không đang phán xét, đánh giá hay phân tích, mà con chỉ đang biểu đạt bất cứ gì đến với con.  

Thày vẫn biết một số người sẽ nói ngay lập tức: “Ủa, có nghĩa chăng là những người như vậy sẽ làm bất cứ gì họ muốn?” Đúng vậy, có nghĩa là họ sẽ làm bất cứ gì “họ” muốn, nhưng không phải bất cứ gì mà tự ngã của họ muốn. Khi người ta bảo: “Ồ, anh kia có thể làm bất cứ gì anh ấy muốn,” người ta thường ngụ ý anh đó là một người tuân theo tự ngã, anh có thể làm bất cứ gì mà tự ngã muốn cho dù hậu quả có là gì đối với người khác. Lẽ tự nhiên khi con hành xử từ cái ta cao hơn của con và cái ta cao đó trụ trong sự hợp nhất, nó sẽ không làm gì gây tổn thương cho người khác. Nó sẽ làm điều gì khiến cho người khác bị xốn xang hay khích động, bởi vì đó có thể là cách duy nhất có hy vọng đánh thức được họ.

Tất nhiên, một lần nữa con có thể nói, liệu Hiện diện TA LÀ của con sẽ ngồi dậy và bảo: “À há, tôi biết chính xác cách nào tôi có thể bấm trúng cái nút mà người đó nhạy cảm.” Không, Hiện diện TA LÀ của con không làm vậy. Nó chỉ tự biểu đạt chính nó, và sự biểu đạt này khác xa mức tâm thức của người kia đến độ người kia trải nghiệm như một sự khích động. Hiện diện TA LÀ không tìm cách cố tình khích động, mà nó chỉ tự biểu lộ như nó là. Đó là vì sao con có thể đạt tới điểm, ngay cả khi người kia bị khiêu khích và nổi giận hay chối bỏ con, thì con vẫn không bị dao động. Con cho phép họ có phản ứng mà họ đang có, nhưng con không cho phép phản ứng này khiến lần sau con không muốn làm cánh cửa mở nữa.

Vậy thì con cần những gì để đạt tới điểm làm cánh cửa mở và biểu hiện một yếu tố của bản thể cao hơn của con, do đó cũng biểu lộ những khía cạnh sáng tạo hơn, tiềm năng cao hơn trong Sứ vụ Thiêng liêng của con? Một lần nữa, đây là vấn đề chọn lựa và ngày càng làm thêm nhiều chọn lựa có ý thức. Điều thày muốn trình bày với con là con đạt tới điểm con cần kinh qua một giai đoạn ngày càng ý thức hơn về sự kiện con đang lựa bỏ, con đang chọn ra những gì mình không cần nữa.

11.6. Lựa bỏ khỏi đời mình

Nhiều người trong các con đã làm việc đó để bước chân trên đường tu nhưng con có thể ý thức hơn về tiến trình này. Con cảm nhận là một hoạt động mình đã từng tham gia hay một số người mình đã từng dành thời gian với họ, quả thật khiến con bị xao lãng. Thày cũng biết là con có thể đáp lại với tâm vỏ ngoài: “Nhưng chẳng phải Giê-su đã dạy là chúng con cần đạt tới điểm mình nhìn lại đời mình mà không có tiếc nuối nào hay sao? Bởi vì bất cứ gì chúng con sống qua đều là trải nghiệm chúng con cần có.” Phải, con yêu dấu, điều đó đúng – khi con nhìn lại quá khứ. Nhưng con yêu dấu, điều đó không có nghĩa là bởi vì con không cần nuối tiếc những việc mình đã làm trước đây thì con cũng cần tiếp tục làm cùng những việc đó cho tới mãn kiếp này.

Điều thày muốn nói là khi con bước vào giai đoạn ý thức hơn này, con cần nhận thức hành tinh này là một hành tinh rất đa dạng. Trên hành tinh có rất, rất nhiều sinh hoạt khác nhau. Một số sinh hoạt có thể rất hào hứng, nhưng một số khác là do sa nhân cố tình lập ra trong mục đích duy nhất là đánh lạc hướng mọi người khỏi con đường tăng triển tâm linh hay Sứ vụ Thiêng liêng của họ. Có rất, rất nhiều sinh hoạt trên địa cầu mà hầu hết mọi người đều xem là những trải nghiệm hay hoạt động bình thường, chính đáng, thậm chí còn là sáng tạo, nhưng mục đích duy nhất của chúng, thực sự, là khiến con bị phân tâm, xao lãng – chúng hút năng lượng cùng sự chú ý của con vào những chuyện có thể vui nhộn, có thể bổ ích hay ngay cả có vẻ lợi lạc và vị tha. Nhưng đối với con, đó là một sự phân tâm lôi kéo sự tập trung của con ra khỏi Sứ vụ Thiêng liêng cùng các khía cạnh sáng tạo hơn của Sứ vụ.

Lẽ tự nhiên, tất cả các con đều đã lựa bỏ nhiều thứ ra khỏi đời mình vì con cảm thấy chúng không giúp ích gì cho sự tăng triển tâm linh. Còn có nhiều hoạt động và nhiều thái độ hơn nữa mà con có thể lựa bỏ khi con trở nên ngày càng ý thức và càng làm thêm nhiều chọn lựa ý thức. Các thày có nói là con sẽ không bao giờ nhìn thấy toàn bộ Sứ vụ Thiêng liêng của con vì thật ra nó được định đoạt mỗi khi con có chọn lựa. Dù sao thì khi con mở tâm ra tiến trình này – ngay cả khi con chỉ đào sâu cái gì làm cho mình xao lãng, cái gì không – thì con sẽ bắt đầu đạt được một tư thế tập trung hơn.

Lần hồi con sẽ càng chú tâm và nhìn thấy rõ hơn vai trò đặc trưng mà con muốn cống hiến trong kiếp này là gì. Xong con sẽ cảm nhận rõ hơn: “Ồ, hoạt động này thật ra không hỗ trợ việc làm mà tôi đến đây để làm. Kỳ thực nó đang tước mất sự tỉnh thức cùng năng lượng của tôi ra khỏi việc làm.” Bỗng nhiên tự dưng con nhận ra: “Bây giờ là lúc tôi cần lựa bỏ cái này đi.” Nhận thức tự phát này sẽ không đến với con cho tới khi con quyết định một cách ý thức là con sẵn lòng xét xem hoạt động nào chỉ là một xao lãng và hoạt động nào thật sự nằm trong Sứ vụ của con.

Điều này mang nhiều hệ quả, và theo một nghĩa nào đó, con có thể nói là cho hết phần còn lại của đời con và cho tới khi con thăng thiên, con sẽ lựa bỏ đi một số thứ không còn phù hợp với mức tâm thức con đã vươn tới. Thày chỉ đơn giản muốn con nhận biết nhu cầu mở tâm ra để thỉnh thoảng con lui lại một bước, nhìn cuộc đời và tự hỏi: “Tôi thực sự đang ở đây để làm gì?”

11.7. Lựa bỏ những sinh hoạt tâm linh

Đối với nhiều người trong các con, một phần của đường tu tâm linh là tham gia vào một số hoạt động mà con có thể xem là tâm linh, bổ ích, vân vân. Thày không hề trách cứ con đã tham gia, nhưng nhiều các con sẽ thấy là tới một điểm con sẽ nhận ra là con không cần đến chúng nữa. Chúng không thực sự là lý do tại sao con có mặt ở đây, không phải là những gì con tới đây để đem lại.

Con thấy đó, khi con nhìn vào lãnh vực tâm linh hay phong trào Thời Mới, nhiều người chỉ ham tò mò. Như các chân sư khác có đề cập, họ nhảy vào đủ loại sinh hoạt từ việc đọc hào quang, bói toán, chiêm tinh học, bói bài tarot, cái này cái nọ cho tới việc đọc tiền kiếp, thần thông, bất kỳ… Có hẳn một hiện tượng gồm những sinh hoạt được người ta trình bày là tâm linh nhưng mục đích chủ yếu của hầu hết đơn giản chỉ là khiến cho người tâm linh bị lạc đường khỏi mục tiêu tâm linh và Sứ vụ của mình. Một lần nữa, có thể là một số các con đã có nhận thức về một số tiền kiếp hay con tò mò muốn biết tiền kiếp của mình là gì, nhưng liệu điều này – việc bỏ thời gian và năng lượng để cố tìm hiểu mình là ai trong một kiếp trước – có thật thiết yếu cho Sứ vụ Thiêng liêng của con hay không?

Câu hỏi này cũng có thể đặt ra cho nhiều sinh hoạt khác. Nhiều người tâm linh đã trải qua một thời kỳ đeo đuổi những thứ như chiêm tinh học, số học, hay bất kể chuyện gì khác, nhưng cuối cùng thì con có thể đạt tới điểm nhận ra: “Tôi không cần cái này nữa, tôi không cần nó nữa ở mức tâm thức hiện thời của tôi.” Và khi đó, con có thể chú tâm ngày càng nhiều hơn vào những chuyện thiết yếu.

11.8. Ý định thay đổi người khác

Thế rồi tất nhiên, còn có một cám dỗ khác cũng phổ biến, vì nếu con đã đến đây như một avatar, con cũng đến với một mong muốn cải thiện địa cầu. Như sứ giả này đã ngộ ra sau khi ông nhận được các lời dạy mới nhất về ngã gốc, chính mong muốn cải thiện địa cầu này kỳ thực đã là điều ông cần khắc phục bằng cách đến địa cầu. Ông đã không khắc phục được nó trên một hành tinh tự nhiên cho nên ông đã chọn xuống trái đất, một hành tinh khó thay đổi quá đỗi, hầu tạo cho mình một cơ hội cùng cực để vượt qua mong muốn thay đổi người khác – và nói cho cùng, để thay đổi bất cứ gì.  

Con yêu dấu, con nhận thấy đó, có một sự khác biệt cơ bản giữa ý định thay đổi người khác và việc làm cánh cửa mở để Hiện diện TA LÀ tự biểu đạt xuyên qua con. Phải thật tinh tế thì mới hiểu được điều này, vì lẽ tự nhiên, các chân sư thăng thiên mong muốn nhìn thấy thay đổi trên địa cầu, nhìn thấy hành tinh này vươn lên tới mức con người không còn khổ đau mà lại tăng triển tâm linh một cách ý thức. Các thày đã vượt quá mức tâm thức nhị nguyên cho nên không còn ý định nhị nguyên dựa trên tư duy cuồng đại muốn đem lại một thay đổi lớn lao nào đó. Sự khác biệt ở chỗ là các thày hoàn toàn tôn trọng quyền tự quyết.

Nếu con đã đến địa cầu với ý định thấp hơn kia, con có thể bảo đó là một ý định nhân từ và thày sẽ không bác bỏ điều này. Đúng là một ý định nhân từ, nhưng không theo nghĩa tối hậu vì con vẫn dính mắc. Con đến đây với ý định đó, và một cách vi tế, nó vẫn nằm trong tư duy cuồng đại. Nó không cuồng đại theo cách cực đoan mà con thấy nơi sa nhân khi chúng sẵn sàng giết hại người khác để đeo đuổi đại nghĩa tối hậu của chúng. Không như sa nhân, con không tin rằng cứu cánh biện minh cho phương tiện. Nhưng dầu sao thì con vẫn cho rằng việc nhẹ nhàng thúc ép người khác để khiến họ khắc phục khổ đau của họ là một việc tốt. Đây chính là điều con cần vượt qua ở đây trên trái đất.

