Nhiều hơn là hiểu biết bằng trí năng

Bài giảng của chân sư thăng thiên Elohim Apollo qua trung gian Kim Michaels, ngày 1/1/2009. Bài này được xếp thành Chương 4 của quyển Làm sao giáo tiếp từ trái tim (How to Communicate from the Heart, Kim Michaels, 2014).

Tên ta là Apollo, TA LÀ và mọi người biết ta là Elohim của Tia Sáng thứ 2 của sự Minh Triết của Thượng đế. Ta đến đây để giúp các con hiểu ý nghĩa của Tia Sáng thứ 2 trong sự giao tế từ con tim.

Cái khó khăn con phải đương đầu là làm sao giữ được mình LÀ giữa cái tăm tối Không Là đầy dãy trên hành tinh này. Cái Không-Là này đã có mặt trên hành tinh này lâu đến độ các lực đằng sau nó tưởng rằng họ làm chủ hành tinh này và có quyền sở hữu luôn cả hành tinh này.

Họ không ngờ rằng đang có một nhóm người nhỏ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của họ và chứng minh cho thế giới thấy rằng nhóm người này muốn là tình thương vô điều kiện dù hoàn cảnh bên ngoài có như thế nào chăng nữa.

Sự lạm dụng tôn giáo

Dù rằng con người sẽ đau đớn khi phải đối mặt với các vấn đề cá nhân của mình, con cần nhận ra rằng muốn cho nhân loại tiến lên và vượt qua các giới hạn, thì phải có những người chịu tiên phong làm mũi giáo dẫn đường và chứng minh rằng họ sẵn sàng giải quyết các vấn đề cá nhân của họ và như thế họ có thể tạo cảm hứng cho người khác làm theo.

Từ bấy lâu nay, các thầy đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần – trong những cảnh huống khác nhau và dùng những từ ngữ khác nhau – các thầy đã nói nhiều lần là trong một thời gian rất là dài những người thầy giả đã dùng tôn giáo để lừa dối con nghĩ rằng con có thể đi vào nước Trời mà không cần phải nhận ra cái xà nhà trong mắt con, không cần phải nhìn thẳng vào tự ngã của con.

Có nguyên cả một tâm thức như thế đè lên trên hành tinh này như một đám mây đen kịt. Có những người tâm linh hàng đầu cũng bị dụ dỗ tin rằng họ có thể tìm ra tôn giáo tối hậu hay người thầy tối hậu sẽ làm hết mọi việc cần làm dùm cho họ.

Hoặc họ tin rằng họ có thể tìm ra một công thức thần sầu giúp cho họ đi vào nước Trời mà không cần phải nhọc công làm cái công việc nhìn vào tự ngã của mình, vứt đi những quyết định cũ sai lầm, lấy những quyết định mới tốt hơn vì họ nhận ra được là những quyết định cũ của họ đã giới hạn họ – dù là chuyện nhận ra mình sai lầm cũng đã làm cho họ đau đớn.

Chỉ khi nào con chịu nhìn vào các lựa chọn cũ của mình trong thái độ trên thì con mới nhận ra được là con to lớn hơn cái bản sắc mà con đã tạo ra qua những lựa chọn cũ này. Con có thể vượt lên trên chúng, bỏ chúng lại đằng sau, vứt chúng vào đống lửa của cái Ta Là của con.

Trái tim đầy những gì?

Thày More đã xây một nền tảng vững chắc khi Thày nói tới ý chí của Thượng đế trong sự giao tiếp bằng trái tim. Thực ra có nhiều người trên thế gian này không muốn giao tiếp bằng trái tim. Ngay cả chuyện nối kết với cái Một của trái tim, họ còn không muốn nữa.

Chúng ta có thể mở rộng sự hiểu biết và nhớ lại lời dạy của Ki-tô. Thày nói rằng cái gì nó đầy ắp trong con tim sẽ tràn ra ngoài cửa miệng. Thật vậy, con tim có thể bị pha màu sắc của sự giận dữ hay tình cảm tiêu cực khác

Lẽ dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là con tim đã dính chặt với cảm xúc tiêu cực đó. Nên nhớ rằng con tim là cái cốt lõi của mình. Không có cái gì trên thế gian này chế ngự được cái cốt lõi. Điều này không có nghĩa là con cứ tiếp tục để cho luân xa trái tim của con bị nhét đầy cái nhìn tiêu cực và những rung động thấp kèm theo.

