Đâu là cái ta đích thực của con?

Hỏi: Con xin hỏi là khi con muốn tăng trưởng tâm linh nhưng lại bị rối trí, liệu việc kêu gọi sự phán xét của Ki-tô trên chính con có là một việc làm đúng hay không?   


Trả lời từ chân sư thăng thiên Giê-su qua trung gian Kim Michaels. Đăng ngày 15/11/2012.

Ta không khuyến khích con kêu gọi sự phán xét trên chính con bởi vì cái “chính con” đó là gì? Con yêu dấu, con có thể kêu gọi sự phán xét của Ki-tô trên tự ngã của con và con người phàm phu mà con đã tạo dựng. Nhưng con không muốn phán xét của Ki-tô trên chính con bởi vì con có thể – trong tâm trí con – nghĩ rằng “chính con” bao gồm tất cả những gì mà con là. Và thật là không cần thiết để kêu gọi phán xét của Ki-tô trên cái ta ý thức của con, vì cái Ta Biết là một phần nối dài của chính bản thể của Thượng đế và không cần phán xét.   

Sự phán xét đúng lý là một biện pháp nhắm vào trạng thái tâm thức thấp kém. Cho nên mặc dù đúng là cái Ta Biết phải quyết định bỏ lại đằng sau tâm thức nhị nguyên, con vẫn không cần phải kêu gọi phán xét cái Ta Biết. Con có thể kêu gọi phán xét tự ngã để cái Ta Biết nhìn ra được tự ngã là gì, vì sự phán xét sẽ phân biện giữa chân và giả.    

Nhưng không có lý do gì con phải kêu gọi phán xét cái chân, bởi vì – mặc dù các thày dạy rằng cái Ta Biết luôn luôn là cái mà nó nghĩ nó là – sự thật xâu xa hơn là cái Ta Biết sẽ luôn luôn là sự nối dài của Thượng đế. Và vì vậy, cái Ta Biết là thật, cho dù nó có thể tự đồng hóa với một bản sắc không thật.  

Ta hiểu, đây là một sự phân biệt rất vi tế có thể khiến con suy ngẫm. Nhưng ta không muốn con bước vào bất cứ tư duy nào cho rằng cái Ta Biết là không thật, ngay cả khi nó tự đồng hóa với tự ngã. Và do đó, ta muốn con luôn luôn giữ vững viễn kiến rằng cái Ta Biết là thật, và chỉ có cái ý niệm bản sắc vỏ ngoài, cá tính vỏ ngoài, là không thật mà thôi.

Ta mong muốn con suy ngẫm về sự khác biệt vi tế này, và nhận ra là mặc dù cái Ta Biết tự đồng hóa với tự ngã và với một bản sắc sinh diệt, rốt cuộc chỉ có bản sắc này mới không thật, còn cái Ta Biết thì luôn luôn thật. Và cách duy nhất để cái Ta Biết thoát khỏi bản sắc sinh diệt là nhận ra rằng bản sắc đó là không thật, trong khi tự thân cái Ta Biết thì LÀ thật. Cho dù nó đã sa ngã vào tách biệt và nhị nguyên, nó vẫn không đánh mất thực tại cốt lõi của nó nơi Thượng đế.

Và chắc chắn, con sẽ không kêu gọi sự phán xét trên Thượng đế được. Và bởi vì cái Ta Biết là một cá thể của Thượng đế cho nên con cũng sẽ không kêu gọi phán xét trên nó. Vì vậy con nên suy ngẫm là con đang nhìn chính mình như thế nào, con đang thấy CÁI TA của con là gì. Bởi vì rõ ràng, thế gian này đang lập trình để khiến con nghĩ rằng mọi thứ trong con đều là những thành phần của cái ta của con. Nhưng dĩ nhiên không phải vậy.

Quả thực, đây là một trong những ảo tưởng mà con cần phải lột bỏ trên đường tu, là khi con bắt đầu nhận ra có thể có nhiều yếu tố thuộc bản thân con mà không nhất thiết thuộc về cái ta của con, thuộc về chính con. Thật sự, không có một khía cạnh nào của phàm nhân của con là một thành phần của cái Ta Biết – đó chỉ là một cái phin lọc, một dụng cụ mà qua đó cái Ta Biết tự biểu đạt trong thế gian này. Nhưng cái Ta Biết là NHIỀU HƠN.