Con thấy đó, có rất, rất nhiều đại nghĩa khắp thế giới được miêu tả theo một cách để thu hút chú ý của người tâm linh. Khi con nhận biết là cuộc sống có một khía cạnh tâm linh, có một con đường tâm linh và có tiềm năng thị hiện một thời đại hoàng kim thì, một lần nữa, con đã buộc cái đó vào ý muốn đã đưa con xuống hành tinh này. Cho nên con lý luận với tâm vỏ ngoài: “Chắc chắn tôi ở đây để thay đổi địa cầu. Tôi ở đây để đem lại một thay đổi tích cực. Tôi có thể làm gì đây? À, có đại nghĩa này, có đại nghĩa kia, và có thêm đại nghĩa kế tiếp nữa kìa.”

Nhiều người trong các con đã kinh qua một giai đoạn với quá nhiều thứ mình muốn làm để cải thiện tình trạng trái đất đến độ con bị kiệt sức. Chú ý của con bị phân tán mỏng vì có quá nhiều đại nghĩa con muốn giúp quảng bá. Con yêu dấu, con có nhận ra đây không phải là điều sẽ có thể đưa con lên những tầng cao hơn của Sứ vụ Thiêng liêng hay không, bởi vì không một người nào trong các con đang ở đây để giải quyết tất cả mọi vấn đề trên trái đất? Không một người nào trong các con có thể làm được chuyện này! Khi con hiện thân trong cõi vật lý, con bị giới hạn bởi thời gian và không gian. Mỗi ngày vẫn chỉ có 24 tiếng đồng hồ, và con cần ngủ một số giờ trong số đó. Con chỉ có một số giờ nhất định để thức, một lượng chú ý nhất định, một lượng năng lượng nhất định để bỏ vào một công việc nào đó.

Điều thày muốn nói là ở những giai đoạn sơ khởi của đường tu, điều này hoàn toàn tốt thôi – con vô cùng nhiệt tình, con muốn giúp chuyện này chuyện nọ rồi chuyện kia nữa, rồi cứ thế con ôm quá tải. Một khi con bắt đầu chuyển sang giai đoạn ý thức hơn của Sứ vụ, giai đoạn sáng tạo hơn, con cần xem xét ngay cả những đại nghĩa đang thịnh hành ở ngoài kia. Con có thể phản bác: “Đó không phải là những trò giải trí do sa nhân dựng lên mà là những công cuộc đáng làm.” Có lẽ có người đã ghi vào Sứ vụ của họ ý định đeo đuổi những công cuộc như vậy, nhưng con cần cân nhắc: “Liệu những tầng cao của Sứ vụ đang bảo tôi cống hiến năng lượng của mình cho những công cuộc này chăng?” Một khi con bắt đầu thành thật xem xét và sẵn sàng lựa bỏ những việc nào không thuộc vào Sứ vụ cao hơn của con, thì con sẽ bắt đầu có một viễn quan minh mẫn hơn về trọng tâm của mình, về chuyên môn của mình, về lãnh vực nơi con có khả năng tạo được thay đổi.

Thế rồi con có thể lần hồi lựa bỏ tất cả những hoạt động không còn góp phần vào đó. Và con sẽ thấy là tâm con sẽ ngày càng hòa điệu, càng tập trung, càng đứng thẳng hàng, càng hài hòa với Hiện diện TA LÀ của con. Và do đó con sẽ cảm thấy một niềm vui và một quyết tâm ngày càng lớn hơn. Đây không thực sự là một ý chí vỏ ngoài mà đơn giản là một mong muốn tự phát để tập trung vào lãnh vực đó hầu đem nó vào hiện thực.

11.9. Tập trung nhưng không mất quân bình

Điều vừa rồi, con yêu dấu, không nên được diễn giải là con trở thành loại người giống như hình ảnh nhà bác học ngông cuồng, một người không bao giờ rời phòng thí nghiệm, mê mải viết công thức trên bảng đen để giải phương trình, quên hết mọi sự và không biết làm công việc gì khác. Như các thày đã nói, con vẫn có thể sống một cuộc đời tương đối bình thường, năng động trong xã hội. Con vẫn làm những gì con cần làm, có lẽ kiếm sống, nuôi con, bất kỳ công việc gì khác.

Chỉ có điều là trong tâm con, con biết có một hoạt động là trọng điểm chính yếu. Cũng có thể con biết là việc nuôi dạy con cái là một phần trong Sứ vụ Thiêng liêng của con. Cũng có thể có một lãnh vực mà con cần học hỏi nghiên cứu vì con có tiềm năng đưa ra một số ý tưởng mới. Những thứ đó không xung khắc với nhau. Con chỉ nhận ra đó là một phần của Sứ vụ, có thể việc làm và sự nghiệp của con cũng nằm trong Sứ vụ. Gia đình, con cái của con là một phần của Sứ vụ và cả lãnh vực học hỏi nữa. Con yêu dấu, tham dự khóa học này hay tham dự khóa học kia, hay chạy đôn chạy đáo có thể không nằm trong Sứ vụ của con, cho nên con có thể lựa bỏ những thứ này đi.

Một lần nữa, một sự cân bằng cần được tìm thấy. Con không thể cứ tập trung hoài hoài vào một thứ thôi. Khi con tăng triển tâm thức ngày càng cao hơn, con có thể trở nên ngày càng tập trung hơn, nhưng con vẫn cần chút thời gian để thư giãn, để làm gì khác hơn.

Như sứ giả này được nhắc nhở sáng nay, sau khi đức Phật đạt đến giai đoạn giác ngộ và nhập niết bàn, thày đã bước trở ra khỏi niết bàn, đi vào xã hội và thiết lập một đạo tràng nơi thày khởi sự giảng dạy. Có nhiều đệ tử gia nhập và thày đã giảng dạy. Đây là vị Phật đã chứng quả giác ngộ nhưng dẫu vậy, mỗi năm thày chỉ dạy chín tháng mà thôi, còn ba tháng kia thày sống ẩn dật và thiền định. Nói cách khác, thày làm một việc gì khác hơn, thày nghỉ ngơi và thư giãn khỏi việc giảng dạy. Một lần nữa, con cần thực tế và nhìn nhận là cho dù con có chú tâm đến đâu thì để có được một cuộc sống tương đối năng động, bình thường, con cũng cần dành ra thời gian để làm gì đó chỉ giản dị là thư giãn. Con đưa tâm mình ra khỏi các hoạt động kia của cuộc sống bởi vì, ít ra cho tới khi con đạt đến những tầng nhận biết cao nhất, tâm con cần được xả hơi.

Thật ra thày có thể nói là ngay cả ở tầng tâm thức thứ 144, tâm con không thể cứ chú tâm vào cùng một chuyện hoài hoài. Con cần bước ra ngoài, con cần xả hơi. Một ví dụ là các nhà khoa học, suốt nhiều tuần lễ họ có thể tập trung vào một vấn đề nhất định để cố giải một bài toán vật lý, họ không ngừng viết công thức và này kia nọ. Thế rồi tâm họ mệt mỏi đến độ họ chịu thua, họ đi câu cá, và trong khi họ đứng đó với cần câu trong tay thì đùng một cái, lời giải đến với họ trong một tia chớp trực giác.

Con cần cả alpha lẫn omega, qua đó con chú tâm trong một thời gian, rồi con cần bước vào omega là khi con thư giãn và làm việc gì khác. Một số các con có thể tìm được thế quân bình này khi có lúc con sẽ tập trung vào công việc của mình, và có lúc khác con sẽ thư giãn với gia đình để nó trở thành một phần trong việc nuôi dạy con cái. Một số người khác có thể cần những loại sinh hoạt khác hơn, như đi vào thiên nhiên, làm gì đó khác lạ sẽ đơn giản kéo tâm họ ra khỏi tập trung. Con hãy lựa bỏ những hoạt động nào không nằm trong Sứ vụ Thiêng liêng của mình, nhưng con đừng trở nên cứng nhắc hay cuồng tín đến độ bỗng nhiên, như một số học trò của chân sư thăng thiên đã làm, con cho rằng bất cứ lúc nào trong ngày con cũng phải đang học tập giáo lý, hoặc nếu không thì con phải đang đọc chú đọc thỉnh.

11.10. Sống năng động trong xã hội

Con thấy đó, nhiều người tìm thấy đường tu tâm linh và bỗng nhiên họ quyết định tham gia một khóa nhập thất và họ sẽ khoanh chân thiền định càng nhiều giờ càng tốt. Một số người tại Ấn Độ cũng có khái niệm đi lên hang đá trên núi Himalaya để ngồi đó một mình trong một thời gian rất dài. Đối với một số người, đây có thể là một việc chính đáng, nhưng con đừng dùng ví dụ này để diễn giải là nó cũng chính đáng cho mọi người.

Như các thày có nói, nhiều người trong số các con trong kiếp đầu thai này đã tình nguyện, và đã ghi vào Sứ vụ Thiêng liêng của mình, là con sẽ chứng tỏ cách làm thế nào người ta có thể bước chân trên đường tu tâm linh mà vẫn sống một cuộc đời năng động trong xã hội. Ở đây các thày không bàn đến chuyện con rút lui khỏi xã hội, rút lui khỏi gia đình hay rút lui khỏi các sinh hoạt khác, mà các thày chỉ muốn nói là trong thế giới cũng như trong đời con, có nhiều hoạt động trên cơ bản là chuyện xao lãng, phân tâm. Chúng có thể là những công cuộc đáng thực hiện nhưng con không ở đây để đặt trọng tâm vào đó.  

Khi con bước lên cao hơn, con cần ghi nhớ trong tâm là càng ngày con sẽ càng bắt đầu thu hoạch một viễn quan chọn lọc hơn về những gì con cần tập trung trong kiếp này, những gì mà chính con đã chọn chú tâm vào. Xong con chỉ lựa bỏ đi những hoạt động nào không phù hợp với viễn quan đó, nhưng con vẫn duy trì một cách sống bình thường như con vẫn sống, hoặc có lẽ con sẽ thay đổi cách sống đôi chút để nhổ đi những loại sinh hoạt đang làm tiêu hao năng lượng cùng sự chú ý của con.

Con yêu dấu, con nhìn vào thế giới và thấy có rất nhiều cách để đo đạc sở hữu của con người. Chẳng hạn: “Thế nào là một người giàu có? Có phải là một người có rất nhiều tiền, rất nhiều tài sản vật lý? Có phải là một người có nhiều tài năng? Có phải là một người có nhiều thì giờ?” Ấy, thày sẽ nói đó là một người có sự chú ý, sự chú ý còn sót lại để tập trung vào những điều quan trọng mà người đó muốn cống hiến. Con cần lưu ý đến sự kiện là trong thế gian có rất nhiều hoạt động đang lôi kéo sự chú ý của con, nhưng con hãy giữ cho sự chú ý của mình được tập trung vào điểm trọng tâm của Sứ vụ Thiêng liêng của mình. 