Con có thể thấy được những người trên thế gian này với con tim biểu lộ sắc thái phản-tình thương. Con tim họ mang cái nhìn cơ bản của họ về cuộc đời và thái độ cơ bản của họ đối với cuộc đời.

Họ có khuynh hướng phản ứng lại với cuộc đời một cách tiêu cực. Hoặc là họ phóng chiếu cái tiêu cực lên người khác. Đó là lúc cái miệng sẽ tuôn ra điều tiêu cực mỗi khi họ ở trong hoàn cảnh không đúng sự mong chờ của họ.

Lẽ dĩ nhiên là sự mong chờ này đến từ cái nhìn cuộc đời của họ. Họ đã chọn lựa nhìn cuộc đời như thế và họ cho rằng cách họ nhìn cuộc đời là sự thật tối hậu. Họ không thấy ra được là đây chỉ là một ảo tưởng không thật của tâm nhị nguyên mà họ tự nguyện cho đó là sự thật. Sau đó họ đã tự ý phóng chiếu cái ảo tưởng này lên trên ánh sáng Mẫu-Vật.

Một khi con tim đã bị pha màu sắc biểu lộ tiêu cực, những người này sẽ không chịu nhìn nhận là nó là ảo tưởng và không nhìn nhận rằng chính mình đã lựa chọn ôm lấy ảo tưởng này.

Ngược lại, họ sẽ phóng chiếu ra hình ảnh cho rằng mọi chuyện thật sự là như vậy. Bởi vì họ đang sống trong một thế giới song song của riêng họ với đầy sợ hãi, giận dữ hay bất cứ cảm xúc tiêu cực nào mà đã họ chọn làm thái độ căn bản của khi tiếp xúc với cuộc đời.

Hãy nhìn vào chính trái tim của con

Các con minh triết hơn vì các con đã bắt đầu trong lọc tim của mình. Các con đã bắt đầu vượt lên cao. Nhưng một số các con vẫn còn một phần nào yếu tố phản-tình thương trong luân xa trái tim khiến các con pha màu cái nhìn về cuộc đời của mình.

Điều Thày muốn giúp con hiểu ở đây là ánh sáng từ Hiện diện TA LÀ của con đầu tiên hết đi vào cái phòng bí mật trong tim của con rồi từ đó đi vào luân xa trái tim. Như vậy nếu trong luân xa tim của con có một yếu tố ảo tưởng không-thật, cái không-thật này sẽ pha màu ánh sáng ngay trong sự biểu hiện đầu tiên của nó trong con người thấp của con.

Đó là lý do tại sao rất khó mà thấy được những yếu tố ảo tưởng trong luân xa trái tim vì con cứ tin chắc rằng mọi chuyện nó phải là như vậy thôi. Con không muốn ngừng lại và nghĩ: “Có thể chăng, đây chỉ là một ảo tưởng?”

Con sẽ nghĩ là con không cần phải đặt vấn đề. Con cho rằng con đã giải quyết nhiều chuyện trong tâm lý của mình, con đã buông bỏ nhiều dính mắc, con đã buông bỏ nhiều ảo tưởng, cho nên cái yếu tố này trong con người con không cần phải tra vấn nó đâu.

Con cho rằng yếu tố này dựa trên sự thật. Con cho rằng trong nó có sự thật vì nó được thẩm thấu bởi ánh sáng đến từ Hiện diện TA LÀ. Con thấy được sức mạnh của ánh sáng nhưng lại không thấy được ánh sáng đã bị pha màu bởi cái ảo tưởng nhị nguyên mà con đã chấp nhận là sự thật.

Làm sao con có thể nhìn xuyên suốt và nhận ra được là chúng là những ảo tưởng cốt lõi trong con? Con nhận ra được sự thật khi con gặp một vị thầy sống. Ý của ta là người thày đó không nhất thiết phải là một vị có danh tiếng, chức tước, thẩm quyển hay học vấn cao.

Ý ta muốn nói là con gặp được một vị thày sống giả dạng dưới nhiều hình thái khác nhau. Thày More đã từng nói: “Nếu vị thày là một con kiến, thì hãy theo con kiến đó”, phải không con? Con còn nhớ câu chuyện cổ tích xưa về y trang mới của Hoàng đế trong đó đứa bé nhỏ xíu thốt lên: “Ủa sao hoàng đế đâu có mặc quần áo gì đâu?” 

Khiêm nhường là một đức tính cốt yếu trên con đường tu

“Con có sẵn sàng để cho người chung quanh con nói cho con biết điều mà con không thấy được?” Con có sẵn sàng để thấy một yếu tố ảo tưởng đã ăn sâu trong cốt lõi của con người thấp của con mà con không thấy nó là ảo tưởng và con nghĩ rằng con không cần phải đặt vấn đề với nó?

Những người đi tìm tâm linh muốn biểu hiện trọn vẹn tiềm năng của mình cần có can đảm phơi bày ra công chúng những dính mắc của mình và chứng minh cho mọi người thấy là họ sẵn sàng nhìn vào bất cứ khía cạnh nào của tự ngã của họ và họ sẵn sàng vượt lên trên chúng, vứt chúng lại đằng sau.

Làm như vậy sẽ tạo cảm hứng cho nhân loại tiến cao hơn. Họ sẽ thấy được rằng cái ảo tưởng cho rằng mình sẽ được cứu rỗi tự động mà không cần phải thấy cái xà nhà trong mắt của mình, cái ảo tưởng này quả thực chỉ là một ảo tưởng mà thôi. Đây là một sự dối trá, một con đường giả không đưa tới cứu rỗi, kéo họ ra khỏi con đường chân chính mà Ki-tô, Phật, Lão tử và bất cứ vị thày tâm linh khác đã chứng minh. Các vị thày này đã thật sự nối kết được và hiểu được mọi sự sống là một.

Nhận từ con tim

Khi con muốn người khác giúp con và nói cho con biết điều mà một mình con không thấy được, lúc ấy con cần bước lên bước kế tiếp. Con cần hiểu ra rằng chỉ có một cách giúp cho con nhìn thấy điều mà bây giờ con không thấy được là con phải vượt lên trên cái trí vỏ ngoài của con. Con phải cho phép người khác giao tiếp với con bằng con tim của họ và con cũng đón nhận họ từ con tim của mình. Giao tiếp là một tiến trình hai chiều, phải không con?

Ít ra thì phải hai chiều nếu muốn thành công. Thày muốn nói với con rằng giao tiếp bằng trái tim chỉ xảy ra nếu có dòng chảy từ Alpha tới Omega, dòng chảy của sự cho và nhận. Người kia  có thể đang muốn nói cho con một điều từ con tim của họ, khi họ đang kết nối với con tim của họ, nhưng nếu chính con không kết nối với trái tim mình và không chịu tiếp nhận từ trái tim mình, thì sự giao tiếp này không đem lại kết quả cho con thấy điều mà con không thấy được.

Lúc đó, con không lên cao được. Con sẽ đi xuống thấp hơn, con sẽ có phản ứng sợ hãi và tìm cách bênh vực cho cái mà mình không thấy được, bênh vực cái ảo tưởng mà mình tưởng là sự thật. Con đã từng thấy điều này lập đi lập lại ngoài đời khi người ta cứ khăng khăng bênh vực ảo tưởng của họ, tranh cãi là nó là sự thật hay cho rằng họ không có nhu cầu đặt vấn đề về các ảo tưởng này. Có khi họ còn đi tới cái cực đoan là tấn công những kia mà họ cho rằng đang tấn công họ hay tấn công ảo tưởng của họ, thế giới quan của họ, tôn giáo yêu dấu của họ hay ý thức hệ chính trị của họ.