Và như vậy, thày đã trao cho con những gì thày muốn trao trong bài giảng này, và thày cảm ơn con đã trao sự chú ý của con cho thày.

9.01 Lời gọi Đại Chỉ đạo Thiêng liêng

Đại Chỉ đạo Thiêng liêng là một sinh thể vũ trụ, nghĩa là thày ở một tầng tâm thức cao hơn các chân sư thăng thiên. Lý tưởng nhất, Ngọn lửa của thày thích hợp cho việc nâng cao tâm thức của bạn đến một mức bạn có thể bắt đầu nắm bắt được Sứ vụ Thiêng liêng của mình.

Gợi ý tuần cầu chú:

Trong 33 ngày liền, bạn hãy đọc lời kêu gọi này 14 lần liên tiếp. Sau đó hãy ghi xuống một quyển sổ bất cứ gì khởi lên trong bạn mà không phê phán hay phân tích. Trước khi đọc bài chú, hãy đọc lại những gì bạn đã ghi xuống hôm trước. 


Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, Giê-su Ki-tô, con kêu gọi Hiện diện Ta Sẽ Là của con hãy chảy xuyên qua bản thể con và ban cho lời chú này quyền năng trọn vẹn. Con kêu gọi thày Đại Chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, hãy soi sáng cho con nhìn thấy mọi điều đang ngăn chặn Sứ vụ Thiêng liêng của con được hoàn thành, kể cả… [đọc nơi đây lời kêu gọi riêng của bạn]

1. Chỉ đạo Thiêng liêng, qua Lửa của thày,
Tỏ lộ danh tính tâm nội của con,
Để con được biết sao mình ở đây,
Và giúp nâng cao bầu cõi dưới này. 

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

2. Ôi Đĩa Ánh sáng của thày con thỉnh
Có vòng xoáy ốc rạng rỡ luôn luôn,
Triệu hạt nguyên tử nâng ngọn lửa tím,
Hiện diện của thày, con sẽ tán dương.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

3. Gia tốc, gia tốc mới là chìa khóa,
Trong thuật giả kim con được biến hóa,
Kỷ luật của thày con xin nhận lãnh,
Cho tim và tâm con mãi trong lành.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

4. Mọi chuyện cần thấy, thày chỉ cho con,
Để con giải thoát khỏi những tấn tuồng,
Trong giờ nhập định, tâm con lắng xuống
Để con nhìn ra ý chí cao hơn.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

5. Chỉ đạo Thiêng liêng, tình yêu tràn trề,
Con vươn lên khỏi những hộp tư duy,
Nghi ngờ sợ hãi: tinh thương tiêu hủy,
Chỉ đạo của thày luôn luôn gần kề.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

6. Sứ vụ thiêng liêng, con muốn được biết,
Nhập dòng Linh thánh con sẽ xuôi chảy,
Cái nhìn bên trong, giờ con được thấy,
Con ngắm vẻ đẹp Ánh sáng thày đây.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

7. Trong Lửa Tự do con đang trầm mình,
Đã tiêu tán hết buồn bực vô minh,
Vì trong tim thày niềm vui mới thật,
Con chỉ tìm thày trong tim duy nhất.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

8. Con được ngắm thày trọn vẹn viên mãn,
Khuôn mẫu tinh thể ôi sao rõ ràng,
Viễn quan con nhập Mặt trời Trung điểm,
Một chu kỳ mới cao hơn lộ diện.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

9. Chỉ đạo Thiêng liêng, đổ ngập tim con,
Khuôn mẫu tinh thể, thày hãy trao truyền,
Tần số chân thực của dòng ánh sáng,
Thượng đế lộ ra cho mắt bên trong.

Ngọc quý linh thiêng của thày sáng mãi
Xuyên thấu qua tâm đề con tụ lại,
Tất cả luân xa bừng bừng bốc cháy,
Tiêu hết ảo ảnh trong ánh sáng thày.

Niêm:

Nhân danh Mẹ Thiêng liêng, con hoàn toàn chấp nhận cho quyền năng lời kêu gọi này được sử dụng để giải thoát Ánh sánh Mẫu-Vật, hầu ánh sáng phóng chiếu viễn quan toàn hảo của Ki-tô cho đời con, cho đời của mọi người cùng hành tinh. Nhân danh TA LÀ CÁI TA LÀ, việc đó đã xong! Amen.

Biết Sứ vụ Thiêng liêng qua cấu trúc kết tinh của sự chỉ đạo thiêng liêng

Bài truyền đọc của chân sư thăng thiên Đại chỉ đạo Thiêng liêng qua trung gian Kim Michaels ngày 14/12/2009.

Ê-U-TÂY (ngân đọc 14 lần). Nếu có thể làm được thì ta đã nâng con lên trong tâm thức để con thấy được vũ trụ từ tầm nhìn cao vượt của một sinh thể vũ trụ. Đại chỉ đạo Thiêng liêng TA LÀ, và ta là một sinh thể vũ trụ. Con có hiểu một sinh thể vũ trụ là gì chăng?

À, con hãy kiểm xem phản ứng của con trước câu hỏi đó. Con có chực trả lời là “Có” chăng? Bởi vì nếu con trả lời “Có”, ta phải nói với con là con không thể “hiểu” được một sinh thể vũ trụ. Tâm phân tích đường thẳng không thể thấu hết, không thể trải rộng khắp những vùng rộng lớn của một sinh thể vũ trụ. Cho nên đây không phải là vấn đề hiểu, mà là biết – là chiêm nghiệm, hòa nhập và đạt được cái mà người xưa gọi là ngộ (gnosis).

Cho nên nếu có thể, ta sẽ nâng con lên để con thấy được – dù chỉ là trong khoảnh khắc – cái nhìn của một sinh thể vũ trụ. Ta sẽ nâng con lên cùng với ta, lên cao mãi qua Bản thể của ta, xuyên qua cấu trúc kết tinh (crystalline) mà TA LÀ. Ta sẽ đưa con lên đến tận cùng cho tới chóp đỉnh của kim tự tháp kết tinh của Bản thể ta. Và đỉnh này là một điểm duy nhất, một điểm dị biệt (singularity), con yêu dấu, nằm cân xứng trên khối hình vuông màu trắng ở giữa Alpha và Omega trong Mặt trời Trung tâm Vĩ đại.

Một sinh vật vũ trụ là một sinh vật vũ trụ bởi vì đấng ấy – không phải là nam hay nữ như con có thể hình dung trên trái đất – đã nâng cao tâm thức, khả năng tự nhận biết cho tới mức biết được mình khởi nguồn từ điểm dị biệt, tức là điểm gặp gỡ nơi trung tâm dòng chảy hình số 8 giữa Alpha và Omega. Điểm gặp gỡ này, điểm dị biệt này là cánh cửa, là cổng vào, là cửa ngõ mở ra giữa thế gian hình tướng này với Đấng Sáng tạo đã tạo ra thế gian từ Bản thể của ngài.

Chắc chắn con có thể nói, “Không có ngài thì không có tạo vật nào được tạo ra”. Chắc chắn điều đó có nghĩa là Bản thể Đấng Sáng tạo ở khắp mọi nơi, ở ngay trong thế gian hình tướng, thế nhưng không nơi nào trong thế gian hình tướng, ngoại trừ trong mặt trời trung tâm đó, có một lối mở trực tiếp vào Bản thể Đấng Sáng tạo. Cho nên đây là nơi mà mệnh lệnh của Đấng Sáng tạo được ban phát ra cho thế giới hình tướng: “Hãy có ánh sáng! Hãy làm ra con người theo hình ta và giống ta, và hãy cho con người quyền cai trị trên địa cầu, trên thế giới hình tướng, trên vũ trụ vật chất.”

Một tầm nhìn vũ trụ

Nếu ta có thể đặt con, dù chỉ một giây, ngồi lên khối hình vuông màu trắng và nhìn ra vũ trụ rộng lớn trước mặt – với hàng tỷ dải ngân hà, hàng tỷ tầng lớp, bầu cõi và gian phòng – nếu con có thể thấy được trong một khoảnh khắc thì cuộc sống của con, cái nhìn của con về cuộc sống, sẽ tức khắc thay đổi. Con hãy lưu ý lời ta vừa nói. Cái nhìn của con về cuộc sống CHÍNH LÀ cuộc sống của con – cho đến khi con nhận ra là con nhiều hơn cái nhìn đó, con nhiều hơn bất cứ cái nhìn nào, nhiều hơn bất cứ ý niệm nào về bản ngã mà con đã tạo ra để có thể biểu đạt, chiêm nghiệm trong thế giới hình tướng.

Con không thể chiêm nghiệm được mặt trời trung tâm, khối vuông màu trắng, sự Hiện diện dỗ dành, hàn gắn và hoàn toàn viên mãn của Alpha và Omega, con không thể chiêm nghiệm điều đó với tư cách một con người tự xem mình là con người. Vậy thì làm thế nào con chiêm nghiệm được thực tại tối hậu, điểm khởi đầu của thế giới hình tướng? Con có thể chiêm nghiệm được bởi vì cốt lõi bản thân con là sự nối dài của chính Bản thể Đấng Sáng tạo.

Cốt lõi này của chính con đã được biết đến – đúng hơn, được chứng nghiệm – bởi những nhà thần bí đích thực của mọi thời đại. Con sẽ thấy nó được nói đến và mô tả bằng lời trong kinh Veda cổ, trong Lão giáo, trong Phật giáo, trong Cơ đốc giáo, đôi khi giấu mặt, đôi khi hiển hiện hơn. Nhưng trong mọi lời dạy tâm linh, thần bí của nhân loại – Kabala, Sufi… – đều có nó đến, đó là cái gì nằm ở ngay cốt lõi bản thể con, cái gì đó khiến con ý thức là con hiện hữu như một sinh thể cá biệt. Bởi vì đúng vậy, con là một cá thể, con là một nối dài của Đấng Sáng tạo đã khoác lấy sắc thái riêng.

Con hãy lưu ý sự khác biệt tinh tế đã phát sinh ra một sự lừa dối tinh vi. Cá thể (individuality) không nhất thiết có nghĩa là tách biệt (separation). Con không được sinh tạo như một sinh thể tách biệt, một cái ngã tách biệt. Con được sinh tạo như một cá thể với một cái nhìn đặc thù, nhìn thế giới hình tướng từ một điểm nhìn đặc thù. Nhưng điểm này không là một điểm tách biệt trong không gian hay thời gian. Đó là một điểm dị biệt bởi vì, thật sự, mọi điểm trong không gian đều là một điểm dị biệt nếu nó ý thức được chính nó là sự nối dài của Bản thể Đấng Sáng tạo.

Và đây là tiềm năng của con để nâng cao khả năng tự nhận biết của con, cho tới khi con đạt được sự nhận biết viên mãn của Đấng Sáng tạo. Trái với một vài giáo lý, điều này không có nghĩa là con sẽ mất đi cá thể. Bởi vì ngay cả Đấng Sáng tạo cũng có cá thể – tuy là một cá thể vượt xa mọi con người trên trái đất, vượt cả các chân sư thăng thiên đến độ con không thể mường tượng được.

Thế nhưng Đấng Sáng tại của con đã tạo ra Vũ trụ này là sự biểu hiện của khả năng sáng tạo và cá thể của ngài. Có những cách khác để xây dựng một vũ trụ, và các nhà khoa học của các con đã bắt đầu nhận ra rằng vũ trụ đặc thù của các con tùy thuộc vào một loạt những hằng số (constants) được cân xứng một cách tinh tế đến độ dạng sống cụ thể của con – đặc biệt là dạng sống dựa trên carbon cấu tạo cơ thể vật lý của con – không thể hiện hữu nếu bất kỳ một trong những hằng số cốt yếu đó thay đổi một chút xíu.

Điều này không có nghĩa là nếu các hằng số đó khác đi thì đã không có sự sống, mà có những dạng sống khác. Nhưng Đấng Sáng tạo của con đã chọn cách cân xứng hằng số như thế này để tạo ra dạng sống đặc thù mà con thấy trong vũ trụ của các con. Sự thật là con có thể đi đến các thiên hà và hệ thế giới khác, ngay cả trong thế giới hình tướng của con, nơi con sẽ tìm thấy những dạng sống khác bởi vì ở đó thế quân bình hơi khác đi. Dù sao thì điều ta muốn nói là như sau: Đấng Sáng tạo của con là một cá thể đi ra từ cái Tất Cả của Thượng đế, và con là một cá thể đí ra từ cái Tất Cả của Đấng Sáng tạo của con. Con có tiềm năng nâng cao khả năng tự nhận biết của mình cho tới khi con đạt cùng mức tâm thức như Đấng Sáng tạo, và khi đó con sẽ hội đủ tư cách để sinh tạo vũ trụ hình tướng riêng của con là sự biểu đạt của bản thân con, của cá thể con, khả năng sáng tạo của con. Đó là tại sao con là một vị đồng sáng tạo. Con học hỏi bằng cách đồng sáng tạo với Đấng Sáng tạo của con cho tới khi con trở thành một đấng sáng tạo có khả năng quy định tạo vật của con.

Cốt lõi con người của con

Vậy thì cái gì là cốt lõi trong con có khả năng tăng triển khả năng tự nhận biết? Phải, đó chính là điểm dị biệt, là sự nối dài chỉ to bằng cái chấm của Bản thể Đấng Sáng tạo. Chúng tôi, các chân sư, đã gọi đó là cái Ta Biết, hay cái ta ý thức. Nhưng những giáo lý tâm linh khác thì có thể gọi khác – là “atman” hay bất cứ cái tên nào khác.

Trừ khi con thích chẻ tóc làm đôi thì ngôn từ sử dụng không quan trọng lắm. Điều quan trọng là cho dù tên gọi có là gì, ở trong con có một cốt lõi khiến con ý thức – không phải ý thức về một dạng ngã nào đặc biệt – bởi vì cái Ta Biết này không phải là một cái ngã như loại ngã mà con đã tạo ra để biểu đạt trong thế gian hình tướng. Ngã loại đó có hình tướng vì nó được dùng để biểu đạt. Nhưng cái Ta Biết thì không có hình tướng: đây là sự nhận biết thuần khiết.

Con hãy lưu ý, tâm đường thẳng phân tích không thể nắm bắt được khái niệm cái Ta Biết. Con không thể nắm khái niệm của cái Ta Biết nếu con thấy đó là một khái niệm. Đó không phải là một khái niệm. Nhưng khi chúng tôi giảng dạy cho con thì phải diễn tả bằng lời nói và bị ràng buộc trong giới hạn cùa lời nói. Và khi diễn tả bằng lời nói thì lập tức tâm phân tích đường thẳng sẽ chụp lấy, biến nó thành khái niệm – thành một cái gì mà con có thể mô tả, gói ghém trong lời nói, tranh cãi thuận hay nghịch, hoặc gọi là thật hay giả.

Nhưng con thấy không, chúng tôi giảng dạy cho con về cái Ta Biết vì biết là một số trong các con sẽ hiểu. Các con hiểu vì các con đã chiêm nghiệm chính mình như cái Ta Biết, khác hẳn tất cả mọi cái ngã đặc thù mà các con đã tạo ra, bởi vì cái Ta Biết là sự nhận biết thuần khiết. Và có những người trong số 10% tâm thức hàng đầu trong nhân loại cũng đã chiêm nghiệm được một cách tự nhiên – hoặc qua những cách tu tập như thiền quán, trầm mặc – sự nhận biết thuần khiết này, mà qua đó cái Ta Biết tự chiêm nghiệm mình là nhiều hơn bất cứ cái ngã nào mà nó đã tạo ra trong thế giới hình tướng, và do đó nó chiêm nghiệm là nó tự do. Nó không thể bao giờ bị ràng buộc bởi bất cứ gì trong thế giới hình tướng – trừ khi nó bước vào một cái ngã và tự đồng hoá hoàn toán với ngã riêng biệt đó, và khi làm vậy, nó nhìn thế giới từ bên trong ngã nhìn ra, nhìn thế giới qua phin lọc của ngã đó, và vì vậy nó có thể tạm thời quên đi nó là nhiều hơn, quên đi nó là nhận biết thuần khiết.

Quả là có nhiều người trên hành tinh này, đại đa số trong nhân loại, chưa bao giờ trải nghiệm được nhận biết thuần khiết. Chúng tôi thừa biết là nếu con chưa trải nghiệm nhận biết thuần khiết bao giờ thì những lời dạy về cái Ta Biết sẽ chỉ là thêm một khái niệm cho con, thêm một dịp cho tâm phân tích đường thẳng nhào nặn. Tùy trạng thái tâm thức của con, tùy những tấn tuồng của con, tùy những hiểu biết hay sự thiếu hiểu biết của con, con sẽ phóng chiếu đủ mọi hình ảnh lên trên các lời dạy về cái Ta Biết. Con có thể làm bất cứ gì con muốn với nó, con có thể đóng đinh nó lên cây thập tự, gọi nó bằng tên này hay tên nọ, biến nó thành thần tượng tạc trên đá – thay vì con làm điều lý tưởng mà con cần làm, là nhìn thấu vào chiều sâu của lời dạy tâm linh, tức là đi xa hơn ngôn từ, đi xa hơn lời nói cho tới khi con chứng ngộ Tánh linh ở đằng sau lời nói.

Thượng đế là một Tánh linh, và những ai thờ phượng ngài phải thờ phượng ngài trong tánh linh và sự thật. Muốn biết được Thượng đế thì phải biết ngài trong Tánh linh, bởi vì con không thể biết Thượng đế qua tâm hữu hạn. Thượng đế là vô hạn và không thể hiểu được qua tâm hữu hạn. Đây là một sự thực giản dị, nhưng vẫn còn nhiều người cứ đầu thai đi đầu thai lại trong các cộng đồng tôn giáo – thậm chí đã từng có chân trong các tổ chức tâm linh hay thần bí từ nhiều thập niên – mà vẫn chưa hiểu được ý niệm giản dị này là phải vượt qua giáo lý vỏ ngoài, phải đi thẳng tới Tánh linh và chứng ngộ bằng Táng linh. Và qua đó con biết được, chiêm nghiệm được sự duy nhất đó.

Không thể hiểu được nhận biết thuần khiết

Điều hay ho của cái ta ý thức là sự kiện nó là nhận biết thuần khiết. Đó là lý do nó có thể tự phóng chiếu vào một ý niệm bản ngã giới hạn và thực sự tin tưởng – và chiêm nghiệm như một cái gì hoàn toàn đáng tin cậy – rằng con là một con người giới hạn, một người phàm phu tội lỗi. Nếu con muốn có trải nghiệm này thì con hoàn toàn có khả năng có được, bởi vì cái ta ý thức có thể bước vào một cái ngã như thế và trải nghiệm thế giới từ bên trong ngã đó.

Nhưng sự tuyệt diệu của cái ta ý thức là sự kiện nó luôn luôn chỉ là nhận biết thuần khiết mà thôi, và vì vậy nó cũng có khả năng tự phóng chiếu về hướng kia. Thay vì phóng xuống các độ rung thấp kém, nó có thể tự phóng chiếu y như vậy lên những tầng rung động cao hơn, do đó nó tự phóng chiếu vào hợp nhất với một sinh thể tâm linh, thậm chí vào cả Mặt trời Trung tâm Vĩ đại – và xa hơn nữa để chứng nghiệm Đấng Sáng tạo, vì dù sao nó cũng chỉ như một giọt nước lấy ra từ đại dương tâm thức của Đấng Sáng tạo.

Cho tới khi con vượt ra khỏi tâm đường thẳng phân tích, cho tới khi con vượt ra khỏi ngã tách biệt, thì sự hiện hữu của con như một nối dài của bản thể Đấng Sáng tạo – tức như sự nhận biết thuần khiết – sẽ đơn giản chỉ là một khái niệm lý thuyết. Con có thể tranh cãi chống hay thuận. Có những người đã từng tranh cãi chống lại hay thuận theo đủ loại khái niệm tâm linh hết kiếp này tới kiếp khác. Chúng tôi, các chân sư thăng thiên, kính trọng quyền tự quyết. Nếu người ta mong muốn có trải nghiệm đó mãi mãi thì họ có quyền làm như vậy trong khuôn khổ Định luật Tự quyết. Nhưng chúng tôi sẽ không dùng khả năng chú ý của mình để cố giúp họ, bởi vì họ đã tự đặt mình dưới sự chi phối của luật tác dụng và phản tác dụng – tức là Trường đời Cay đắng.

Họ có thể tự nhận mình là người theo đạo. Họ có thể đã phát triển một thái độ xem mình thánh thiện hơn người khi họ nghĩ mình hiểu biết mọi chuyện hơn mọi ai khác, do mình đã dựng lên một hệ thống tín ngưỡng toàn hảo đến độ mọi thứ và ngay cả Đấng Sáng tạo cũng có thể được nhét vào trong đó. Cho nên định luật đã được lập ra để đảm bảo bất cứ gì họ gửi ra tấm gương vũ trụ sẽ được gửi trả về cho họ y như vậy. Và họ sẽ tiếp tục gặt những gì họ đã gieo cho đến khi họ chán ngán và bảo: “Cuộc sống nhất định phải là gì nhiều hơn những thứ tôi đang trải nghiệm ngay bây giờ.” Và khi con đạt tới điểm đó, khi con muốn nhiều hơn những gì tấm gương vũ trụ gửi trả về, thì ở điểm đó con mới có thể khởi sự con đường tâm linh nơi các chân sư có thể giúp con.