Hãy khôn ngoan hơn tự ngã của con

Con cần khôn ngoan hơn. Con cần dùng sự minh triết của Tia sáng thứ 2 và nói: “Con sẽ cao hơn những người bênh vực ảo tưởng của họ. Con sẽ đi vào trái tim của mình. Con sẽ không đi vào cái trí phân tích và tìm cách bênh vực ảo tưởng của mình khi có người đang cố gắng nói cho con biết điều gì từ trái tim của họ.” Đôi khi có những người đang cố gắng nói một điều gì về con mà họ chưa hoàn toàn an trụ nơi trái tim họ. Họ có thể hơi bực bội, hay nóng giận vì họ đã phải chịu đựng con trong một thời gian nào đó. Họ đã chán quá rồi và bây giờ thị họ muốn nói ra. Vì họ bực bội hay nóng giận nên nhiều người vịn vào đó để không chịu lắng nghe họ.

Nhưng thày nói với con, nếu con khôn ngoan thì con sẽ nói, nếu có ai nói điều gì với con, con sẽ bỏ qua những thiếu sót của người đó. Con sẽ bỏ qua sự rung động của họ lúc đó. Con sẽ vượt lên trên các lời nói. Con sẽ đi vào trong tim mình và hỏi: “Có điểm gì trong đây là thật, là điều mình cần nhìn thấy? Người này nói có lý không? Người này có thấy được điều gì bên trong mình mà mình cần phải sửa đổi không, dù là cái thấy của người này không hoàn hảo?”

Con nên khôn ngoan mà nhìn ra một cái bẫy khác của tự ngã. Tự ngã có khuynh hướng dùng cái trí phân tích để tranh luận bênh vực hay chống lại các tin tưởng của con, để tranh luận bênh vực hay chống lại điều gì người khác nói. Con nên có sự minh triết và áp dụng những bài pháp mà các thày đã dạy con về tâm nhị nguyên [Xem các cuốn sách, Giải thoát khỏi Ảo tưởng của Tự ngã, Giải thoát khỏi Trò chơi của Tự ngã, Giải thoát khỏi Bi kịch của Tự ngã]. Con cần nhận ra rằng tâm nhị nguyên có thể chứng minh bất cứ cái gì là đúng. Bởi vì tâm nhị nguyên đặt nền tảng trên khả năng phân tích của trí, là cái trí năng.

Con phải nhận ra sự hạn chế của trí năng. Thày không có ý nói là trí năng là một cái gì xấu mà con phải né tránh. Nó là một phần cần thiết trong tâm con người. Nhưng nó được đặc biệt tạo dựng để xử lý thế giới hình tướng. Như các thày đã giảng dạy rất sâu sắc trong các cuốn sách của Mẹ Mary và Maitreya, thế giới hình tướng có đặc tính là mọi sự vật trông khác nhau, cái này nhìn khác hẳn cái kia khi so sánh chúng với nhau.

Cái trí phân tích được tạo dựng để xử lý những sự khác biệt này. Nó phân tích và phân loại những đặc tính khiến cho hình tướng này khác với hình tướng kia. Nó giúp cho con xét đoán để biết được cái gì tích cực hay không tích cực, cái gì giúp con và mọi sự sống mở rộng ra và cái gì hạn chế con và mọi sự sống. Cái trí có thể làm được một phần nào việc này, đặc biệt là khi nó nằm dưới sự hướng dẫn của con tim.

Lẽ dĩ nhiên, giống như trường hợp mọi khả năng khác, cái trí có thể cho mình là cứu cánh. Con đã từng thấy những người chưa bao giờ kết nối với trái tim của họ. Họ tin rằng cái trí cao cấp và không cần chịu sự điều khiển của trái tim vì cái trí hoàn toàn có khả năng biết được chân lý một mình nó. Như thày đã nói, cái trí được tạo dựng để giúp con phân biệt những vật trong thế giới hình tướng.

Cái trí không thể khám phá ra chân lý tối hậu, sự thật tối hậu. Nó còn không hiểu nổi các khái niệm này. Con đã từng thấy nhiều người bị giam hãm trong cái trí. Họ có thể tranh cãi hàng giờ đồng hồ về một ý tưởng hay thế giới quan, dù là sâu thẳm trong họ, họ biết là chẳng có chân lý tối hậu nào cả và cũng chẳng có một luận cứ tối hậu nào cả. Rốt cuộc thì họ cũng thấy rằng khi dùng cái trí, bất cứ ý kiến nào cũng có thể cãi ngược lại với một ý kiến khác và họ đi đến chỗ tin rằng chẳng có chân lý tối hậu nào cả.