Chúng tôi có thể cho con những lời dạy được thiết kế để nâng tâm thức, nâng hiểu biết của con lên. Chúng tôi có thể cho con những kỹ thuật và dụng cụ được thảo ra để giúp con thỉnh cầu năng lượng tâm linh. Và như vậy con có thể cất bước trên hành trình vén lên tấm màn, vén màn Maya, cho đến khi con bắt đầu nhìn xuyên thấu qua được. Nhưng khi nhìn xuyên thấu tấm màn Maya, con sẽ thấy gì đây? Không phải như một số người kỳ vọng, con sẽ không thấy vương quốc tuyệt diệu của thiên đàng trên đó với tất cả những nét đẹp đẽ mà con đã từng nghe hay từng đọc.

Con hãy để ý điều thày nói ở đây hầu con không lẫn lộn với một số hình ảnh trong tâm đường thẳng. Quả thật đã có những người trên địa cầu có được trải nghiệm đích thực về các cõi tâm linh, và họ đã bước trở xuống để mà kể lại. Nhưng điều ta muốn nói là khi con khởi sự đường tu tâm linh, khi con bắt đầu phá thủng tấm màn Maya đang che phủ tâm con, điều con nhìn thấy không phải là một quang cảnh huy hoàng nào đó của cõi tâm linh nơi tất cả mọi thứ đều đẹp, mặc dù vẻ đẹp là có thực. Không, điều con nhìn thấy trước tiên là những thoáng hiện của nhận biết thuần khiết, của tâm thức thuần khiết, nơi cái ta ý thức của con – mà cho tới giờ nó chỉ ý thức mình là một con người – giờ đây bắt đầu thấy mình là nhiều hơn một con người. Cái ta ý thức bắt đầu trải nghiệm sự nhận biết thuần khiết khiến nó ý thức là nó sẽ không bao giờ có thể bị hạn chế trong thế giới hình tướng này, hay bất kỳ một ý niệm bản ngã nào được tạo ra trong đó.

Không có gì có thể cầm giữ cái ta ý thức của con, và đó là điều mà cái ta ý thức nhận ra khi nó trải nghiệm nó là nhận biết thuần khiết vượt khỏi mọi cái ngã trong thế gian – sự nhận biết trinh nguyên, không chút ô nhiễm. Đây là điều mà con bắt đầu nhìn thấy. Có những truyền thống tâm linh, chẳng hạn như đạo Phật ở phương Đông, với một số kỹ thuật cùng phương pháp đã được thời gian thử nghiệm để giúp hành giả làm cho tâm tĩnh lặng cho đến khi mình trải nghiệm nhận biết thuần khiết.

Sứ vụ Thiêng liêng của con

Mục đích của tất cả các vị thày chân chính ở phương Đông đã là đưa đệ tử tới mức họ trải nghiệm được nhận biết thuần khiết, tâm thức thuần khiết. Nhiều dụng cụ và kỹ thuật như vậy, nhiều hệ thống như vậy, đều chính đáng và giá trị, nhưng chúng chính đáng và giá trị chủ yếu cho những loại linh hồn, những loại dòng sống có xu hướng đầu thai ở phương Đông và nhắm nhiều hơn đến việc trải nghiệm cuộc sống – một hình thức sùng bái của Yoga.

Các dòng sống chủ yếu đầu thai tại phương Tây nhắm nhiều hơn đến cuộc sống năng hoạt. Họ muốn tìm hiểu, họ là những con người thực tế và thực dụng, họ không chỉ ở đây để trải nghiệm mà để đồng sáng tạo – không chỉ để nhận thức mà để phóng chiếu một viễn quan cao hơn lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Nếu con sinh trưởng ở phương Tây, rất có thể đó là vì – ít ra trong kiếp đầu thai này – con đã không chỉ mong muốn trải nghiệm thụ động mà còn đồng sáng tạo chủ động. Đây là một nhận thức quan trọng cho những ai muốn khám phá và hoàn thành Sứ vụ Thiêng liêng của mình trong kiếp hiện thân này.

Sứ vụ Thiêng liêng chính xác là gì? Đó là một kế hoạch được lên khuôn trong một trạng thái tâm thức vượt ra khỏi tất cả mọi đặc điểm thường có nơi con người trên địa cầu. Khi con thiết lập Sứ vụ Thiêng liêng với sự hợp tác của các thày tâm linh của con, con không mang cái ngã mà con đã tạo dựng suốt trong nhiều kiếp sống, con không nhìn cuộc sống từ bên trong một loại ngã như thế. Cái Ta Biết của con đã bước ra ngoài cái ngã biểu cảm mà con đã tạo dựng suốt nhiều kiếp sống. Do đó, con nhìn thấy thật rõ những giới hạn của ngã đó. Con thấy rõ những điểm nó cần cải thiện, nhưng con cũng thấy các tin tưởng mà dần dà nó đã chấp nhận, cũng như cách thức mà các tin tưởng đó phải được thăng vượt trước khi con có thể bước lên một trải nghiệm cao hơn, đặc biệt trước khi con có thể trở thành một vị đồng sáng tạo đích thực sẽ giúp đồng sáng tạo vương quốc của Thượng đế trên địa cầu thay vì một loại biểu hiện nào khác.  

Con có thấy chúng tôi đã nói gì về cái Ta Biết? Cái Ta Biết không thể ngừng biết, và do đó cái Ta Biết không thể ngừng đồng sáng tạo. Cho dù cái Ta Biết tự đồng hóa là con người thấp kém nhất trên địa cầu, con người ích kỷ nhất, thô sơ nhất – một kẻ bệnh hoạn chuyên chú đi xâm hại người khác – thì ngay cả con người đó cũng đồng sáng tạo liên tục bằng cách sử dụng khả năng của tâm phóng chiếu hình ảnh lên Ánh sáng Mẫu-Vật. Những hình ảnh này thấp kém, hoàn toàn không đồng thuận với viễn quan cao hơn về vương quốc Thượng đế trên địa cầu, nhưng chúng vẫn là một hình thức đồng sáng tạo. Bởi vì cách thức chúng được phóng chiếu lên Ánh sáng Mẫu-Vật cũng giống y như một hình ảnh cao đẹp hơn.

Cái ta ý thức của con chính là con người mà nó nghĩ nó là. Nó là con người mà nó đã đồng hóa là như vậy, theo nghĩa là nó đồng sáng tạo xuyên qua ý niệm bản ngã mà nó đang có ngay lúc đó và nó tự đồng hóa với cái đó. Bất kỳ hình ảnh nào mà hiện hữu trong mô thức, trong cấu trúc của ngã, thì đó cũng là hình ảnh mà dòng ánh sáng của cái ta ý thức sẽ chiếu qua. Và những hình ảnh này hình thành cuộn phim của ngã tách biệt được trình chiếu trên màn ảnh của Ánh sáng Mẫu-Vật.

Con đừng bị bề ngoài lừa dối. Trong cách thức, người tâm linh nhất trên trái đất đồng sáng tạo cũng không khác gì người ở mức tâm thức thấp nhất. Cả hai đều có một cái ta ý thức làm cánh cửa mở cho ánh sáng của Hiện diện TA LÀ chảy xối xuống dải tần số của cõi vật chất. Cả hai đều đồng hóa mình với một cái ngã nào đó, một hộp tư duy nào đó, và họ đều phóng chiếu ánh sáng xuyên qua các hình ảnh trong hộp tư duy đó. Điểm khác biệt duy nhất là ý niệm bản ngã đó thanh khiết đến độ nào, đồng thuận đến độ nào với Hiện diện TA LÀ, hay là nó hoàn toàn sai trệch đối với Hiện diện TA LÀ.

Cho nên chắc chắn một người chứng đạt tâm linh cao sẽ có một ý niệm bản ngã đồng thuận hơn hẳn với Hiện diện TA LÀ của mình, và kết quả là khe hở sẽ lớn hơn để ánh sáng có thể chảy xối vào ý thức vỏ ngoài của người đó. Và như thế, người đó cũng sẽ có nhiều uy lực đồng sáng tạo hơn – như Giê-su đã chứng tò khi thày vực người chết sống lại, chữa lành chân tay kẻ tật nguyền, thanh tẩy thân thể người cùi hủi và thực hiện nhiều việc làm khác gọi là phép lạ – và đây là những việc làm mà kẻ ở mức tâm thức thấp nhất trên địa cầu không thể làm được. Nhưng con cần hiểu là tâm thức không khác biệt trong tính chất, mà chỉ khác cường độ, khác khối lượng.

Một bước cần thiết

Khi con đạt tới chỗ con muốn hơn nữa, khi con mong muốn một con đường cao hơn, khi con có được nhận thức là có lẽ đời mình có một chủ ý, có lẽ mình đã lên kế hoạch cho đời mình – và con mong muốn biết kế hoạch đó là gì, con muốn thấy rõ ràng là con có thể thực hiện kế hoạch đó một cách ý thức – thì ở điểm đó, con cần đi một bước tuyệt đối cần thiết. Con sẽ không bao giờ phát hiện được Sứ vụ Thiêng liêng của mình trong ý thức cho tới khi con ý thức được cơ chế của nhận thức.

Nhận thức là cạm bẫy vĩ đại cho cái ta ý thức. Một khi con đã tạo ra một ngã tách biệt, một khi cái ta ý thức của con đã bước vào tạo vật đó, hộp tư duy đó, và đã tự đồng hóa với cái đó, thì nó sẽ tin rằng những gì nó nhận thức xuyên qua hộp tư duy không phải là nhận thức mà là thực tại. Đó không phải là một tấm hình về cách vận hành của thực tại – không, đó chính là thực tại. Chính đó – ở ngay đó – là lằn ranh phân chia những người có thể được chân sư thăng thiên trợ giúp và những người không thể được chân sư thăng thiên giúp đỡ. Lằn ranh phân chia này là sự ngộ ra rằng nhận thức của mình – nhận thức ngay bây giờ của mình về cuộc sống – không phải là cao nhất. Đó không phải là cách nhìn duy nhất về cuộc sống.

Đâu là thực tế mà chúng tôi đã giải thích nhiều lần trong các bài truyền đọc, đâu là điểm chủ yếu mà chúng tôi đã diễn tả và giảng giải? Đó là sự kiện con hiện đang ở một trạng thái tâm thức thấp hơn các chân sư thăng thiên, và để vượt băng qua điểm mấu chốt sẽ dẫn con vào trạng thái thăng thiên, con cần nâng cao tâm thức của con. Con cần thanh tẩy khỏi tâm thức con mọi yếu tố phàm phu không thể đi lọt qua lỗ hổng.

Bao nhiêu lần chúng tôi đã nhắc nhở điều này bằng đủ mọi cách? Liệu có khó hiểu lắm không mối liên hệ giữa nhận thức của con và trạng thái tâm thức hiện thời của con? Liệu có khó nắm bắt lắm không sự kiện là con đang ở trong một trạng thái tâm thức thấp hơn – mà ta tin con nhận chân được – cho nên nhận thức của con mới không tinh khiết. Nó không thể tinh khiết. Nếu nó tinh khiết thì con đã không ở trong một trạng thái tâm thức thấp, vì trạng thái tâm thức thấp của con giống như một cặp mắt kính màu đang tô màu lên nhận thức và cái ta ý thức thì lại nhìn xuyên qua cặp kính màu đó. Và do đó, mọi thứ mà con nhìn thấy trong thế gian này được trang thái tâm thức đó, hộp tư duy đó, tô màu.

Đây là sự nhìn nhận then chốt sẽ đưa một người vào những cõi nơi chúng tôi, các chân sư thăng thiên, sẽ để ý và nói: “À, đây là một học trò mà chúng ta có thể làm việc được.” Con hãy lưu ý rằng việc tìm ra giáo lý chân sư thăng thiên, gia nhập một tổ chức vỏ ngoài hay đọc bài chú bài nguyện nhiều giờ liền, tất cả những thứ đó tự thân nó sẽ không giúp con hội đủ tư cách để trở thành một đệ tử mà chúng tôi có thể làm việc trực tiếp ở mức nội tâm. Rất nhiều thành viên của các tổ chức tâm linh vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nội tâm, trực tiếp với chúng tôi – đó là vì sao họ vẫn tham gia tổ chức vỏ ngoài và gắn bó với các giáo lý vỏ ngoài. Đó cũng là vì sao họ không thể, hoặc không muốn, nhìn xa hơn giáo lý, để họ trực tiếp nghe được, trải nghiệm được Hiện diện của chúng tôi.

Trở thành một đệ tử chân chính bằng cách tra vấn nhận thức của mình

Vậy thì con cần những gì để trở thành một đệ tử chân chính – một đệ tử có thể nắm bắt Sứ vụ Thiêng liêng của mình một cách ý thức thay vì hoàn thành Sứ vụ đó một cách không ý thức, như nhiều người trong số các con đã làm? Nhiều người là thành viên của các tổ chức tâm linh đã làm vậy, vì họ đã đi theo Sứ vụ của họ ở những mốc quan trọng trong đời, rồi khi phải lấy những quyết định thật quan trọng, họ đã cảm được một sự hướng dẫn giúp họ chon lựa đúng đắn. Chỉ có điều là họ không nhìn thấy toàn cảnh rộng lớn, họ không thấy được hoạch định của họ, họ không hiểu tại sao họ đã chọn lựa như vậy và tại sao nó lại quan trọng đến vậy. Họ đã không hiểu những điều họ có ý định muốn học từ một hoàn cảnh cụ thể, măc dù trong nhiều trường hợp, họ cũng đã học được qua Trường đời Cay đắng.

Tuy nhiên, đối với con là người sẵn lòng tốt nghiệp Trường đời Cay đắng, con phải làm gì và phải nhìn thấy gì đây? Con phải đạt tới mức con sẵn lòng tra vấn nhận thức của con, tức là con sẵn sàng nói: “Giê-su yêu dấu, Mẹ Mary yêu dấu, Đại chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, Saint Germain yêu dấu, Chân sư MORE yêu dấu” – bất kể vị chân sư nào mà con cảm thấy gần gũi nhất với tim con, con phải nói – “Thày hãy dạy con, thày hãy chỉ con những gì mà con chưa thấy với nhận thức hiện thời của con, với trạng thái tâm hiện thời của con. Xin thày hãy vén lên bức màn mà nhận thức hiện thời của con đã tạo ra để con nhìn thấy xa hơn, để con thấy con là hơn nữa, thấy sự thật là hơn nữa, thấy Tánh linh là hơn nữa, và thày trong cương vị chân sư thăng thiên cũng là hơn nữa, là nhiều hơn cái hình ảnh mà con đang có về thày ngay lúc này. Bởi vì con sẽ biết thày trong tánh linh và sự thật, chứ không qua một hình ảnh nào đó bị nhận thức hiện thời của con hạn chế.”

Con thử nghĩ xem tại sao bao nhiêu chân sư đã nói: “TA LÀ NHIỀU HƠN thế này”? Bởi vì cho những ai trong số các con đã sẵn sàng, đã đến lúc con bước lên cao hơn và nhận ra rằng con là hơn nữa y như các chăn sư là hơn nữa. Con là nhiều hơn nhận thức của mình. Nhưng con sẽ không thấy được con là nhiều hơn nhận thức cho đến khi con mở tâm ra và nhìn nhận: “Có một cái gì đó mà tôi không thấy. Nhận thức của tôi bị pha màu bởi trạng thái tâm thức hiện thời của tôi, thậm chí bởi giới phái, chủng tộc, tôn giáo, xuất xứ, quốc tịch của tôi.”

Ngay cả tâm phân tích đường thẳng của con cũng có thể giúp con thấy rằng nhận thức của con bị tô màu – nếu con xem xét con đã được dạy dỗ như thế nào để nhìn cuộc sống theo một cách nào đó tùy theo tôn giáo, hệ thống chính trị, chủng tộc, quốc gia hay bất kỳ yếu tố nào khác. Và khi con gặp người khác đã lớn lên trong một môi trường khác, con nhận ra là họ nhìn cuộc sống một cách khác – một chút xíu hay có thể rất nhiều – so với cách con đã được dạy dỗ. Và điều này sẽ giúp con nhận ra là cách con nhìn cuộc đời chỉ là một trong nhiều cách – không phải là cách duy nhất và cũng không nhất thiết là sự thật duy nhất.

Làm thế nào con sẽ bao giờ biết được sự thật, sự thật đích thực? Chỉ khi nào con nhìn nhận là những gì con xem là sự thật ngay lúc này không phải là sự thật tối hậu. Đó là một cái gì bị tô màu bởi nhận thức của con, một tâm ảnh, một hình ảnh trong tâm. Đó chính là khởi đầu của minh triết, khởi đầu của con đường tâm linh, là khi con có thể nhận được hướng dẫn của các chân sư thăng thiên. Đó là khi con có thể bắt đầu vén lên bức màn hầu thấy được Sứ vụ Thiêng liêng của con một cách ý thức, con bắt đầu xuôi chảy với Dòng sông sự Sống thay vì cứ mò đường trong đêm tối, đôi khi lạng quạng đụng trúng Sứ vụ của mình, nhưng thường khi thì bị hụt mất những cơ hội quan trọng mà con không nhìn thấy, vì con chỉ thấy được những gì con muốn thấy, những gì tự ngã con muốn con thấy, hoặc chính con trong cương vị cái ta ý thức muốn trải nghiệm.

Làm thế nào con thăng thiên?

Ta đã ban ra một bài chú sẽ mở khóa căn thể của ta cho những ai sẵn lòng muốn biết ta trong cương vị là Đại chỉ đạo Thiêng liêng, là một sinh thể vũ trụ, là cấu trúc kết tinh cứ trải mãi lên cho tới Thượng đế, cho tới Đấng Sáng tạo, cho tới Mặt trời Trung tâm, cho tới khối vuông ở giữa Alpha và Omega. Tuy nhiên, bài chú này không có gì bảo đảm là những ai đọc chú, ngay cả khi họ đọc nhiều lần, sẽ vén được bức màn. Con phải sẵn sàng đáp ứng đòi hỏi của Omega – là nhìn nhận những giới hạn của nhận thức. Con phải sẵn sàng nhìn xa hơn nhận thức để thấy một cái gì con chưa thấy bao giờ, thấy một cái gì tự ngã con không muốn con thấy, thấy một cái gì mà người thân của con có thể không muốn con thấy – vì họ không muốn mất con, họ không muốn con vươn lên cao hơn họ, họ không muốn con mạnh dạn bước đi về một nơi mà chưa một người nào đã chạm chân, như câu ngạn ngữ thường nói.

Con chẳng thấy hay sao, cách duy nhất mà chúng tôi, các chân sư thăng thiên, có thể giúp con là nếu con sẵn lòng nhìn thấy những gì con không thấy? Chỉ đạo thiêng liêng là gì? Đó có phải là một bộ áo tù trói tay trói chân con? Đó có phải là khi con quyết định con muốn sự chỉ đạo thiêng liêng, thì ta sẽ đòi hỏi con phải trao cho ta quyền tự quyết của con, hầu con trở thành như một người máy hay một con múa rối trên sợi dây mà ta điều khiển?

Con có nghĩ là ta ngồi trên đây giống như một nhà độc tài chỉ muốn chiếm đoạt quyền tự quyết của con và ra lệnh cho con phải làm gì mỗi bước trong đời sống hàng ngày? “Mua bộ quần áo này, làm việc này, ăn món này, không được ăn món kia, đi đây, đi đó.” Con có nghĩ là một sinh thể vũ trụ muốn quản lý từng chi tiết nhỏ nhặt trong đời con và chiếm đoạt quyền tự quyết của con? Con có nghĩ là việc chiếm đoạt quyền tự quyết sẽ giúp con tăng triển trên đường tâm linh? Làm thế nào việc chiếm đoạt quyền tự quyết của con có thể giúp con đi bước cốt yếu để thăng thiên, để con trở thành một bậc thày hay một chân sư – đó là con nắm lấy trách nhiệm toàn diện và cuối cùng về trạng thái tâm của mình và cách con sử dụng quyền tự quyết của mình?

Làm thế nào việc bắt ép con có thể giúp con nhận lấy trách nhiệm cho bản thân con? Con không thể bị ép buộc phải nhận lấy trách nhiệm cho chính mình – vì nếu đúng như vậy thì ác quỷ cũng đã ép buộc được mọi người thăng thiên từ lâu rồi. Bởi vì đó chính là muc đích của y – chứng minh rằng quả thực con có thể thăng thiên bằng vũ lực. Nhưng chuyện đó không thể làm được, vì nếu được thì chính ác quỷ cũng đã thăng thiên, nhưng hẳn là y chưa thăng thiên và sẽ không bao giờ thăng thiên, bởi vì không ai có thể thăng thiên bằng vũ lực, không ai có thể bị buộc phải thăng thiên.

Con chỉ có thể thăng thiên bằng cách sẵn lòng nhận trách nhiệm về bản thân mình, nhìn nhận rằng nhận thức của mình bị ô nhiễm bởi hộp tư duy, bởi tấn tuồng cá nhân, bởi những tấn tuồng cuồng đại mà dần dà con đã chấp nhận. Những tấn tuồng cuồng đại đó là do ác quỷ tạo ra để giữ chặt con trong cái bẫy của tâm thức thấp kém, hầu con không bao giờ có thể nắm bắt thực tại mình là nhiều hơn cái ngã tách biệt cứ đinh ninh là nó phải giao chiến trong vở tuồng cuồng đại.

Con là NHIỀU HƠN tất cả mọi ý niệm bản ngã được tạo ra trong thế gian này vì con là nhận biết thuần khiết. Nếu con là một bản ngã còn dính lại bất kỳ đặc tính thế gian nào, con sẽ không thể, CON sẽ không bao giờ có thể thăng vượt thế gian này. Nhưng con CÓ KHẢ NĂNG thăng vượt thế gian như tất cả những vị đã từng thăng thiên trước con đã chứng minh. Nhưng cái gì thăng thiên chứ? Không phải ngã phàm phu đâu. Không một người nào sẽ thăng trở về thiên đường trừ phi đó là người đã đi xuống từ thiên đường. Và “người” đã đi xuống từ thiên đường chính là cái ta ý thức, là nhận biết thuần khiết.