Biết chân lý tối hậu

Làm sao con có thể kết nối được với chân lý tối hậu? Con yêu dấu, chỉ qua con tim của con mà thôi. Như thày More đã nói, chỉ có con tim mới kết nối được với sự thật tối hậu là mọi sự sống là một. Lẽ dĩ nhiên khi con nhận ra điều này, con đã có cái biểu lộ tối hậu của minh triết. Con thấy được là một mặt con có cái biết của cái trí, rất giỏi trông thấy các chi tiết nhưng rất dở không thấy được bức tranh tổng thể, vì chỉ có trái tim mới thấy được cái tổng thể. Lẽ dĩ nhiên là cái trí luôn luôn chú tâm vào những điểm khác biệt, nó đã được tạo dựng để phân tích và phân loại những điểm khác biệt. Do đó, nó không thể thấy, không thể nhìn sâu sắc để nhận ra sự thật bên dưới là mọi sự sống là một.

Những người bị giam hãm trong cái trí thấy họ tách biệt khỏi mọi người, tách biệt khỏi Thượng đế. Rồi thì, sự hiện hữu của Thượng đế và bản thể của Thượng đế trở thành một đề tài tranh luận của trí năng.

Thay vì tìm cách nối kết với Thượng đế, trải nghiệm trực tiếp Thượng đế trong tim mình, thì cái trí tranh cãi xem hình ảnh nào của Thượng đế là hình ảnh tối hậu của vị Thượng đế xa xăm ở bên ngoài con người. Đây là điều mà các nhà trí thức thần học đã làm trong mấy ngàn năm qua. Họ không bước được một bước nhỏ tới sự trải nghiệm trực tiếp về cái duy nhất của Cái Là của Thượng đế.

Vượt lên trên chờ đợi

Câu hỏi mấu chốt là: “Con có muốn giao tiếp với mọi người từ con tim hay không?” Câu trả lời của con sẽ đưa con tới mức minh triết tương ứng. Hoặc là con tiếp tục thấy mình tách biệt với người khác. Hoặc là con thấy hay bắt đầu thấy là bên dưới là mọi sự sống là một. Con có muốn nâng cao tự ngã của mình? Con có muốn bênh vực cho tự ngã tách biệt của mình? Con có muốn bảo vệ cho mình không bị tổn thương? Hay là trong mọi tình huống, con đều tìm cách nâng cao mọi sự sống?

Thày khuyên con nên đọc đi đọc lại nhiều lần những lời giảng của thày More bởi vì trong đó có những chìa khóa tâm linh mà ít ai nhận ra được lần đầu. Thày khuyên con quán các lời của thày More với trái tim của con cho tới khi con nhận ra sự thật bên dưới những lời nói của thày. Khi nào con thật sự trải nghiệm sự thật và sự minh triết của quyền tự quyết, thì con hiểu rằng không có bất cứ lý do gì, không có cái gì biện minh được cho sự chờ đợi rằng mọi sự phải xảy ra như thế này hay như thế kia trên trái đất này. Khi con có minh triết, con cũng hiểu rằng nói như trên không có nghĩa là con sống và nhắm mắt chấp nhận tất cả mọi thứ đang xảy ra mà không có sự phân biện tâm linh.

Thật vậy, làm sao mọi sự có thể thay đổi được nếu không có những người tiên phong muốn có cái gì cao hơn, muốn vượt lên trên những gì đang được biểu hiện ngay bây giờ? Con cần nhận ra rằng con không thể nào thay đổi được mọi chuyện trên trái đất này, nếu con có một chuẩn mực, rồi con so sánh người khác và hành động của họ với chuẩn mực của con, con phê phán họ với cái tâm phê phán phàm phu và con kết luận họ sai trái vì họ không đạt được tiêu chuẩn của con đặt ra cho họ. Những sinh thể sa ngã cũng đã muốn thay đổi trái đất, một số tin rằng họ sẽ cứu rỗi nhân loại qua sự kiểm soát, và áp lực mọi người phải hành động theo một hướng nào đó. Họ cho rằng nếu mọi người sống theo chuẩn mực bên ngoài, họ sẽ được vào cõi Trời.