Thế nhưng khi con thăng trở về thiên đường bằng cách nhận biết cái ta của mình là sự nhận biết thuần khiết, thì con cũng nhận biết các trải nghiệm của mình trong thế giới hình tướng. Và như vậy, con là nhiều hơn khi con thăng lên so với khi con đi xuống, tuy con không khác cái đã đi xuống – con chỉ là nhiều hơn thế. Con mang nhiều hơn cái phẩm cách cơ bản mà con đã được phú cho, tức là cá thể được neo trụ nơi Hiên diện TA LÀ của con.

Thế nào là chỉ đạo thiêng liêng?

Cho nên ta là một sinh thể vũ trụ, TA LÀ một với ngọn lửa chỉ đạo thiêng liêng, nhưng chỉ đạo thiêng liêng là gì chứ? Đó không phải là một lời chỉ dẫn cụ thể phải làm thế này hay làm thế kia, phải tin thế này hay tin thế kia. Chỉ đạo Thiêng liêng là một dòng tâm thức hằng sống. Con đã nghe nói ta từng là đạo sư riêng của Saint Germain nhưng ta không là đạo sư đầu tiên của Saint Germain. Thày từng có nhiều đạo sư khác trước khi thày vươn lên một mức tâm thức sẵn lòng nhận ra những hạn chế nhận thức của thày. Và đó là lúc thày đã có thể tận dụng sự chỉ đạo thiêng liêng mà ta ban cho thày. Hẳn con đã nghe nói là Saint Germain đã thăng thiên bằng cách lấy một triệu quyết định đúng đắn. Ấy nhưng đó không phải là những quyết định kiểu như khi ta bảo thày “Làm việc này đi” và thày cứ nhắm mắt tuân theo. Đó là những quyết định nơi thày phải trực diện với một chọn lựa khi tâm vỏ ngoài không làm sao biết được cái gì đúng, cái gì sai.

Và như vậy, Saint Germain đã hòa điệu vào bên trong – bên trong cái ta là của thày – hòa điệu với Hiện diện mà ta là, với dòng tâm thức mà ta là. Và như vậy, thày đã đọc được rung động mà ta là, và qua việc đọc rung động đó, thày đã có thể nhận ra cái có vẻ là hai chọn lựa khác nhau đối với tâm vỏ ngoài, thực ra chẳng cái nào là chọn lựa đúng đắn. Cả hai chỉ biểu trưng cho đối cực này hay đối cực kia trên nấc thang nhị nguyên của tâm thức. Và như vậy, bằng cách trụ vững trong chỉ đạo thiêng liêng, thày đã có thể nhìn thấy một chọn lựa thứ ba mà trước đó thày không thể. Và thày biết đó là chọn lựa đúng đắn trong hoàn cảnh đặc thù đó.

Con có thấy chăng chìa khóa cốt yếu ở đây? Khi con đối mặt với một tình huống trong thế giới này nơi con nghĩ: “Tôi phải chọn giữa hai đối cực, hai cực đoan, hai hướng hành động”, thì nếu nhận thức của con ô nhiễm, con sẽ nhìn tình huống đó qua nhận thức của con. Nhận thức đó sẽ tối thượng đối với trạng thái tâm của con, con sẽ nghĩ nhận thức của mình là chính xác, cho nên con sẽ chọn lựa dựa trên nhận thức đó, và con sẽ chọn một trong hai cực đoan nhị nguyên. Vì nhận thức của con ô nhiễm, con sẽ không thể thấy bất cứ gì vượt khỏi hai đối cực nhị nguyên đó. Vì vậy mà bất kỳ chọn lựa nào con lấy cũng sẽ không là chọn lựa cao nhất có thể có.

Con vẫn có thể học hỏi từ đó, nhưng con hoc hỏi qua Trường đời Cay đắng chứ không qua Trường Chỉ đạo Thiêng liêng. Bởi vì con đã không bước vào, không đặt chân vào Trường Chỉ đạo Thiêng liêng khi con không sẵn lòng nhìn xa hơn nhận thức của mình và hòa điệu với Hiện diện của ta. Con không hòa điệu với Hiện diện của ta khi con nói: “Thưa Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, con phải làm thế này hay thế khác?” bởi vì ta là một sinh thể vũ trụ không ở trong trạng thái nhị nguyên.

Cho nên con không đến với ta và xin ta chỉ dẫn con chọn lựa cụ thể như thế nào. Thay vào đó, con hãy đến với ta và hỏi ta: “Đại Chỉ đạo Thiêng liêng yêu dấu, hãy cho con thấy Hiện diện chân thực của thày. Con sẽ nhận ra dòng chảy tâm thức của thày, con sẽ nhập một với dòng chỉ đạo thiêng liêng đó, con sẽ đi theo dòng chỉ đạo thiêng liêng đó lên tới cấu trúc kết tinh hình tháp mà thày là, cho đến khi con ngồi trên khối vuông màu trắng ở giữa Alpha và Omega, và như vậy con sẽ có được một tầm nhìn vũ trụ về hoàn cảnh của con trên địa cầu – hầu sau đó con thấy được những gì con hiện không thấy, hầu con nắm bắt được chọn lựa đích thực, chọn lựa Ki-tô trong hoàn cảnh đó. Chọn lựa Ki-tô vượt khỏi các đối cực nhị nguyên – mà con nhận chân là do nhận thức của con tạo ra, cái nhận thức khởi lên từ các tấn tuồng của con, thậm chí còn bị tô màu bởi các tấn tuồng của tâm thức sa ngã, là tâm thức phản Ki-tô khiến con cho rằng con chỉ có hai chọn lựa do nhị nguyên quy định. Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, hãy vén bức màn lên để con nhìn xa hơn nhị nguyên và thực sự thấy được sự minh bạch của chỉ đạo thiêng liêng.”

Thày giả và đệ tử giả

Con yêu dấu, đó là lúc ta có thể giúp con. Đó là lúc ta có thể là đạo sư của con – khi con sẵn lòng nhìn thấy sự lừa dối, thiên vị, nhị nguyên của chính nhận thức của mình, cái mà con đã từng tin chắc là nó chính xác. Con sẵn lòng đón nhận cơn sốc sững sờ khi con chợt nhìn ra nhận thức của mình hạn chế như thế nào, thiên vị như thế nào, sai lạc như thế nào, và xa rời như thế nào so với nhãn quan của chân sư thăng thiên cùng thực tại của Ki-tô. Đây có thể là một cú sốc dữ dội. Và khi con khởi sự tiến trình vén màn, con sẽ kinh qua nhiều cú sốc như vậy.

Khi con sẵn lòng chịu đựng cú sốc nhìn thấy nhận thức của mình bị chất vấn, bị phơi bày là sai lạc, thì đấy chính là dấu ấn của một đệ tử đích thực của chân sư thăng thiên. Ngược lại, những ai chỉ tìm kiếm sự xác nhận rằng nhận thức của mình là xác đáng – những ai chỉ muốn nghe lời xác nhận cái mình muốn thấy, và cái mình muốn thấy là chân lý tuyệt đối, thậm chí còn là chỉ đạo thiêng liêng – thì những người đó không phải là đệ tử, đệ tử của chân sư thăng thiên. Họ là đệ tử của hàng ngũ thày giả, những kẻ phô trương mình là chân sư thăng thiên và hứa hẹn với con là họ sẽ đưa con lên thiên đàng mà con không cần phải lấy cái xà ra khỏi mắt con, cái xà của nhận thức ô nhiễm khiến con nhìn thực tại theo một kiểu nào đó, rồi nghĩ rằng đó chính là thực tại chứ không phải là cái tâm ảnh mà con đã đặt trước Thượng đế chân thực.

Có hằng hà vô số những kẻ mạo danh trong hàng ngũ giả trá đó. Thậm chí còn có những kẻ, một vài người trong số họ, tự nhận mình là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng. Nhưng nếu con nhìn họ với cái nhìn nội tâm, nếu con đọc lời họ nói, nếu con chịu đọc rung động của họ, thì con sẽ thấy là họ không rõ ràng. Họ mơ hồ, tối tăm, có cái gì đó che giấu, cái gì đó mà con không thể nhìn ra. Và họ sẽ phóng chiếu lên con rằng con không thể thấy cái đó là vì tâm thức con không tinh khiết, và đó là tại sao con phải nhắm mắt tuân theo sự chỉ dẫn của họ. Nhưng ta nói với con: đó là một lời dối trá!

Cái ta ý thức của con có khả năng – ngay tức thì bây giờ – hòa điệu với Hiện diện của các chân sư thăng thiên chân chính, nếu con sẵn lòng nhìn nhận là nhận thức của mình, nhận thức của tâm vỏ ngoài, chỉ là đúng vậy mà thôi: nhận thức! Và nếu con chịu với xa hơn, cái ta ý thức của con có khả năng trải nghiệm được nhận biết thuần khiết, trải nghiệm nhận biết thuần khiết của chân sư thăng thiên.

Ta không là một sinh thể mờ ám. Không có che đậy. Ta không hề có mong muốn che giấu bất cứ gì khỏi con. Khi con hòa điệu với Hiện diện của ta, con có thể thấy trọn vẹn sinh thể mà ta là, con có thể thấy từng khía cạnh của cấu trúc kết tinh của ta. Không có gì che khuất khỏi con. Và nếu con sẵn lòng xuôi theo dòng chảy tâm thức của ta, con có thể đi tận tới Mặt trời Trung tâm – và xa hơn nữa, tới chính Đấng Sáng tạo. Không có gì ẩn giấu khỏi con trong chỉ đạo thiêng liêng, và nếu con nghĩ là có thì con không đang giáp mặt với chỉ đạo thiêng liêng.

Nếu có điều gì mờ ám, che đậy, một điều gì giận dữ hay sợ hãi, thì đó không phải là chỉ đạo thiêng liêng. Làm sao mà có được giận dữ trong chỉ đạo thiêng liêng? Liệu con nghĩ rung động của ta ngay bây giờ có là rung động giận dữ, hay con nghĩ đó là rung động của thực tế, và đơn giản ta chỉ đang chém xuyên qua sự dày đặc của tâm thức con, và như vậy ta cho con cơ hội hòa điệu với Hiện diện của ta nếu con chịu?

Hiển nhiên, con có thể ngồi đó với nhận thức ô nhiễm của mình, và con có thể phóng chiếu một hình ảnh lên ta, lên lời ta nói, lên rung động của ta. Con có thể thấy đó là giận dữ, con có thể thấy đó là một mưu toan khơi lòng sợ hãi trong con, nhưng đây chỉ là thực tại. Thực tại cho con một sự đồng cảm, để con đồng lượng định cái gì là thực, cái gì là rung động thực của chân sư, cái gì là rung động thực của một sinh thể vũ trụ. Vì ta là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, TA LÀ một sinh thể vũ trụ, TA LÀ THUẦN KHIẾT, TA LÀ THỰC.