Tạo cảm hứng thay vì áp lực

Lẽ dĩ nhiên sự thực là chỉ có một cách đi vào nước Trời là nhận ra rằng con chưa bao giờ tách biệt khỏi nước Trời vì mọi sự đều là nước Trời và chỉ có nước Trời mà thôi. Cách duy nhất để trái đất này thay đổi tốt lành hơn không thể dùng áp lực mà phải tạo cảm hứng cho mọi người lấy những quyết định tốt hơn. Những người cho mình là thày là những vị thày giả vì họ đã tách họ ra khỏi cái một của mọi sự sống.

Do đó, họ tìm cảch kiểm soát, áp lực người khác và tước đoạt quyền tự quyết của người khác. Con chỉ có thể bước vào nước Trời bằng sự tự quyết của con. Con chọn đi vào nước Trời, ngược lại với con chọn không muốn đi vào nước Trời. Con yêu dấu, con không thể nào áp lực người khác lấy chọn lựa đó. Con có thể áp lực người khác làm một hành động nào đó, con có thể áp lực họ chấp nhận một số tin tưởng nào đó. Nhưng con không thể áp lực họ là người như thế này hay người như thế kia.

Họ phải lấy quyết định tự do là họ muốn là người như thế đó. Nếu con nghĩ rằng con làm việc cho ánh sáng, cho các chân sư, làm việc để nâng cao toàn thể nhân loại, mà con có cái ý niệm vi tế muốn áp lực người khác chấp nhận một số tin tưởng, thậm chí áp lực họ đi theo một tôn giáo nào đó, thì thực ra con không làm việc cho ánh sáng, con đang chống lại ánh sáng.

Đây là trường hợp của nhiều người có ý hướng tốt trong thế giới tâm linh nhưng lại bị kẹt trong cái ảo tưởng về sự cứu rỗi tự động vỏ ngoài. Các con là những người có trí tuệ, các con phải giải thoát trái tim mình ra khỏi mọi yếu tố của ảo tưởng này để con không bao giờ tìm cách áp lực người khác. Ngược lại, con tìm cách cho họ cảm hứng để chọn lựa hay hơn.

Tại sao thế giới đang như thế này?

Tại sao thế giới đang như thế này? Thế giới này là kết quả của những chọn lựa của tập thể. Chọn lựa của từng cá nhân gộp chung lại với nhiều cá nhân thành chọn lựa tập thể đã tạo ra các điều kiện sống hiện nay. Làm sao thay đổi đây? Chỉ khi nào đủ túc số một nhóm đông đảo cá nhân chọn lựa khác đi vì họ có được sự minh triết lấy một chọn lựa mới tốt hơn. Tuy nhiên con không thể áp lực họ thấy được sự minh triết đó. Con chỉ có thể tạo cảm hứng cho họ qua sự truyền dạy của con. Con dạy như thế nào? Con dạy bằng gương sống của con, con là, con là một với sự minh triết đó.

Con dạy bằng cách con làm gương cho người khác thấy là con sẵn sàng nhìn vào các ảo tưởng, các ảo tưởng trong thế giới chung quanh con (điều này dễ làm và an toàn vì đây là ảo tưởng do người khác tạo ra) và các ảo tưởng bên trong con. Con nhận ra rằng con đã chấp nhận một số ảo tưởng từ bên ngoài tới nhưng chính con cũng đã tạo ra ảo tưởng.

Tại sao con tạo ra một số ảo tưởng? Con tạo ra chúng để con có cái cớ để không tiến lên cao hơn, cái cớ để kềm giữ ánh sáng của mình. Thật ra, con xuống thế gian này để là một ngôi Mặt Trời tỏa rạng ánh sáng đặc thù của con về tình thương vô điều kiện của Thượng đế. Khi tình thương của con cứ bị bác bỏ liên tục bởi những người đã quên mất là họ là những đứa con của tình thương, con mới quyết định kềm giữ lại ánh sáng của con đối với người phàm phu.