Chính con, cái ta ý thức của con, cũng thực. Và con có thể biết là ta thực – nếu con sẵn lòng nhìn vượt qua nhận thức ô nhiễm, không thực. Liệu con có sẵn sàng biết ta như ta là, hay con sẽ hài lòng với một kẻ giả mạo nói cho con nghe những điều con muốn nghe và quả quyết với con rằng: “Ồ nhất định rồi, nhất định nhận thức của bạn là thực, cách nhìn của bạn là thực”? Nếu đó là điều con muốn, ta sẽ cúi đầu tôn trọng hoàn toàn quyền tự quyết của con. Ta sẽ vui lòng để cho con phóng chiếu bất cứ hình ảnh nào con muốn lên bài giảng này.

Hãy cho ta một tuần cửu nhật

Nhưng từ điểm này trở đi, ta sẽ chỉ nói với những ai sẵn lòng bước xa hơn nhận thức của mình, sẵn lòng tìm biết Sứ vụ Thiêng liêng của mình. Vì ta đến đây với một đề nghị. Nếu con sẵn lòng tìm biết Sứ vụ Thiêng liêng của con, con hãy dành ra một tuần cầu nguyện cửu nhật (novena) cho ta. Con hãy dùng bài chú của ta, đọc chú 14 lần nỗi ngày, nghe bài truyền đọc này nếu con muốn – hay chỉ nghe một vài đoạn nếu con có thì giờ – để con hòa điệu với rung động của ta đang thực sự tuôn chảy như một cấu trúc kết tinh xuyên qua những lời đó. Con hãy hòa điệu với hiện diện của ta. Đọc bài chú, xong ngồi đó với một quyển sổ và một tờ giấy trắng tinh, rồi ghi xuống bất cứ gì khởi lên trong con, bất cứ gì khởi lên mà không phân tích, không xét đoán, không lượng định. Ghi xuống và để yên cho nó chảy.

Nếu con làm vậy trong vòng 33 ngày, con sẽ có được một tầm nhìn khác hơn về bản thân, về đời con, về đường tâm linh và về Sứ vụ Thiêng liêng của con. Những gì được tỏ lộ sẽ tương ứng với sự sẵn lòng của con nhìn xa hơn nhận thức hiện thời của con, sẵn lòng nhận diện các hạn chế trong nhận thức, nhận diện cái cơ chế mà con sẽ cần hầu vượt khỏi trạng thái tâm hiện thời, vượt khỏi nhận thức khởi lên từ một trạng thái tâm cao hơn tức là cái nhìn về cuộc sống từ tầng mức ether, tầng mức bản sắc của con. Hãy sẵn lòng nhìn ra cách tiếp cận cuộc sống sâu xa hơn mà con đang có, xong hãy sẵn lòng nhìn vượt qua đó, nhìn thấy các giới hạn của nó, nhìn thấy rằng có một cách khác để nhìn cuộc sống – một cách Ki-tô để nhìn cuộc sống. Một cách cao vượt hơn hẳn cách của con người, đến độ tâm vỏ ngoài không làm sao hiểu thấu được. Nhưng cái ta ý thức thì có khả năng trải nghiệm cái đó, hợp nhất với cái đó, nhìn xuyên qua cái đó. Và như vậy, con sẽ có thể biểu đạt nó qua tâm vỏ ngoài cùng cơ thể vật lý của con. Con có thể sống nó, con có thể đồng sáng tạo thực tại cao hơn, nhưng trước tiên con phải hòa điệu với nó và trải nghiệm nó, và biết được đó là chính bản thể chân thực của con.

Và như vậy, bài giảng của ta đã xong, chén của con đã ngập, tràn cả ra ngoài. Một số các con, nếu con trung thực, sẽ nhận thấy luân xa của mình đã tràn đấy từ một lúc rồi, đến độ con không thể nào nhận thêm ánh sáng nữa, và vì vậy con đã trải qua nhiều loại cảm giác khó chịu và con chỉ muốn bài này chấm dứt. Thậm chí có cả những người không thể nghe nổi toàn bộ bài giảng này vì ánh sáng sẽ khuấy động chất liệu riêng của họ, khuấy động lên sự miễn cưỡng của họ khi phải nhìn xa hơn nhận thức, và do đó giản dị là họ phải ngừng lại vì không thể chịu nổi thêm nữa.

Trường đời Cay đắng không là một nơi dễ chịu chút nào. Chúng tôi cống hiến cho con một giải pháp khác hơn. Nếu con chấp nhận lời đề nghị của ta, ta sẽ cho con một ý niệm chỉ đạo thiêng liêng. Nhưng con phải nhìn vượt ra khỏi mong muốn thấy hệ thống tin tưởng của mình, thế giới quan của mình, thậm chí cả nhận thực hiện tại của mình, được xác nhận. Và ta cũng phải cảnh báo con, nếu con muốn nhận được chỉ đạo thiêng liêng đích thực, con sẽ phải thăng vượt mọi ham muốn, mọi nhu cầu sử dụng bất kỳ hình thức bói toán nào, bất kỳ phương sách máy móc nào mà con nghĩ sẽ đem lại cho mình câu trả lời, đặc biệt là những phương sách hay kỹ thuật đem lại cho con câu trả lời “có” hay “không”, bởi vì “có” và “không” cần được nhận rõ là thuộc về cõi nhị nguyên.

Nhưng bất kỳ phương sách hay kỹ thuật nào mà qua đó con đặt câu hỏi và tìm cầu trả lời cũng cần được nhận diện là bị giới hạn bởi chính câu hỏi của con. Và câu hỏi của con thì là sàn phẩm của trạng thái tâm cùng nhận thức hiện thời của con. Cho nên làm thế nào con có thể đặt những câu hỏi vượt ra ngoài trạng thái tâm cùng nhận thức? Thực tế đơn giản là con không thể, và do đó những câu trả lời con nhận được qua các loại kỹ thuật đó không thể đưa con vượt khỏi trạng thái tâm cùng nhận thức của con. Và như vậy sẽ có rủi ro rất lớn là chúng sẽ chỉ khiến cho trạng thái tâm cùng nhận thức của con đông đặc lại, cho đến khi con tưởng đó là dạng nhận thức duy nhất, đó là nhận thức cao nhất, là chân lý duy nhất. Và chính khi đó là lúc con bị kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan khi con không thể hòa điệu với bất cứ gì vượt khỏi hộp tư duy của con, và cái hộp này giờ đây giống như cái hầm giữ tiền kín mít của ngân hàng mà không gì từ cõi tâm linh có thể xuyên thủng qua.

Ta, Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, không thể làm việc lâu lắm với một cái tâm không sẵn lòng chất vấn nhận thức của nó mà lại muốn những câu trả lời máy móc từ cõi nhị nguyên. Làm sao một cái tâm như vậy thấu suốt được cấu trúc kết tinh mà ta là, dòng tâm thức mà TA LÀ, tiếng nói vô thinh do cấu trúc kết tinh tạo ra và gửi đến toàn bộ vũ trụ như một dòng tâm thức tuôn chảy?

À, cái này còn vượt cả âm nhạc của những quả cầu. Đối với những ai sẵn lòng hòa điệu, đó là một âm thanh thật tế nhị, thật đẹp đẽ, thật truyền cảm đến độ nó sẽ nâng con bay vút lên đôi cánh của muôn thiên thần, nếu có thể nói như vậy. Và con sẽ bay bổng lên theo tiếng nói vô thinh đó, ngày càng hòa nhập vào những biểu hiện cao hơn nữa, rồì cứ thế nâng lên mãi cho tới cấu trúc kết tinh. Trong chốc lát, con có thể nghĩ là khi lên tới đỉnh sẽ có một hình dạng nào rõ ràng hơn, một sinh thể nào rõ nét hơn, là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng hay chăng? Nhưng khi con đến được đỉểm cao nhất là đỉnh chóp của kim tự tháp, con không còn nhìn lên nữa. Con quay lại và con nhìn xuống thấy toàn bộ cấu trúc, và con ngộ ra toàn bộ cấu trúc đó chính là Đại Chỉ đạo Thiêng liêng, mỗi tầng của nó, mỗi thành phần của nó, bởi vì nó là một tổng thể, một tổng thể không làm sao phân ra được – và đó là sự chỉ đạo thiêng liêng. Con có thể là một phần của chỉ đạo thiêng liêng đó, nhưng chỉ khi con biết được sự nhận biết thuần khiết, khi con tự biết chính mình như điểm gặp gỡ giữa Đấng Sáng tạo và tạo vật của ngài.

Chỉ đạo thiêng liêng là một ngọn lửa đẹp vô ngần, đến độ ta đã thương yêu nó từ những thuở xa xôi không thể nào đếm hết. Thuở đó ta cũng từng là một sinh thể cá biệt, ta cũng từng có một khả năng tự nhận biết cục bộ. Ta đã không đầu thai trên địa cầu hoặc ngay cả trong vũ trụ vật chất hay bầu cõi của con, mà trong một bầu cõi cao hơn. Nhưng ta đã phải nâng cao tâm thức của mình cho đến khi ta nghe được âm thanh tuyệt diệu đó, chẳng khác gì ngọn đèn hải đăng gọi ta trở về nhà. Và khi ta thiền định về âm thanh đó, hòa nhập vào nó và bước theo nó, ta nhận chân đó là ngọn lửa của chỉ đạo thiêng liêng, là rung động của chỉ đạo thiêng liêng, là dòng chảy của chỉ đạo thiêng liêng. Và ta quyết định là ta muốn biết rõ từng khía cạnh, từng cách biểu đạt mà chỉ đạo thiêng liêng có thể có. Và như vậy, ta đã hợp nhất với nó cho tới khi ta thăng vượt giai đọan làm sinh thể cá biệt để đạt đến tầng tâm thức của một sinh thể vũ trụ, cầm giữ trách vụ, ngọn lửa, viễn quan chỉ đạo thiêng liêng cho nguyên cả một vũ trụ. Thế nhưng ta vẫn có khả năng thị hiện sự Hiện diện của mình ở bất cứ nơi nào trong cấu trúc kết tinh đó trải rộng khắp vũ trụ.

Hiển nhiên là có những khu vực dày đặc đến độ không một sinh thể nào ở đó có thể hòa điệu với chỉ đạo thiêng liêng. Tuy nhiên, chỉ đạo thiêng liêng đứng ngoài cả thời gian lẫn không gian, và vì vậy nó có mặt mọi nơi. Con là một cái ta ý thức. Nếu con nhìn xa hơn nhận thức của mình và trạng thái tâm mình, và nếu con hòa điệu vào nhận biết thuần khiết mà con là, thì nhận biết thuần khiết đó có thể hòa điệu với chỉ đạo thiêng liêng. Và con sẽ có thể biết được ta y như ta biết con. Bởi vì kẻ biết với kẻ được biết trở thành một trong định ngộ, tức là trong sự duy nhất giữa Đấng Sáng tạo và tạo vật của ngài, giữa hai khía cạnh nam và nữ của Thượng đế. Nơi đó, những ai ở trong cõi Mẹ, trong cõi của biểu đạt, được tỉnh ngộ để nhận biết mình là nối dài của Cha, và như vậy bên trong họ, cả Cha lẫn Mẹ là một. Ta niêm phong con, con yêu dấu, trong món quà của chỉ đạo thiêng liêng – nếu con chịu bước theo đó cho đến khi về nhà. Bởi vì ta ở nhà.