Con phải có lý do tại sao chuyện con kềm giữ ánh sáng là cần thiết và thích ứng. Để làm được chuyện này con đã tạo ra một số ảo tưởng nay đã thâm nhập cốt lõi của tâm phàm của con nơi luân xa trái tim. Như vậy nó đã pha màu cách con nhìn đời, và ngay cả cách con nhìn chính mình.

Không chịu cho

Nếu con ngần ngại và không chịu cho – ở đây thày nói tới tinh thần cho rộng rãi và vô điều kiện – thì con đã tạo ra một ảo tưởng biện minh tại sao con không cho, tại sao con không phải cho, tại sao không thể nào cho được, tại sao cho là không đúng.

Có hàng loạt những ảo tưởng như vậy, nhưng chúng là thế đấy: chúng là ảo tưởng, hỡi con yêu dấu. Con không xuống đây để kềm giữ ánh sáng của mình. Con xuống đây vì con thấy hành tinh này tăm tối bởi vì đa số đã kềm giữ ánh sáng của họ. Con xuống đây để tạo một sự thay đổi! Con không tạo sự thay đổi bằng cách làm y như mọi người là kềm giữ ánh sáng của mình. Thày tin rằng con thấy được điều này. Làm sao con tạo được sự thay đổi? Bằng cách làm điều mà người khác không làm.

Bằng cách con cho vô điều kiện, không có nghĩa là con cho một cách vô minh, mà con cho với sự minh triết. Con không cho người khác ánh sáng và năng lượng của con vì con thương cảm, để giúp người đó tiếp tục ở lại trong trạng thái tâm thức giới hạn của họ. Con cho để nâng cao người kia lên trên trạng thái tâm thức hiện thời của họ. Thậm chí có vài trường hợp trông có vẻ như con đang kềm giữ ánh sáng để tránh không khuyến khích người kia. Nhưng khi con quán chiếu lại với sự minh triết rộng lớn hơn, con hiểu rằng thực sự con đã không kềm giữ ánh sáng của mình.

Đây là trường hợp con định hướng ánh sáng của con, khi con cho, con dùng phương cách thích hợp để tạo cơ hội tối ưu để nâng người đó lên cao bằng cách con tạo cảm hứng cho người đó thấy được là cuộc đời của họ có thể tốt lành hơn, rộng lớn hơn hiện tại. Thực vậy, có những trường hợp con không hạ thấp con xuống cùng mức độ và tâm thức của người kia và đồng cảm với họ. Ngược lại con cho họ ánh sáng của con bằng cách làm gương cho họ thấy là có một trạng thái tâm thức cao hơn. Con sẽ không hạ thấp con xuống cùng mức tâm thức của họ, con nhất định không làm như vậy, dù là họ cố gắng kéo con xuống thấp để họ có cái cớ không phải thay đổi chính họ.

Cho trong minh triết

Có một sự khác biệt vi tế giữa giữ lại và cho trong minh triết mà thày sẽ cố giúp cho con thấy. Giữ lại có nghĩa là con ngừng dòng chảy. Cho trong minh triết nghĩa là con điều khiển dòng chảy theo hướng đem lại kết quả tốt nhất. Làm sao con biết chuyển hướng dòng chảy như thế nào? Nếu con dùng trí phân tích vỏ ngoài thì con không sao biết được. Con biết được khi con nối kết với trái tim và con để cho chân tâm của con điều khiển dòng ánh sáng xuyên qua con. Con yêu dấu đây là cách điều khiển dòng ánh sáng.

Con không tìm cách kiểm soát người khác, đó là điều mọi người làm khi họ sợ. Con luôn luôn tìm cách làm chủ và để cho Thượng đế làm chủ chính tâm của con. Như vậy trong mọi hoàn cảnh, con có thể chọn không phản ứng với một phản ứng lập trình có sẵn, giống như thày MORE đã nói. Con có thể chọn nối kết với trái tim mình và từ đó con đáp ứng với một đáp ứng cao hơn. Đáp ứng đó có mục đích nâng cao tâm thức người kia, dù là khi cần thiết, con cũng có thể chất vấn người đó để họ thấy được là họ cần thay đổi. Một lần nữa, con không xét đoán vấn đề với trí vỏ ngoài. Cái trí này có thể phê phán vi tế và từ đó ngăn chặn dòng chảy.

Đôi khi con nghĩ: “Người này phải thay đổi và người này phải thấy điều này ngay bây giờ và tôi phải cứng rắn với người này.” Những lúc khác, con lại nghĩ: “Ồ, người này đang buồn bực. Tôi không thể nào cứng rắn với người này lúc này. Tôi không thể nói cho họ biết sự thật. Tôi phải lui về và không làm gương cho họ thấy tôi ĐANG LÀ trong trạng thái tâm thức cao.” Con thấy không, một lần nữa, là trong nhị nguyên luôn luôn có hai phân cực ngược nhau và ngay cả cái ảo tưởng của lối suy nghĩ xám đứng giữa. Con phải minh triết thấy ra điều này và lùi về. Lần nữa, con không cần phân tích. Con chỉ nối kết với trái tim và để cho chân tâm biểu lộ xuyên qua con.

Mặt Trời nhiều hơn là một hiện tượng vật lý

Mặt Trời vật lý mà con thấy trên trời thật ra nhiều hơn là một hiện tượng vật lý. Nếu những nhà trí thức khoa học tin rằng họ biết hết mọi chuyện, hay ít ra họ cho rằng chẳng có gì khác ngoài vũ trụ vật chất này, nếu họ dùng khoa học để đo lường tổng số năng lượng phát ra từ Mặt Trời vật lý và sau đó đo lường tổng số những tiến trình nội tại xảy ra bên trong Mặt Trời, họ sẽ thấy giữa hai con số có sự thiếu hụt. Năng lượng sản xuất từ các tiến trình vật lý của Mặt Trời không đủ để giải thích tổng số năng lượng mà Mặt Trời phát ra. Thật ra, Mặt Trời vật lý giản dị chỉ là cánh cửa mở cho ánh sáng từ cõi tâm linh tuôn chảy xuống cõi vật chất. Con cũng vậy, con được tạo dựng ra để là cánh cửa mở như thế.

Con có thể điều khiển ánh sáng đến từ Hiện Diện TA LÀ. nhưng đừng rơi vào cái bẫy tìm cách điều khiển nó với trí phân tích vỏ ngoài, thường dễ rơi vào thói quen phán xét của tâm phàm phu. Ngược lại, con chú tâm vào việc nâng cao mọi sự sống thay vì phán xét là người này phải làm như thế này hay như thế kia. Hãy để ánh sáng tuôn chảy và quan sát xem nó tuôn chảy như thế nào. Hãy quan sát chính mình. “Tôi có đang buông bỏ không? Tôi có đang phán xét người kia một cách vi tế không và sự phán xét này đã ngăn cản không cho ánh sáng biểu lộ xuyên qua tôi với tiềm năng cao nhất của nó?” Rồi từ lần con minh triết hơn khi con vượt lên trên sự thông minh của cái trí và luôn cả sự thông minh của các người thày giả. Họ đã đầu độc mọi khía cạnh của cuộc sống trên trái đất này với lý luận nhị nguyên “tinh vi” của họ.

Con hãy vượt lên trên nhị nguyên – cái mà một số người còn lầm tưởng gọi là minh triết. Con hãy minh triết với sự minh triết của trái tim. Sự minh triết này tuôn chảy từ chân tâm cao của con mà cái Ta Biết của con hiểu được nhưng trí vỏ ngoài của con thì không thể hiểu được.

Kho dữ liệu của con

Nhiều lần những người bị kẹt trong cái trí thấp có thể nghĩ ra những luận cứ để bênh vực điều này hay kiều kia hay điều mới nào khác, những luận cứ mà họ cho rằng không thể nào đả phá nổi. Con có thể thấy chuyện này xảy ra với những thày thông giáo và Pha-ri-si chất vấn Ki-tô và những người Bà là môn chất vấn Phật. Vị nào đã đi vào trong tim và nối kết với cái duy nhất trong mọi sự sống có thể trả lời phá tan mọi luận cứ của những bộ óc ưu tú nhất trên hành tinh này, và không những thể còn làm chấn động luôn cái trí. Kết quả là nó mở trái tim ra để đón nhận một kinh nghiệm trực tiếp, vượt lên trên bất cứ cái gì mà cái trí có thể phân tích và phân loại.